“Cậu nói cậu là con của tôi và Tiêu Nhất Sinh?”
Bạch phu nhân quay người lại, nhìn trực diện với Tư Bằng. Hai người nhìn nhau, trong lòng đầy rẫy những nghi hoặc và toan tính. Bà ta bước đến nhìn Tư Bằng, đến giờ mới thấy rõ được anh ta có khá nhiều nét giống với Tiêu Tuấn. Kìm nén cảm xúc trong lòng mình để bản thân không hành động nông nổi, bà ta nhếch môi cười, khoanh tay trước ngực hỏi.
“Dựa vào đâu mà tôi phải tin cậu?”
“Nhược Đình đã đến nhà gặp cha tôi, chính ông ấy đã nói ra sự thật năm xưa. Lúc đó, tôi và cô ấy đã bị tráo đổi cho nhau.”
Bạch phu nhân nhíu mày, không thể tin được những gì mình vừa nghe mà muốn hỏi cho rõ.
“Cậu nói… Tráo đổi?”
Chuyện xảy ra trong quá khứ, bà ta hầu như chẳng có ấn tượng gì nhiều. Vì trong đầu bị hận thù che mắt, chỉ luôn chờ đợi thời cơ nhìn Bạch Nhược Đình trưởng thành. Bà ta nuôi dạy cô trở thành một tiểu thư hào môn sống trong nhung lụa, kết thân với Tiêu gia. Bà ta nói với cô về hôn ước giữa cô và Tiêu Tuấn, để cô và anh yêu nhau như một trò đùa. Cuối cùng, trò đùa nực cười nhất có lẽ chính là việc bà ta luôn tin cô là con ruột của mình.
Tư Bằng đứng trước người mẹ ruột này, trong lòng chẳng có chút xúc cảm nào ngoài sự mâu thuẫn. Anh ta hiểu rõ, trong đầu Bạch phu nhân chỉ có nghĩ đến việc trả thù. Nếu như Bạch Nhược Đình đã là công cụ của bà ta, thì bây giờ anh ta cũng sẽ như vậy. Anh ta không trong mong gì vào tình thân, vì thứ anh ta cần bây giờ là tình yêu và quyền lực. Lợi dụng lẫn nhau, tranh giành đấu đá đến mức kẻ bị thương người thiệt mạng.
Bước đến gần hơn một chút, Tư Bằng cất giọng nói.
“Trước đây tôi từng cứu mạng Tiêu Tuấn một lần, vì tôi và anh ta… Đều cùng thuộc nhóm máu O. Vậy cho tôi hỏi, có phải cha của anh ta, cũng như vậy không?”
Bạch phu nhân dường như đã hiểu ra mọi chuyện. Đến cuối cùng, con ruột của bà ta luôn ở bên cạnh mà bà ta không hề hay biết. Hai người nhận lại nhau, miệng thì mỉm cười bày tỏ sự xúc động, nhưng ánh mắt lại chứa đựng những ý nghĩa xấu xa. Vùi dập cuộc đời một người, chẳng phải là điều mà bà ta luôn khao khát sao?
“Con vẫn luôn thích Đình Đình như vậy mà? Không phải sao?”
Bạch phu nhân nhắc đến Bạch Nhược Đình, như nói thẳng vào vấn đề mà bà ta muốn con trai mình thực hiện. Tư Bằng thong thả rót trà vào ly, đẩy về phía bà ta.
“Nhưng trong lòng cô ấy không hề có con, chỉ biết mỗi mình Tiêu Tuấn.”
“Thứ gì bản thân không có được, thì phải ra sức tranh giành. Chẳng lẽ, con lại đứng nhìn người ta cướp đi rồi mới hối hận?”
Ngọn đồi hoang vu lộng gió, ánh hoàng hôn vẫn còn đỏ rực trên nền trời. Bạch phu nhân đứng ở trước mộ của Tiêu lão gia, nhìn di ảnh của ông mà như ngây dại. Thời trẻ điên cuồng yêu, để bây giờ lại điên cuồng hận. Bà ta từng nghĩ bản thân sẽ có được hạnh phúc, có được tình yêu mà đời con gái luôn mơ ước. Nhưng mộng không thành, tình lại dở dang khiến bà ta như rơi vào ngõ cụt.
Sống bên cạnh người chồng giàu sang yêu thương mình hết mực, nhưng trái tim bà ta lại trống rỗng khi nhớ đến chuyện xưa. Ngày Bạch phu nhân rạng rỡ như hoa như ngọc đứng trên lễ đường, đã không thể khoác tay người đàn ông bà ta thật sự yêu.
Cho đến khi Tiêu lão gia mất đi, bà ta vẫn chưa thể quên được bóng hình đó. Có hận có yêu, cuối cùng lại khiến thế hệ sau rơi vào bao nhiêu bi kịch và đau đớn.
