• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả hai cứ nhìn nhau như thế hoài, giống như là đọ mắt, không ai chịu thua ai.

Thẳng cho đến khi nhân viên mang ra mấy dĩa beefsteak, cả hai mới tạm dừng tập trung sự chú ý qua đĩa bò.

Hạ An cũng nhìn miếng thịt, có vẻ ngon đấy nhưng hiện tại cô không có tâm trạng thưởng thức a.

Bên trái hay bên phải cô sát khí đều nặng nề muốn ngộp thở.

Cô lại quay sang nhìn hai người họ, hành động của hai người khiến Hạ An có chút bất ngờ, cả hai đều đã đình chiến không còn đọ mắt nữa mà hiện tại cánh tay hữu lực đang từ tốn cắt thịt bò ra nhiều miếng nhỏ.

Một hồi hì hục cả hai cũng cắt xong, bỏ xuống dao nĩa, cả hai đồng thời đẩy hai dĩa thịt bò ra trước mặt Hạ An.

Trong lúc Hạ An còn khó hiểu cả hai đã đồng thanh.

“Ăn đi”

“Em ăn đi”

Cố Chi Quân nghe thấy Tôn Thiên Vũ nói cùng lúc với mình liền bực tức ném cho anh ta ánh mắt hình viên đạn.

Tôn Thiên Vũ lại lần nữa đáp trả, ném lại Cố Chi Quân ánh mắt lưu đạn.

“Hừ”

Cố Chi Quân khó chịu kêu lên liếc sang Hạ An.

“Còn không ăn đi, nhìn tôi cô no được à?”

Lời lẽ cục súc như vậy Hạ An lại sợ anh giận lập tức ngoan ngoãn gật đầu.

Bên này Tôn Thiên Vũ thấy Cố Chi Quân chiếm thế thương phong nhanh chóng dịu dàng lên tiếng.

“Hạ An, em ăn của tôi đi, bảo đảm ngon hơn của hắn ta, không phải em nói em nợ tôi sao, em ăn của tôi trước xem như trả nợ”

Cố Chi Quân nhanh chóng nhíu lại đôi mày cương nghị.

“Cô dám ăn của hắn trước thì đừng trách tôi”

Hạ An như miếng thịt còn hai anh như hai lát bánh mì, cô bị kẹp sợ đến muốn khóc rồi.

Cô nên làm sao đây?

Một hồi suy nghĩ cô quyết định một dĩa lấy một miếng thịt bò nhẹ nhàng đưa lên miệng.

Ăn cả hai miếng cùng lúc.

Minh Nguyệt ngước nhìn Hạ An thấy hành động của cô ấy, nhanh chóng lắc đầu thở dài mấy hơi.

Hạ An cũng thấy được vẻ mặt bất lực của Minh Nguyệt trong lòng sinh ra khó hiểu, cô nghĩ chắc sẽ không làm cho ai tức giận đâu nhỉ?

Chẳng qua cô sai rồi, kết quả hoàn toàn ngược lại, cả hai tên đàn ông kia nhìn thấy cô có hành động như vậy lập tức phẫn nộ.

Họ không muốn được xếp cùng hàng với nhau, người này đều muốn hơn người kia.

“Cô theo tôi về”

Cố Chi Quân vội vàng đứng lên, cánh tay hữu lực còn không quên nắm lấy tay Hạ An kéo đi.

Mà Hạ An chỉ có thể vô lực mặc anh kéo.

“Cô ấy còn chưa ăn xong, không được về”

Đột ngột cánh tay còn lại của cô bị Tôn Thiên Vũ giữ lấy.

“Anh đừng quá phận, Lưu Hạ An là người hầu của nhà tôi, là người của tôi”

Cố Chi Quân bá đạo nói đến, lý lẽ này đưa ra khiến cho Tôn Thiên Vũ cứng họng một hồi.

“Cô ấy còn chưa no, anh muốn cô ấy đói sao?”

Cô Chi Quân nghe thấy chỉ nhếch khóe môi lời nói càng ngang ngược hơn.

“Đói thì đói, cô ta là người của tôi, tôi muốn cô ta no thì no, đói thì đói”

Nói rồi anh giật mạnh Hạ An một cái cánh tay của cô trong tay Thiên Vũ nhanh chóng rơi ra.

Anh muốn đuổi theo nhưng chẳng còn lý do nào chính đáng cuối cùng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Hạ An bị mang đi.

Chết tiệt! Anh vô dụng vậy sao?

Minh Nguyệt trề môi nhìn Tôn Thiên Vũ sau đó vẫn tiếp tục ăn đồ của mình.

Lâu lắm rồi mới có dịp ăn thoải mái như vậy sao cô nỡ bỏ lỡ được.

[…]

Cố Chi Quân kéo Hạ An đến chiếc xe của mình, nhanh chóng nhét cô vào trong đó. Anh cũng khẩn trương vào theo.

“Không phải nói với cô không được đến gần Tôn Thiên Vũ rồi à? Cô bị điếc sao? Hả?”

Không cần đợi Hạ An ổn định chỗ ngồi anh đã tức giận bóp lấy mặt cô, lực đạo quá lớn khiến mặt Hạ An biến dạng.

Đau đớn khiến Hạ An nhăn mày. Cái đầu nhỏ nhanh chóng lắc, phủ nhận điều anh nói.

Muốn giải thích nhưng miệng bị anh bóp quá chặt, chỉ một chút động đậy đã rất khó làm sao có thể nói chuyện đây?

Mà cô vẫn không bỏ cuộc cánh môi anh đào không ngừng run run muốn nói gì đó chẳng qua còn chưa phát ra âm thanh gì, đôi môi của cô đã bị anh thô bạo gậm cắn.

Giống như lần trước, cuồng loạn như muốn nuốt cô vào trong bụng của mình.

Hạ An cuống quít đẩy anh ra, sợ tới mức run rẩy.

Mà anh không những không buông tha cô, ngược lại còn làm thêm mấy hành động vô lại, anh ôm cô đặt trên đùi mình, một bên hung hăng chà đạp môi của cô, một bên lôi kéo quần áo của cô.

“Ưm….” Hạ An mở to mắt theo bản năng phát ra âm thanh kháng cự.

Anh muốn cô ở trong này sao?

Không thể! Nhất định không thể! Một lần nhục nhã kia quá đủ rồi.

“Cô tốt nhất đừng phản kháng!”

Cố Chi Quân độc ác bóp mạnh thắt lưng của cô lại như trừng phạt cắn lên môi cô mấy lần.

Anh thật sự rất không thích cô ở cùng người đàn ông khác, khi biết được anh sẽ cực kỳ khó chịu.

Giông như có kim châm, châm vào tim anh anh khiến nó đau đớn.

Anh cũng không biết đó làm cảm giác gì nhưng anh biết anh rất ghét nó.

“Cô hay nhỉ? Gan cũng lớn lắm rồi hôm nay cư nhiên cùng Tôn Thiên Vũ hẹn nhau đi ăn còn đặt tôi ngang hàng với hắn”

Nói xong, tay anh liền trượt vào trong sơ mi của cô.

Hạ An liền biết anh muốn làm gì, cánh tay nhỏ nhắn đặt trên bàn tay to lớn của anh nắm lại muốn ngăn cẳn.

“Em không có, lúc nãy là vô tình gặp anh ấy thôi, không có hẹn nhau đi ăn”

Cô cực lực giải thích nhưng người phía trên hoàn toàn không cho lọt vào tai.

Hỏa khí trong người vẫn chưa nguôi, anh phải trút ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK