Suy đi ngẫm lại cả buồi Cố Chi Quân cũng không nhớ ra bản thân đã hứa với cô khi nào, nếu có anh cũng chỉ hứa với Tuyết Liên, chưa từng hứa với cô cái gì.
Mặc kệ đi, có lẽ câu hứa này là do cô ảo tưởng ra thôi.
Mím môi thở dài, anh cố gắng gạt suy nghĩ này ra khỏi đầu, mặc cho cô khóc trên vai anh, anh vẫn một mực bước về phía trước.
Mong bản thân nhanh chóng có thể trở về nhà.
Chẳng qua không hiểu sao trong đầu anh vẫn luôn vang vọng câu nói lúc nãy của cô.
“Anh là tên thất hứa!”
[…]
Trong quán bar Thiên Đường.
“Cố Chi Quân, tên anh hai đáng ghét, em nhất định sẽ đá nát mông anh, ực”
Vừa uống rượu, Nghiêm Minh Nguyệt vừa mắng anh trai của mình, cánh tay thon dài còn không quên chỉ thẳng lên trời xem như minh chứng cho lời nói của mình.
“Cô uống đủ chưa, mau nói tôi biết Hạ An bị Cố Chi Quân mang đi đâu?”
Tôn Thiên Vũ bắt lấy chai rượu trong tay cô, bực dọc lên tiếng.
Lúc nãy anh có nhìn thấy Cố Chi Quân ôm Hạ An đang say bí tỉ ra khỏi đây, anh liền theo chân muốn giữ Hạ An lại. Chẳng qua anh vừa đuổi đến xe, bọn họ đã chạy mất hút.
Anh chỉ có thể quay lại moi thông tin từ cô nhóc này, nhưng mà cô lại chẳng quan tâm anh, cứ uống hết ly này đến ly khác. Cảm thấy không đủ liền cầm cả chai uống.
“Anh bớt lo chuyện bao đồng đi, tôi lại phi cho anh thêm một lỗ trên trán đấy”
Cất lời ham doạ Minh Nguyệt giựt lại chai rượu trên tay Tôn Thiên Vũ, mà anh lại bị cô chọc cho mặt mài xám xịt.
Không nói đến thì thôi, nói đến anh liền thấy đầu mình đau nhói.
Hay thật! Anh vừa mới vào quán bar không lâu thì một chiếc guốc đã phi thẳng đến trực tiếp cắm vào trán anh, cắm đến bật máu.
Mà cái chiếc guốc đế đỏ đính kim cương hồng trong thành phố này chỉ có mỗi Nghiêm đại tiểu thư có a.
“Không phải cô nói sẽ bồi thường cho tôi bằng thông tin của Hạ An sao? Bây giờ cô ấy đang ở đâu?”
Nghiêm Minh Nguyệt lập tức liếc anh, nhìn nhìn một hồi cô lại nở nụ cười bí hiểm.
“Uống với tôi, tôi nói cho anh nghe”
“Cô…!!!”
Tôn Thiên Vũ thật sự chịu không nổi rồi, cứ dây dưa với cô như này thì bao giờ mới tìm được Hạ An đây.
“Uống!!!”
Không đợi anh phản kháng Minh Nguyệt đã vùi rượu vào tay anh, còn cụng ly với anh.
“Ực”
Đặt xuống cái ly rỗng cô nhìn anh khiêu khích.
“Tôi uống xong rồi, anh còn uống chưa xong? Không lẽ anh thua một đứa con gái… chu choa, có khi lại là thật nha, ố là la Tiểu Thiên Vũ đáng yêu quá đi, là mỹ nữ yêu kiều đó”
Vừa nói cô vừa đưa hai tay ôm lấy mình, lắc người qua lại, hai má phũng phịu đáng yêu.
Biết rằng Nghiêm Minh Nguyệt đang say, anh không nên chấp với cô. Nhưng mà mẹ nó! Cô độc mồm độc miệng quá, quả thật là động đến lòng tự trọng của một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất như anh rồi.
Hừ lạnh một tiến Tôn Thiên Vũ trút sạch hết rượu vào cổ họng, ánh mắt rực lửa nhìn cô.
“Hì hì tiểu mỹ nữ tức giận cũng dễ thương quá ta”
Minh Nguyệt che miệng cười bẽn lẽn vẫn là đang xem Tôn Thiên Vũ thành một người con gái chính hiệu.
“Cô…chết tiệt!”
Anh tức đến không nói nên lời, chỉ có thể trút giận bằng cách uống thật nhiều rượu.
“Ực, ực, ực”
Kéo một hơi anh đã uống hết nữa chai rượu, lần này cô gái kia chắc hẳn sẽ không dám nói anh là mỹ nữ nữa chứ?
Anh quả nhiên đoán đúng lần này cô không dám khinh thường anh nữa.
“Ức, quả thật rất… giỏi nha”
Vừa nất cụt Minh Nguyệt vừa đưa ngón tay cái ra tán thưởng Tôn Thiên Vũ.
Anh liền hài lòng khoé môi câu lên vui vẻ. Phải vậy chứ.
Chẳng qua sự tự mãn này của anh duy trì không được lâu.
Minh Nguyệt choàng tay qua vai anh, đưa lên một chai rượu.
“Rất được… hôm nay hai chị em ta cùng nhau uống không say không về”1
Tôn Thiên Vũ nhìn qua cô chớp chớp mắt khó tin.
Chị em? Anh lớn hơn cô 5 tuổi, cái người chị này chắc chắn là chỉ anh rồi.
“Nghiêm Minh Nguyệt!!!”
Anh rống giận gọi thẳng họ tên cô. Mà cô lại hờ hững vỗ vỗ vai anh.
“Chị à, mỹ nữ không nên nói lớn vậy đâu, nào uống cùng em”
“Cô… hừ, hôm nay tôi dùng rượu dìm chết cô”
Tôn Thiên Vũ giận đến bốc khói trên đầu, giựt lấy chai rượu trong tay Minh Nguyệt rót rượu cho cả hai, sau đó hăng say uống.
Hăng say như vậy anh cũng quên luôn ý muốn ban đầu của mình đến tìm cô là gì.
[…]
“Phịch” một tiếng, Cố Chi Quân để Hạ An xuống giường, bản thân anh cũng mệt mỏi thở dài mấy hơi.
Cõng cô suốt 1 tiếng, đi đoạn đường dài như vậy anh cũng có chút mệt rồi.
Đi đến chiếc máy lọc nước hiện đại, rót lấy một ly anh liền uống sạch, uống xong rồi thể lực anh hồi phục cũng không ít.
Cởi bỏ chiếc áo vest vướn víu anh liền tiến vào nhà tắm, rửa đi lớp mồ hôi quanh người.
Một lúc sau, anh đã đi ra trên người là lớp áo ngủ bình thường thoải mái.
Nhìn cái giường lớn bị cô chiếm lấy một góc anh cũng không thấy chán ghét lắm.
Đặt lưng nằm xuống giường anh muốn ngủ đi.
Chỉ là mắt chưa kịp nhắm bên cạnh đã vang lên tiếng nỉ non.
“Chi Quân, Hạ An khát nước, huhu”