• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sao vậy anh?”

Không phải lúc nãy còn rất tốt sao, sao bây giờ lại tức giận rồi? Có phải cô làm sai cái gì chọc đến anh không?

Trên trán Cố Chi Quân nổi đầy gân xanh, ánh mắt sắc bén như dao gậm lập tức phóng tới chỗ Hạ An.

Mà cô lại không hiểu anh vì sao lại biến thành như vây, trong lòng sinh ra dự cảm không lành, khuôn mặt thanh tú cứ ngơ ngác nhìn anh.

Mà bộ dạng này của cô càng chọc anh thêm giận.

Đội cho anh cái mũ xanh to như vậy mà còn dám bày ra bộ dạng ngô nghê như mình không có lỗi. Cô nghĩ anh là thằng ngốc sao?

Anh nghiến răng ken két, cái môi giật lên mấy lần không nói gì chỉ lạnh lùng đưa tay ra nắm lấy tóc cô kéo lại phía điện thoại để cho cô xem thật kỹ.

“Con mẹ nó! Cô xem đây là cái gì? Hả?”

Hạ An bị loạt hình ảnh trước mắt doạ cho sợ, sao cô và Tôn Thiên Vũ lại cùng nhau vào khách sạn chứ?

Đây không phải là cô, cô không có làm loại chuyện đáng xấu hổ này.

“Em không có, thật sự không có”

Cô nhanh chóng xua tay lắc đầu, đôi mắt hiện lên tầng nước sợ hãi.

Mà Cố Chi Quân lại cười lạnh, nắm lấy đầu cô giữ chặt lại, ép cô đối diện với dáng vẻ ác ma của anh.

“Lưu Hạ An tôi thật sự quá khinh thường cô rồi, dám ở trên đầu tôi cắm một cặp sừng to như thế? Cô quả thật rất tài giỏi đấy”

Hạ An bị anh nói đến run rẩy nước mắt sợ hãi nhanh chóng chảy ra như suối.

“Em không có, từ lần gặp nhau ở nhà hàng thì em không có gặp lại anh ấy nữa, bức ảnh kia nhất định là có vấn đề”

Trước sự nghẹn ngào đến đáng thương của cô Cố Chi Quân lại tức đến đỏ mắt.

“Ha, Lưu Hạ An cô thật sự nghĩ tôi sẽ tin loại người như cô sao? Cô giỏi nói dối như vậy, đứa bé kia cũng là của Tôn Thiên Vũ phải không?”

Đứa bé anh yêu thương vậy mà là con của kẻ khác? Anh làm sao chấp nhận được đây?

Hạ An nghe xong lập tức tái mặt, cái đầu nhỏ mãnh liệt lắc phủ nhận lời anh nói.

“Không có, là con của anh, em chỉ có cùng anh thôi, chưa từng với ai cả”

“Cô nói không có liền không có sao? Cố Chi Quân tôi nhất định không để thứ dã chủng trong bụng cô được sống”

Nghe đến đây mặt Hạ An liền tái mét nước mặt sợ hãi chảy ra càng nhiều, đôi tay cô run run bắt lấy tay anh cầu xin.

“Không phải, nó không phải dã chủng nó là con của chúng ta mà”

Cố Chi Quân nhìn từng hàng từng hàng nước mắt của cô không hỏi sao lại thấy khó chịu, anh liền đem cô ném qua một bên, miệng âm trầm nói ra sát lệnh.

“Cô câm mồm đi, tôi lập tức đem cô đi phá thai”

Nói rồi anh lập tức khởi động xe chạy đi. Mà Hạ An bị anh doạ đến quên thở, tay chân đều run lên bần bật, nếu không gian trong xe đủ lớn cô nhất định sẽ quỳ xuống cầu xin anh.

Nắm chặt lấy tay anh cô khẩn thiết cầu xin, lời nói vừa hốt hoảng lại vừa gấp gáp.

“Không được, không được đâu, em cầu xin anh đừng cướp con em đi có được không nó là con của anh mà”

Một màn nước mắt của cô cuối cùng chỉ đôi được sự tức giận của anh.

“Cô câm mồm, cô nói cái gì nữa đều là vô dụng thôi”

Hạ An hoảng loạn bấu chặt tay anh, nghĩ đến việc con sắp bị anh cưỡng ép rời xa cô, cô liền chịu không nổi nước mắt lấm lem cả khuôn mặt thanh tú.

“Đừng bắt con phải xa em mà, anh cho em sinh con ra được không, coi như anh không thích con thì anh cứ đánh em, mắng em nhiều một chút, em thay con gánh hết được không anh”

“Được không anh?”

Từng câu của cô như con dao lam sắt bén không ngừng cứa vào trái tim Cố Chi Quân, dù muốn dù không nhưng anh biết rõ bản thân mình bị cô làm cho rung động rồi.

Chẳng qua nghĩ đến cô cùng Tôn Thiên Vũ làm ra loại chuyện kia anh liền phẫn nộ bao nhiêu rung động đều như mây khói mà tan biến.

“Tôi không phải đã bảo cô câm mồm rồi sao?”

Chỉ là cô làm sao lại nghe lời anh, bên môi run run nói tiếp.

“Con sinh ra nhất định sẽ ngoan lắm, sẽ không đáng ghét như em đâu”

“Sau này con sẽ biết bò, biết nói, biết gọi ba gọi mẹ nữa, con đáng yêu lắm anh đừng bắt bé đi có được không anh”

Cố Chi Quân bị cô nói đến khó chịu. Anh liền trút giận vào cái chân ga, anh càng ấn chiếc xe cang phóng nhanh từ lâu đã đạt đến tốc độ kinh người.

Mà anh đột ngộ tăng tốc như vậy Hạ An bị anh làm cho ngã về sau, tấm lưng đập về cái ghế khiến thân thể cô có chút đau nhưng cô một chút cũng không quan tâm rất nhanh đã ngồi bật dậy muốn cầu xin anh.

Mà cô càng cầu xin anh càng tăng tốc độ.

Cả hai cứ như vậy kẻ giận người khóc một hồi cũng đến bệnh viện.

“Két”

Chạy đến cửa bệnh viện Cố Chi Quân lập tức thắng gấp, cả người Hạ An theo quán tính đâm ra phía trước súyt tí nữa là bị làm cho bị thương.

Chẳng qua Cố Chi Quân không có quan tâm cô, anh nhanh chóng bước xuống xe đi đến chỗ Hạ An nắm tay cô kéo xuống.

Mà Hạ An lại lắc đầu mãnh liệt, đôi tay nhỏ bấu chặt ghế xe, bên môi vẫn nghẹn ngào.

“Cầu xin anh, đừng bắt con rời xa em mà”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK