• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đột nhiên cô cảm thấy có hơi thở tiến đền gần chỗ mình, quay lại cô liền thấy ánh mắt muốn giết người của Cố Chi Quân.

Trái tim nhỏ của cô cũng bị anh doạ cho sợ hãi mà đập loạn, cả người cô co lại một đoàn lui về sau, tay cũng tự ôm lấy mình.

Cố Chi Quân mím môi khó chịu, nghiêng người thêm một tí anh bắt lấy dây an toàn kéo  qua thắt chặt lại giúp cô.

Sau cùng anh cũng không làm ra hành động gì nữa, chỉ quay về tập trung lái xe.

Hạ An ngơ ngác nhìn anh, mới vừa nảy cô còn tưởng rằng anh sẽ là bộ dạng đùn đùn phẫn nộ mắng cô thậm chí là đánh cô nhưng mà sao anh lại im lặng như vậy?

Nhưng im lặng như vậy mới là đáng sợ nhất, như trước khi thấy sóng dữ mặt hồ sẽ thực yên ả.

Mà “mặt hồ” này cũng yên ả quá rồi, trên đoạn đường đi dù cho Hạ An cầu xin hay oán trách, đánh anh, cấu anh thế nào anh vẫn bộ dạng âm trầm lặng lẽ đưa cô về nhà.

Thẳng đến khi xe tiến vào trong sân của Cố gia anh vẫn như thế, mở cửa xe bước xuống, anh lại chạy đến mở cửa cho Hạ An.

Mà cửa vừa mở Hạ An liền nhận cơ hội đó nhanh chóng lao ra chạy bạc mạng về phía trước.

Cố Chi Quân nhìn bộ dạng này của cô trong lòng có loại tức giận nhỏ bé.

Lại muốn trốn anh? Anh nhất định không cho cô trốn, đưa ra đôi tay hữu lực anh liền bắt lấy được cô, động nhẹ một cái anh đã bế được cô lên sau đó chầm chậm tiến vào nhà.

Hạ An nhìn cánh cửa xa hoa lộng lẫy hiện ra trước mắt lại như nhìn thấy cổng địa ngục.

Sợ hãi trong lòng lại làm cô sinh ra dũng khí, cả cơ thế bắt đầu dùng hết sức bình sinh giãy giụa, bên môi lại kêu to.

“Cố Chi Quân, anh buông ra, em không muốn về, không muốn về”

Muốn anh thả mình ra chẳng qua cô lại kinh hãi phát hiện, cô càng giãy giụa chân anh càng đi nhanh hơn.

Một mạch đi đến phòng của cô, khoá chặt cửa lại anh mới từ từ thả cô trở về mặt đất.

Hạ An vừa lấy được tự do liền muốn mở cửa bỏ chạy.

Chỉ là ý nghĩ này của cô quá lộ liễu rồi, rất nhanh cô đã bị Cố Chi Quân nhìn thấu, khuôn mặt anh cũng dần đen lại.

Đưa lên hai tay anh mạnh mẽ chóng lên cửa, thân thế cùng đôi cánh tay rắn chắc tạo thành cái lồng giam giam cô vào trong.

Anh cúi đầu xuống nhìn thẳng vào mắt cô.

“Em vì sao lại muốn trốn tôi?”1

Rốt cuộc anh cũng nói chuyện rồi, từ lúc gặp cô đến giữ anh vẫn luôn kiềm chế, anh sợ lúc vừa gặp cô anh sẽ chịu không nổi mà hét thật lớn hay nói thật nhiều làm ra những hành động chính mình không ngờ tới được.

Bây giờ xem như anh đã ổn định mới có thể rành mạch cất lời.

Hạ An bị mấy hành động của anh làm cho bất ngờ, mà câu nói của anh lại khiến cô đau lòng.

Dừng một chút cô khẽ cười yếu ớt rồi đáp lời, âm thanh có chút lớn giống như là trách anh.

“Là do em sợ, em sợ một ngày nào đó anh giết đi con của em, anh quên rồi sao? Con em chỉ còn một chút nữa thôi là bị anh giết chết rồi”

Cố Chi Quân giống như hổ thẹn, anh kỳ thực vẫn không quên hành động ngày hôm đó của mình.

“Xin lỗi”

Anh nhỏ nhẹ nói, anh biết hai từ này có lẽ cũng chẳng khiến cô yên tâm là bao nhưng đó là tất cả mà anh có thể làm ở hiện tại.

Từ lần ngất đi ở phòng cô anh cũng đã ngưng dùng thuốc cũng từ đó mỗi lần chợp mắt anh đều mơ thấy một đôi trai gái, anh thấy họ thật vui vẻ, người con trai thật ấm áp mà người con gái lại thật dịu dàng, anh còn nhìn thấy người con trai bị thương được người con gái ân cần băng bó, hay lúc hắn đói bụng cô lại nấu ăn cho hắn.1

Anh nhìn thật kỹ thật kỹ cuối cùng cũng nhìn ra được diện mạo của hai người họ rồi, người con gái đó là cô mà người con trai đó là anh.

Khi tỉnh lại anh sẽ có loại bâng khuâng không rõ, đó là do anh mơ hay là đó là sự thật.

Phải chăng đoạn ký ức bị thôi miên kia đã lấy đi quá nhiều thứ trong anh, ở đó có cô  có anh và cả đoạn nhân duyên mơ hồ không rõ ràng.

Hạ An vẫn nhìn không thông tâm ý của anh, trên môi cô vẫn treo nụ cười khổ.

“Chi Quân, em thật sự rất sợ, một lời xin lỗi làm sao để em đủ tin anh đây, cho em đi đi, sau này chúng ta sẽ giống như không quen biết, em mang theo con sống cuộc sống của riêng mình mà anh cũng sẽ sống cuộc sống của riêng anh, em cũng biết như thế khó lắm, thù hận của anh đối với em vẫn còn nhiều lắm, nhưng mà…xin anh, những năm này em trả đủ nhiều rồi, tha cho em có được không?”

Chính bản thân cô biết cô không hại chết Tuyết Liên, nhưng cô vẫn có lỗi, lỗi ngu muội, lỗi cố chấp yêu anh, nếu không vì tình yêu có lẽ từ cái lúc mà anh dùng sự căm hận cướp đi  sự trong trắng của cô, cướp đi linh hồn của cô có lẽ cô đã sớm tìm đến “sự giải thoát” rồi.

Cố Chi Quân mím môi hồi lâu ánh mắt nhìn cô đầy phức tạp.

“Vậy tôi phải làm thế nào em mới tin tưởng được tôi đây?”

****************

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK