“Đình Đình! Làm sao bây giờ?”
“Anh say rồi! Ngốc quá!”
Bạch Nhược Đình dìu Tiêu Tuấn đến chỗ đậu xe. Lần đầu tiên, cô nhìn thấy một người bất khả chiến bại với rượu bia lại say xỉn tới mức này. Để đưa anh ngồi vào được cùng vô cùng vất vả, khiến cô thở không ra hơi. Vừa vào ghế lái, anh đã quay sang lảo đảo ngã vào người cô, cong môi cười.
“Anh yêu em! Thật sự… Yêu đến mất trí rồi!”
Cô phì cười.
“Anh say lắm rồi ngốc à! Mất trí thì làm sao nhớ em là ai mà yêu chứ?”
Tiêu Tuấn gật gù.
“Phải phải! Sao lại được chứ?”
Bạch Nhược Đình quay sang giúp anh thắt dây an toàn, vì cô biết lúc say thế này mắt mũi anh cũng tèm nhem rồi. Anh đưa tay ra ngăn cô lại, cúi đầu xuống hôn cô. Mùi bia rượu xộc vào cánh mũi có chút nồng, nhưng thật sự khó cưỡng.
“Đình Đình! Không có em anh sẽ chết mất! Không sống nổi mất!”
Tiêu Tuấn đột nhiên thay đổi thái độ, vì uống quá say mà bây giờ trông anh chẳng khác gì một đứa trẻ. anh vùi mặt mình vào vai Bạch Nhược Đình, nức nở khiến một mảng vai áo của cô ướt đẫm. Cô xuýt xoa ôm anh, sau đó nhẹ nhàng nói.
“Anh ngốc thật! Nói linh tinh gì vậy chứ? Ngoan nào! Em đưa anh về nhà nhé!”
“Anh không muốn! Đình Đình! Anh muốn ôm!”
Bạch Nhược Đình hết cách rồi. Đối mặt với một người đàn ông lần đầu lộ ra bản tính trẻ con này, cô chỉ có thể nhẹ nhàng chiều chuộng. Cô dang tay ra ôm lấy anh, cẩn thận hôn lên tóc anh một cái. Dỗ dành mãi, đến khi hơi men đã hoàn toàn làm Tiêu Tuấn mất đi ý thức, cô mới có cơ hội buông ra.
Cả đêm Bạch Nhược Đình vất vả với Tiêu Tuấn, vì anh nằm xuống giường chưa được bao lâu lại buồn nôn. Cô vội vàng bật đèn, nấu nước ấm, chuẩn bị khăn, còn pha thêm một chén canh giải rượu.
“Đình Đình! Anh yêu em lắm! Yêu nhiều… Hức… Lắm!”
“Rồi rồi! Em biết rồi mà!”
Cô giúp Tiêu Tuấn cởi áo ra, sau đó cầm khăn nhúng vào thau nước ấm, từ từ vắt lại. Anh đột nhiên cầm lấy tay của cô, nhìn cô mơ màng, nhưng cũng thật mê hoặc.
“Đình Đình!”
Bạch Nhược Đình cụp mắt, nhìn xuống vòm ngực rắn rỏi của Tiêu Tuấn, trái tim rung động. Cô đưa tay mình sờ lên gương mặt anh tuấn của anh, nhẹ giọng hỏi.
“Anh có muốn không?”
Anh mơ mơ màng màng, cơn say trong người như một ngọn lửa khiến lòng anh nóng rực. Trước gương mặt xinh đẹp, mỹ miều này, và với đôi môi ngọt ngào ấy, anh rõ ràng không thể cưỡng lại. Gạt đi tất cả những sai trái và đau lòng, anh hôn môi cô. Nụ hôn day dứt mà lại nồng nàn, quyện cùng men say làm người ta ngây ngất.
Bạch Nhược Đình lần này như bị Tiêu Tuấn mê hoặc, tự mình chủ động tất cả. Cô đặt tay lên ngực của anh, từ từ trượt xuống những múi bụng, rồi xuống sâu hơn nữa. Hai người quấn lấy nhau, hệt như đôi bóng của họ phản chiếu trên tường.
“Ư…”
Tiêu Tuấn vẫn cuồng dã như vậy, nồng nhiệt như vậy, cắm chặt vào cơ thể của cô. Tấm lưng trần rịn mồ hôi, anh hôn môi cô không dứt, tiếng răng lưỡi va chạm nhau đỏ cả mặt.
“Ưm… A…”
Bạch Nhược Đình nức nở, hai chân thon dài co lại kẹp chặt lấy hông của anh. Những lần đẩy đưa nhịp nhàng, những tiếng thở dốc đều đặn.
“Đình Đình! Anh yêu em! Dù kết quả thế nào đi nữa, anh cũng không thể ngừng yêu em được.”
Cô mơ màng, quay cuồng trong sự sung sướng và thỏa mãn, chẳng rõ câu mà anh vừa nói có hàm ý sâu xa gì.
Sáng hôm sau.
Tiêu Tuấn đang ngủ ngon giấc, trong đầu lại mơ thấy hình ảnh mình cầm trên tay kết quả xét nghiệm ADN. Anh giật mình ngồi bật dậy, mồ hôi tuôn ra đẫm trán, thở hồng hộc. Mặt trời xuyên qua khe cửa rọi vào phòng, đầu hơi đau nhức. Anh nhìn quanh quẩn, đây chẳng phải đâu xa mà chính là nhà riêng của mình.
Nhìn xuống thấy bản thân đang cởi trần, trên ghế bên cạnh còn vắt một chiếc áo choàng lụa, Tiêu Tuấn nhớ ra đêm qua anh cùng Bạch Nhược Đình ở ngoài quán vỉa hè. Anh hốt hoảng, không biết bản thân mình trong lúc uống say có nói năng lung tung hay không.
Xỏ dép vào, Tiêu Tuấn như bay lao ra khỏi phòng ngủ chạy xuống lầu. Anh đột nhiên khựng lại, khi thấy Bạch Nhược Đình đang đứng ở trong bếp nấu bữa sáng, miệng còn hát vu vơ.
Xem ra, dù có say đến đâu thì anh cũng ý thức được anh không đành lòng. Cô nghe có tiếng bước chân, vội vàng quay đầu lại, môi nở nụ cười tươi.
“Anh dậy rồi á? Còn đau đầu không?”
Tiêu Tuấn ngây ngốc vài giây, sau đó bất giác cong môi cười.
“Anh không.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Cô bước đến, luồng tay qua eo rồi ôm chặt lấy anh, vùi mặt vào ngực anh nhắm mắt.
“Yêu anh quá đi mất!”
“Anh cũng vậy!”
Anh biết bây giờ mình rất điên. Anh đã điên đến mức không thể cứu chữa được rồi. Hiện tại lúc này, phần trăm chúng ta có cùng dòng máu là 50/50. Nếu như điều anh lo sợ là thật, vậy thì khác nào anh đang kéo em vào vòng xoáy loạn luân, trái với luân thường đạo lý. Nhưng nếu như không phải thật, thì sao chứ?
Đầu giờ chiều, Tiêu Tuấn sau khi ngồi ở nhà bị Bạch Nhược Đình quấn chặt không buông, anh cũng có thời gian đến bệnh viện. Anh đi từng bước nặng nề, sự căng thẳng khiến cơ mặt anh gần như dây đàn. Vào bên trong phòng xét nghiệm, bác sĩ vừa nhìn thấy Tiêu Tuấn đã mỉm cười, đưa cho anh một tập tài liệu.
“Tiêu tổng! Đây là kết quả xét nghiệm ADN của anh và cô Bạch ạ!”
Anh đưa tay ra, đầu ngón tay run rẩy nhận lấy. Đến khi rời khỏi bệnh viện ra công viên ngồi, anh vẫn nhìn chằm chằm vào tấm bìa bên ngoài mà không dám mở ra. Hít thở một hơi, anh lấy hết can đảm, tay thì mở nhưng mắt lại nhắm chặt.
Trên giấy xét nghiệm ghi các thông tin cá nhân của hai bên đối tượng đưa ra mẫu thử, bên dưới ghi một dòng kết quả in đậm.
“Kết luận: Tiêu Tuấn và Bạch Nhược Đình, hai bên không có quan hệ huyết thống.”
…
“Anh say rồi! Ngốc quá!”
Bạch Nhược Đình dìu Tiêu Tuấn đến chỗ đậu xe. Lần đầu tiên, cô nhìn thấy một người bất khả chiến bại với rượu bia lại say xỉn tới mức này. Để đưa anh ngồi vào được cùng vô cùng vất vả, khiến cô thở không ra hơi. Vừa vào ghế lái, anh đã quay sang lảo đảo ngã vào người cô, cong môi cười.
“Anh yêu em! Thật sự… Yêu đến mất trí rồi!”
Cô phì cười.
“Anh say lắm rồi ngốc à! Mất trí thì làm sao nhớ em là ai mà yêu chứ?”
Tiêu Tuấn gật gù.
“Phải phải! Sao lại được chứ?”
Bạch Nhược Đình quay sang giúp anh thắt dây an toàn, vì cô biết lúc say thế này mắt mũi anh cũng tèm nhem rồi. Anh đưa tay ra ngăn cô lại, cúi đầu xuống hôn cô. Mùi bia rượu xộc vào cánh mũi có chút nồng, nhưng thật sự khó cưỡng.
“Đình Đình! Không có em anh sẽ chết mất! Không sống nổi mất!”
Tiêu Tuấn đột nhiên thay đổi thái độ, vì uống quá say mà bây giờ trông anh chẳng khác gì một đứa trẻ. anh vùi mặt mình vào vai Bạch Nhược Đình, nức nở khiến một mảng vai áo của cô ướt đẫm. Cô xuýt xoa ôm anh, sau đó nhẹ nhàng nói.
“Anh ngốc thật! Nói linh tinh gì vậy chứ? Ngoan nào! Em đưa anh về nhà nhé!”
“Anh không muốn! Đình Đình! Anh muốn ôm!”
Bạch Nhược Đình hết cách rồi. Đối mặt với một người đàn ông lần đầu lộ ra bản tính trẻ con này, cô chỉ có thể nhẹ nhàng chiều chuộng. Cô dang tay ra ôm lấy anh, cẩn thận hôn lên tóc anh một cái. Dỗ dành mãi, đến khi hơi men đã hoàn toàn làm Tiêu Tuấn mất đi ý thức, cô mới có cơ hội buông ra.
Cả đêm Bạch Nhược Đình vất vả với Tiêu Tuấn, vì anh nằm xuống giường chưa được bao lâu lại buồn nôn. Cô vội vàng bật đèn, nấu nước ấm, chuẩn bị khăn, còn pha thêm một chén canh giải rượu.
“Đình Đình! Anh yêu em lắm! Yêu nhiều… Hức… Lắm!”
“Rồi rồi! Em biết rồi mà!”
Cô giúp Tiêu Tuấn cởi áo ra, sau đó cầm khăn nhúng vào thau nước ấm, từ từ vắt lại. Anh đột nhiên cầm lấy tay của cô, nhìn cô mơ màng, nhưng cũng thật mê hoặc.
“Đình Đình!”
Bạch Nhược Đình cụp mắt, nhìn xuống vòm ngực rắn rỏi của Tiêu Tuấn, trái tim rung động. Cô đưa tay mình sờ lên gương mặt anh tuấn của anh, nhẹ giọng hỏi.
“Anh có muốn không?”
Anh mơ mơ màng màng, cơn say trong người như một ngọn lửa khiến lòng anh nóng rực. Trước gương mặt xinh đẹp, mỹ miều này, và với đôi môi ngọt ngào ấy, anh rõ ràng không thể cưỡng lại. Gạt đi tất cả những sai trái và đau lòng, anh hôn môi cô. Nụ hôn day dứt mà lại nồng nàn, quyện cùng men say làm người ta ngây ngất.
Bạch Nhược Đình lần này như bị Tiêu Tuấn mê hoặc, tự mình chủ động tất cả. Cô đặt tay lên ngực của anh, từ từ trượt xuống những múi bụng, rồi xuống sâu hơn nữa. Hai người quấn lấy nhau, hệt như đôi bóng của họ phản chiếu trên tường.
“Ư…”
Tiêu Tuấn vẫn cuồng dã như vậy, nồng nhiệt như vậy, cắm chặt vào cơ thể của cô. Tấm lưng trần rịn mồ hôi, anh hôn môi cô không dứt, tiếng răng lưỡi va chạm nhau đỏ cả mặt.
“Ưm… A…”
Bạch Nhược Đình nức nở, hai chân thon dài co lại kẹp chặt lấy hông của anh. Những lần đẩy đưa nhịp nhàng, những tiếng thở dốc đều đặn.
“Đình Đình! Anh yêu em! Dù kết quả thế nào đi nữa, anh cũng không thể ngừng yêu em được.”
Cô mơ màng, quay cuồng trong sự sung sướng và thỏa mãn, chẳng rõ câu mà anh vừa nói có hàm ý sâu xa gì.
Sáng hôm sau.
Tiêu Tuấn đang ngủ ngon giấc, trong đầu lại mơ thấy hình ảnh mình cầm trên tay kết quả xét nghiệm ADN. Anh giật mình ngồi bật dậy, mồ hôi tuôn ra đẫm trán, thở hồng hộc. Mặt trời xuyên qua khe cửa rọi vào phòng, đầu hơi đau nhức. Anh nhìn quanh quẩn, đây chẳng phải đâu xa mà chính là nhà riêng của mình.
Nhìn xuống thấy bản thân đang cởi trần, trên ghế bên cạnh còn vắt một chiếc áo choàng lụa, Tiêu Tuấn nhớ ra đêm qua anh cùng Bạch Nhược Đình ở ngoài quán vỉa hè. Anh hốt hoảng, không biết bản thân mình trong lúc uống say có nói năng lung tung hay không.
Xỏ dép vào, Tiêu Tuấn như bay lao ra khỏi phòng ngủ chạy xuống lầu. Anh đột nhiên khựng lại, khi thấy Bạch Nhược Đình đang đứng ở trong bếp nấu bữa sáng, miệng còn hát vu vơ.
Xem ra, dù có say đến đâu thì anh cũng ý thức được anh không đành lòng. Cô nghe có tiếng bước chân, vội vàng quay đầu lại, môi nở nụ cười tươi.
“Anh dậy rồi á? Còn đau đầu không?”
Tiêu Tuấn ngây ngốc vài giây, sau đó bất giác cong môi cười.
“Anh không.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Cô bước đến, luồng tay qua eo rồi ôm chặt lấy anh, vùi mặt vào ngực anh nhắm mắt.
“Yêu anh quá đi mất!”
“Anh cũng vậy!”
Anh biết bây giờ mình rất điên. Anh đã điên đến mức không thể cứu chữa được rồi. Hiện tại lúc này, phần trăm chúng ta có cùng dòng máu là 50/50. Nếu như điều anh lo sợ là thật, vậy thì khác nào anh đang kéo em vào vòng xoáy loạn luân, trái với luân thường đạo lý. Nhưng nếu như không phải thật, thì sao chứ?
Đầu giờ chiều, Tiêu Tuấn sau khi ngồi ở nhà bị Bạch Nhược Đình quấn chặt không buông, anh cũng có thời gian đến bệnh viện. Anh đi từng bước nặng nề, sự căng thẳng khiến cơ mặt anh gần như dây đàn. Vào bên trong phòng xét nghiệm, bác sĩ vừa nhìn thấy Tiêu Tuấn đã mỉm cười, đưa cho anh một tập tài liệu.
“Tiêu tổng! Đây là kết quả xét nghiệm ADN của anh và cô Bạch ạ!”
Anh đưa tay ra, đầu ngón tay run rẩy nhận lấy. Đến khi rời khỏi bệnh viện ra công viên ngồi, anh vẫn nhìn chằm chằm vào tấm bìa bên ngoài mà không dám mở ra. Hít thở một hơi, anh lấy hết can đảm, tay thì mở nhưng mắt lại nhắm chặt.
Trên giấy xét nghiệm ghi các thông tin cá nhân của hai bên đối tượng đưa ra mẫu thử, bên dưới ghi một dòng kết quả in đậm.
“Kết luận: Tiêu Tuấn và Bạch Nhược Đình, hai bên không có quan hệ huyết thống.”
…