Một chiếc xe hơi đen dừng lại bên đồi. Tiêu phu nhân bước xuống, đi ngược hướng gió đến gần chỗ Bạch phu nhân. Bà ấy vốn dĩ không biết gì về quan hệ giữa bà ta và chồng, vậy nên khi biết địa điểm hẹn đã rất kinh ngạc.
“Bà hẹn tôi ra đây có việc gì thế?”
“Tôi hẹn bà ra, để kể cho bà nghe một câu chuyện.”
Tiêu phu nhân nhíu mày hiếu kì, cho đến khi giọng của Bạch phu nhân âm trầm cất lên.
Cách đây 35 năm trước, có một cô gái là con một của gia đình thương buôn có tiếng ở Thượng Hải. Cô là người có nhan sắc, có học thức, ôn nhu, dịu dàng, được bao nhiêu chàng trai để mắt và được lòng rất nhiều mối làm ăn của mẹ cha. Đến tuổi cập kê, cô được cha mẹ giới thiệu con trai của các thương buôn làng lân cận. Bọn họ ai nấy đều là thiếu gia lắm tiền nhiều của, những người có độ đào hoa. Bị thúc giục hẹn hò, nhưng trong lòng cô lúc này đã phải lòng một chàng thư sinh nọ. Chàng trai ấy hiền lành, khôi ngô, nhưng số phận đã định đoạt đôi tay ấy chỉ là đôi bàn tay trắng. Trong tay không có tiền, không có địa vị và chỗ đứng trong xã hội, khiến chàng trai ấy vô cùng tự ti. Cô gái yêu anh hết lòng, yêu anh hết dạ, thứ quý giá nhất của đời cô cũng dâng hiến cho anh.
Cho đến một ngày, mối tình ngang trái ấy bị cha mẹ của cô phát hiện ra. Chàng trai vì lòng tự trọng cao, quyết không quỳ gối cầu xin cha cô để được ở rể. Mối tình đầu không thể cứu vãn, trái tim cô rơi vào vực thẳm không lối thoát. Cô bị ép buộc gặp gỡ con trai một của Bạch gia, người đàn ông ấy vừa gặp cô lần đầu đã yêu. Hôn nhân được quyết định, lễ cưới long trọng và lớn nhất Thượng Hải lúc ấy được diễn ra. Bước lên xe hoa, cô ngoảnh đầu lại, nhìn chàng trai ấy hoà vào dòng người nô nức cùng những sợi pháo giấy rơi khắp trời. Một đi không quay lại, duyên tình cũng đứt đoạn từ đây.
…
Bạch phu nhân quay người lại, nhìn trực diện với Tư Bằng. Hai người nhìn nhau, trong lòng đầy rẫy những nghi hoặc và toan tính. Bà ta bước đến nhìn Tư Bằng, đến giờ mới thấy rõ được anh ta có khá nhiều nét giống với Tiêu Tuấn. Kìm nén cảm xúc trong lòng mình để bản thân không hành động nông nổi, bà ta nhếch môi cười, khoanh tay trước ngực hỏi.
“Dựa vào đâu mà tôi phải tin cậu?”
“Nhược Đình đã đến nhà gặp cha tôi, chính ông ấy đã nói ra sự thật năm xưa. Lúc đó, tôi và cô ấy đã bị tráo đổi cho nhau.”
Bạch phu nhân nhíu mày, không thể tin được những gì mình vừa nghe mà muốn hỏi cho rõ.
“Cậu nói… Tráo đổi?”
Chuyện xảy ra trong quá khứ, bà ta hầu như chẳng có ấn tượng gì nhiều. Vì trong đầu bị hận thù che mắt, chỉ luôn chờ đợi thời cơ nhìn Bạch Nhược Đình trưởng thành. Bà ta nuôi dạy cô trở thành một tiểu thư hào môn sống trong nhung lụa, kết thân với Tiêu gia. Bà ta nói với cô về hôn ước giữa cô và Tiêu Tuấn, để cô và anh yêu nhau như một trò đùa. Cuối cùng, trò đùa nực cười nhất có lẽ chính là việc bà ta luôn tin cô là con ruột của mình.
Tư Bằng đứng trước người mẹ ruột này, trong lòng chẳng có chút xúc cảm nào ngoài sự mâu thuẫn. Anh ta hiểu rõ, trong đầu Bạch phu nhân chỉ có nghĩ đến việc trả thù. Nếu như Bạch Nhược Đình đã là công cụ của bà ta, thì bây giờ anh ta cũng sẽ như vậy. Anh ta không trong mong gì vào tình thân, vì thứ anh ta cần bây giờ là tình yêu và quyền lực. Lợi dụng lẫn nhau, tranh giành đấu đá đến mức kẻ bị thương người thiệt mạng.
Bước đến gần hơn một chút, Tư Bằng cất giọng nói.
“Trước đây tôi từng cứu mạng Tiêu Tuấn một lần, vì tôi và anh ta… Đều cùng thuộc nhóm máu O. Vậy cho tôi hỏi, có phải cha của anh ta, cũng như vậy không?”
Bạch phu nhân dường như đã hiểu ra mọi chuyện. Đến cuối cùng, con ruột của bà ta luôn ở bên cạnh mà bà ta không hề hay biết. Hai người nhận lại nhau, miệng thì mỉm cười bày tỏ sự xúc động, nhưng ánh mắt lại chứa đựng những ý nghĩa xấu xa. Vùi dập cuộc đời một người, chẳng phải là điều mà bà ta luôn khao khát sao?
“Con vẫn luôn thích Đình Đình như vậy mà? Không phải sao?”
Bạch phu nhân nhắc đến Bạch Nhược Đình, như nói thẳng vào vấn đề mà bà ta muốn con trai mình thực hiện. Tư Bằng thong thả rót trà vào ly, đẩy về phía bà ta.
“Nhưng trong lòng cô ấy không hề có con, chỉ biết mỗi mình Tiêu Tuấn.”
“Thứ gì bản thân không có được, thì phải ra sức tranh giành. Chẳng lẽ, con lại đứng nhìn người ta cướp đi rồi mới hối hận?”
Ngọn đồi hoang vu lộng gió, ánh hoàng hôn vẫn còn đỏ rực trên nền trời. Bạch phu nhân đứng ở trước mộ của Tiêu lão gia, nhìn di ảnh của ông mà như ngây dại. Thời trẻ điên cuồng yêu, để bây giờ lại điên cuồng hận. Bà ta từng nghĩ bản thân sẽ có được hạnh phúc, có được tình yêu mà đời con gái luôn mơ ước. Nhưng mộng không thành, tình lại dở dang khiến bà ta như rơi vào ngõ cụt.
Sống bên cạnh người chồng giàu sang yêu thương mình hết mực, nhưng trái tim bà ta lại trống rỗng khi nhớ đến chuyện xưa. Ngày Bạch phu nhân rạng rỡ như hoa như ngọc đứng trên lễ đường, đã không thể khoác tay người đàn ông bà ta thật sự yêu.
Cho đến khi Tiêu lão gia mất đi, bà ta vẫn chưa thể quên được bóng hình đó. Có hận có yêu, cuối cùng lại khiến thế hệ sau rơi vào bao nhiêu bi kịch và đau đớn.
Một chiếc xe hơi đen dừng lại bên đồi. Tiêu phu nhân bước xuống, đi ngược hướng gió đến gần chỗ Bạch phu nhân. Bà ấy vốn dĩ không biết gì về quan hệ giữa bà ta và chồng, vậy nên khi biết địa điểm hẹn đã rất kinh ngạc.
“Bà hẹn tôi ra đây có việc gì thế?”
“Tôi hẹn bà ra, để kể cho bà nghe một câu chuyện.”
Tiêu phu nhân nhíu mày hiếu kì, cho đến khi giọng của Bạch phu nhân âm trầm cất lên.
Cách đây 35 năm trước, có một cô gái là con một của gia đình thương buôn có tiếng ở Thượng Hải. Cô là người có nhan sắc, có học thức, ôn nhu, dịu dàng, được bao nhiêu chàng trai để mắt và được lòng rất nhiều mối làm ăn của mẹ cha. Đến tuổi cập kê, cô được cha mẹ giới thiệu con trai của các thương buôn làng lân cận. Bọn họ ai nấy đều là thiếu gia lắm tiền nhiều của, những người có độ đào hoa. Bị thúc giục hẹn hò, nhưng trong lòng cô lúc này đã phải lòng một chàng thư sinh nọ. Chàng trai ấy hiền lành, khôi ngô, nhưng số phận đã định đoạt đôi tay ấy chỉ là đôi bàn tay trắng. Trong tay không có tiền, không có địa vị và chỗ đứng trong xã hội, khiến chàng trai ấy vô cùng tự ti. Cô gái yêu anh hết lòng, yêu anh hết dạ, thứ quý giá nhất của đời cô cũng dâng hiến cho anh.
Cho đến một ngày, mối tình ngang trái ấy bị cha mẹ của cô phát hiện ra. Chàng trai vì lòng tự trọng cao, quyết không quỳ gối cầu xin cha cô để được ở rể. Mối tình đầu không thể cứu vãn, trái tim cô rơi vào vực thẳm không lối thoát. Cô bị ép buộc gặp gỡ con trai một của Bạch gia, người đàn ông ấy vừa gặp cô lần đầu đã yêu. Hôn nhân được quyết định, lễ cưới long trọng và lớn nhất Thượng Hải lúc ấy được diễn ra. Bước lên xe hoa, cô ngoảnh đầu lại, nhìn chàng trai ấy hoà vào dòng người nô nức cùng những sợi pháo giấy rơi khắp trời. Một đi không quay lại, duyên tình cũng đứt đoạn từ đây.
…