Mà Nghiêm Minh Nguyệt lại không biết, ở một góc nào đó người con gái được cô cho là vấy bẩn Cố gia lại đang bị người kẻ khác tàn nhẫn mà vấy bẩn.
“Cố Chi Quân, đủ rồi, cầu xin anh dừng lại đi, quá đủ rồi”
Hạ An khóc đến tê tâm liệt phế nước mắt phủ đầy khuôn mặt thanh tú, âm thanh nghẹn ngào đến đáng thương.
Tay cô không ngừng đánh vào lòng ngực của anh như là oán trách lại như cầu xin buông tha.
“Cô loạn đủ chưa? Có tin tôi mang cô ra giữa đại sảnh mà làm luôn không?”
Anh bị cô chọc cho phát hỏa, ấn đường sớm đã đen xì.
“Đủ rồi mà, em thật sự không chịu nổi nữa”
Cô bấu lấy áo anh kéo kéo vài cái, đôi mắt ngập nước đau đớn khẩn cầu.
Quá nhục nhã rồi! Thật sự quá nhục nhã rồi!
Cô là con người con vẫn có tôn nghiêm của chính mình.
“Cô câm miệng”
Anh quát lớn vào mặt cô, máu nóng trong người anh ngày càng tăng cao.
Nhìn thấy nước mắt của cô anh không hiểu sao lại đau lòng đến lạ, trái tim cứng rắn như bị axit nhỏ vào khoét ra trên đấy một cái lỗ cực to.
Sau đó hàng ngàn cơn gió tràn vào, lạnh vô cùng.
Chết tiệt! Lại là cảm giác không đành lòng này.
Không được! Anh không phải như vậy.
“Hức…xin…anh”
Lại thêm một tiếng kêu nất nghẹn của cô, một tiếng một tiếng làm cho trái tim anh thổn thức không yên.
“Con mẹ nó! Tôi bảo cô câm mồm”
Anh chịu không nổi phải buộc miệng chửi thề, cánh tay to lớn bịch chặt miệng cô.
Nước mắt của cô chảy xuống chạm đến tay anh, cảm giác ấm nóng làm tay anh như bị bỏng rát.
Chết tiệt!
Không nói không rằng anh lại lần nữa đưa tay mạnh bạo bóp lấy một bên non mềm của cô.
Lực đạo rất mạnh như muốn bóp nát nó.
Cảm thấy bản thân chưa thoải mái bao nhiêu anh lại làm ra hành động đáng hận hơn.
Đưa tay kéo khóa quần, lôi ra niềm kiêu hãnh của mình, nâng một chân cô lên anh liền đem nó đặt trước đóa hoa của cô.
“Ưm…ưm…ưm”
Hạ An lắc đầu nguậy nguậy, đôi mắt mở lớn nhìn anh kinh hãi.
Chẳng qua anh lại không để ý đến bất kỳ thứ gì khác, động eo một cái anh liền đem cả cây nhét vào.
“Ưm…ưm”
Hạ An đau đớn kêu lên, cái anh xuyên qua không chỉ là thân thể cô mà còn là trái tim cô, linh hồn cô, cớ sao anh lại đối với cô tàn nhẫn như vậy chứ.
Không có để ý cô giãy giụa, không để ý cô mảnh mai anh vẫn một mực chuyển động.
Mà lần này anh không hiểu sao ngoài cảm giác sung sướng vẫn còn một cảm giác khác, nó giống như là tội lỗi.
Tội lỗi? Anh vì sao phải thấy tội lỗi, đây là cô ta đáng nhận.
Anh chưa từng quên Tuyết Liên của anh bị ai hại chết.
Nghĩ đến đây anh như phát điên, kiện eo rắn khỏe đâm thật mạnh, mà một lần như vậy lại đụng đến lục phủ ngũ tạng của Hạ An lăn lộn.
Trước mắt cô ngày càng mơ hồ chỉ còn lại cái bóng đen không ngừng chuyển động.
Mà dù cho mông lung như vậy mắt cô vẫn lo lắng đảo qua xung quanh không ngừng nhìn, cô sợ, sợ một lần nữa lại có người nhìn thấy dáng vẽ nhục nhã của cô.
Rất sợ, thật sự rất sợ.
[…]
Cuối cùng anh thỏa mãn, mới bứt rời, mà Hạ An lại mềm mại dựa vào mặt tường từ từ tuột xuống, hai mắt trống rỗng nhìn về khoảng hư vô phía trước.
Khác với dáng vẻ nhếch nhác của cô, Cố Chi Quân chỉ cần kéo lên khóa quần đã quay lại dáng vẻ soái khí trầm ổn ban đầu.
Khuôn mặt trầm tĩnh tuyệt không giống kẻ mới cùng phụ nữ mây mưa.
Đưa tay anh bóp chặt hai má của cô ép cô phải nhìn vào đôi mặt sắt bén của anh, đối điện với sự tàn nhẫn của anh.
“Tự dọn dẹp đi, nhớ sau này đừng đi quyến rũ người khác, như vậy cô sẽ khiến tôi mất mặt”
Để lại câu đó anh liền rời đi.
Tàn độc như vậy không có nghĩ đến sẽ làm đau đớn cô gái nhỏ hay không.
Trên mặt Hạ An không biểu lộ ra cảm xúc gì cứ như máy móc, đưa tay ôm lấy hai đầu gối của mình không ngừng run rẩy.
Trong đôi mắt to tròn lại dậy lên sóng nước, từng lớp từng lớp tích tụ thành dòng không ngừng đổ xuống.
Một lần chảy như vậy khiến cô không cách nào cản được, cứ mặc nó rơi lã chã.
Khóc cho đến khi không còn nước mắt nữa cô mới đứng lên.
Cố gắng câu môi cười, không sao, vẫn chưa bị người khác nhìn thấy.
Vẫn ổn thôi, không có gì cả.
Cố gắng trấn an bản thân nhưng Hạ An lại phát hiện cách này không tốt bao nhiêu, vì tim cô vẫn đau quá.
Nhìn đống hổn loạn trên sàn lòng cô lại dâng lên trận chua xót.
Nhặt lấy một mảng áo bị anh xé rách, Hạ An nhẹ nhàng lâu đi chất lỏng màu trắng đục vươn vải khắp nơi, đến khi sạch rồi cô mới chỉnh lại bộ váy trên người.
Nói là chỉnh thật ra chỉ là lấy vải che đi những chỗ cần che, đồ của cô sớm đã bị anh sẽ rách rồi.
Loạn choạng bước đi cô muốn về phòng rột rửa thân thể mình.
Chẳng qua một lần rột rửa như vậy có thể làm sạch thân thể nhưng sẽ làm sạch được sự dơ bẩn của cô sao?