• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe đến hai từ “động thai” khuôn mặt tinh xảo của Mạn Tuyết Linh nhanh chóng ngơ ra, biểu cảm cứng đờ như pho tượng.

Hạ An có thai? Có sự gàn buộc của đứa bé rồi, phải hay không Cố Chi Quân sẽ phải cưới cô ta?

Không! Không thể nào! Cố Chi Quân căm hận Lưu Hạ An như vậy làm sao có thể cưới cô ta, là cô lo xa thôi, chắc chắn là vậy rồi.

Dựa vào suy nghĩ này cô ta nhanh chóng điều chỉnh lại trái tim đang đập loạn của mình, cô ta phải thật bình tĩnh vì cô ta còn việc quan trọng phải làm.

Hôm nay mặc thành như vậy là cô ta muốn quyến rũ Cố Chi Quân. Người ta nói chinh phục người đàn ông phải chinh phục từ bao tử. Cô ta nấu đồ ăn cho anh, anh ăn không được thì cô ta tự đem mình lên cho anh “ăn”.

Bước đến gần anh thêm vài bước bộ ngực trong lớp áo ngủ ren cũng được cô ta tinh tế khoe ra. Da trắng váy đen càng làm cô ta trông quyến rũ. Chẳng qua đối lập với sự quyến rũ ấy, khuôn mặt cô ta lại đơn thuần đến tội nghiệp.

“Cô ấy có thai ạ?”

Cố Chi Quân cũng không có để tâm đến ý đồ của cô ta, nhẹ nhàng gật đầu một cái.

“Ừm”

“Vậy anh tính làm sao đây ạ? Anh sẽ cưới cô ấy sao? Thế chị em… chị em phải làm sao đây?”

Càng nói nước mắt cô ta tích tụ càng nhiều, mấy dòng lấp lánh trực chờ bên khoé mắt tựa hồ có thể rơi ra bất cứ lúc nào.

Cố Chi Quân nghe đến vấn đề này càng đau đầu, hết Nghiêm Minh Nguyệt rồi bây giờ lại đến Mạn Tuyết Linh, người nào cũng chất vấn anh, thật làm anh mệt mỏi.

“Khuya rồi, em về phòng ngủ đi”

Anh đuổi khéo một câu, nói xong liền quay lưng bước về phòng.

Mà bộ dạng này của anh càng làm Mạn Tuyết Linh lo sợ, anh là đây đang trốn tránh câu hỏi của cô sao? Anh bị cái gì rồi? Chẳng lẽ anh muốn cưới Hạ An?

Nghĩ đến đâu cô ta liền tái mặt chạy đến ôm tay anh lại, bộ ngực gợi cảm không ngừng cọ vào cánh tay to lớn của anh. Bên môi đỏ hồng nghẹn ngào nói với anh.

“Anh Quân, anh không phải quên chị em chết thảm ra sao rồi chứ? Đến lúc chết chị ấy vẫn gọi tên anh. Anh muốn cưới người con gái khác làm vợ sao? Hơn nữa… hơn nữa cô ta còn là người đẩy chị em xuống. Anh thật sự muốn cưới sao?”

Cô ta càng nói càng ôm chặt tay anh, bộ ngực căng tròn dán chặt đến nổi khiến anh nóng người.

Hoả khí lúc nãy chưa xuống bây giờ lại gặp tình cảnh này, nơi kia của anh từ lâu đã muốn nổ tung rồi.

Nhìn bộ ngực trắng nõn kia anh liền nảy lên hoài nghi, đây là cô đang muốn quyến rũ anh sao.

Chỉ là không hiểu sao lúc này người anh nghĩ đến lại là Hạ An, anh vẫn luôn nhớ đến dáng vẻ ủy khuất của cô khi nằm dưới thân anh thừa nhận anh chiếm hữu. Những người con gái khác anh không có hứng thú, Mạn Tuyết Linh cũng không ngoại lệ.

Đẩy cô ta ra khỏi cánh ta, anh hơi nhíu mày lại khó chịu, giọng nói cũng lạnh hơn.

“Em đi ngủ đi, anh tự có sắp xếp”

Mạn Tuyết Linh thấy anh có vẻ không vui liền hớp một ngụm khí lạnh, kế hoạch cô ta vậy mà không thành công? Còn chọc anh giận? Cái này không nằm trong dự tính của cô ta a.

“Anh Quân… em…”

Còn chưa để cô ta nói xong Cố Chi Quân đã quay lưng bỏ đi, bên môi để lại cho cô ta một câu lạnh lùng.

“Em yên tâm, người anh cưới, cả đời này chỉ có thế là Tuyết Liên”

Anh cố ý nói rõ mấy từ “chỉ có thể là Tuyết Liên” cho Mạn Tuyết Linh nghe, anh muốn triệt để khiến cô ta hết hy vọng, sau này sẽ không làm ra hành động như hôm nay nữa.

Phụ nữ của anh chỉ có thể là Mạn Tuyết Liên bất quá nếu tính thêm cũng chỉ có thể thêm Lưu Hạ An.

Mạn Tuyết Linh đương nhiên hiểu rõ ý tứ của anh, cô ta tức đến nghiến răng nghiến lợi ánh mắt dần hiện ra sự âm ngoan cùng cực. Cô ta không biết là người anh yêu hay người anh thù hận, phụ nữ dính dán đến anh cô đều sẽ tiễn về cùng một nấm đất lạnh lẽo.

Lưu Hạ An cô nhất định phải chết.

[…]

Vừa về đến phòng Cố Chi Quân đã đóng sầm cửa lại, anh nhanh chóng tiến vào phòng tắm, rất nhanh tiếng nước chảy đã truyền ra.

Dưới làn nước ấm Cố Chi Quân không ngừng rột rửa bản thân cũng không quên xoa dịu nơi kia. “Tình nhân” hôm nay của anh là bàn tay phải đầy gân guốc.

Nắm lấy tiểu đệ đệ đang dựng đứng hùng dũng của mình anh không ngừng vuốt lấy, sau khi một tiếng gầm rừ, tinh hoa trắng đục bắn sạch lên tường, thứ kinh người kia cũng dần dịu xuống trở về trạng thái ban đầu.

Đúng là vẫn không thoải mái, nghĩ đến phải duy trì tình trạng này trong mấy tháng tới anh lập tức đen mặt.

Tức chết anh, chỉ vì một đứa nhỏ chưa rõ hình dạng mà bắt anh “ăn chay” sao? Từ bao giờ anh lại phải chịu thiệt thòi vậy?

Nhưng anh làm gì được bây giờ? Anh cùng cô làm nếu chẳng may ảnh hướng đến đứa nhỏ kia thì cô chắc chắn sẽ cắn lưỡi chết trước mặt anh.

Thở dài một hơi, thay một bồ độ ngủ đơn giản anh từ từ bước ra khỏi phòng tắm.

Nằm trên giường lớn anh lại suy nghĩ về Hạ An.

Rốt cuộc nên xử lý cô ta thế nào đây? Đứa bé kia phá không được! Dù gì nó cũng là con của anh. Nhưng cưới Lưu Hạ An càng không thể.

Tiến thoái lưỡng nan anh chẳng biết phải chọn thế nào.

Mà rất nhanh thôi anh sẽ biết nên chọn làm sao. Hay có thể nào là anh bị ép chọn.

[…]

Sáng hôm sau, vẫn như mọi buổi sáng thông thường.

Cố Chi Quân khoác trên mình bộ âu phục sang trọng từ trên lầu đi xuống, anh phải ăn sáng để đi làm. Chẳng qua anh lại phát hiện dưới đại sảnh xuất hiện hai thân ảnh thân quen, mà Lưu Hạ An lại ngồi cạnh họ.

Chịu không được anh cất tiếng hỏi.

“Ba, mẹ, sao hai người lại đến đây?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK