Vừa bớc vào nhà mắt anh liền như cái gada đảo khắp nơi mong muốn bắt gặp bóng dáng quen thuộc kia, chẳng qua anh nhìn mãi vẫn không thấy.
Anh cũng không nghĩ ngợi quá nhiều, có lẽ cô vẫn còn giận không muốn gặp mặt anh mà thôi.
Cô thì có thể trốn ở đâu chứ? Chỉ có thể ở trên phòng thôi, trước giờ cô cũng chưa từng có đi đâu quá xa.
Nghĩ đến đây anh nhanh nhanh bước lên lầu đi đến phòng của Hạ An.
Trên đường đi anh lại bắt gặp Mạn Tuyết Linh, cô ta nhìn thấy bó hoa rực rỡ cùng một đống quà trên tay anh, tâm tình liền rộn ràng phấn khởi, môi treo nụ cười cao hứng.
Cái này là mua cho cô sao? Anh vậy mà nhớ hôm nay là sinh nhật của cô?
“Anh Chi Quân, anh về rồi ạ?”
Cô ta ngọt ngào kêu lên, đôi tay trắng nõn vui vẻ đan vào nhau, ánh mắt nhìn anh mong chờ.
Chỉ là Cố Chi Quân cực kỳ tĩnh lặng, khuôn mặt điển trai vẫn là vẻ âm trầm khó gần.
“Ừm”
Qua loa đáp một tiếng bằng âm mũi, anh nhẹ nhàng lách qua người Mạn Tuyết Linh đi thẳng về phía trước.
Mạn Tuyết Linh bị anh làm cho ngơ ngác, nụ cười vui vẻ lúc nãy nhanh chóng đông cứng lại.
Đôi tay nhỏ bé vươn ra bắt lấy vạt áo của anh níu kéo.
“Anh…”
Cố Chi Quân lại không có kiên nhẫn hai mày cương nghị nhíu chặt lại khó chịu.
“Có việc gì sao?”
Mạn Tuyết Linh bị bộ dạng lạnh lùng này của anh đâm đến đau tim, cô lại hoài nghi về suy nghĩ lúc nãy của mình.
“Anh có nhớ hôm nay là ngày gì không?”
Cố Chi Quân suy nghĩ cũng không thèm suy nghĩ rất nhanh đã đáp lại cô ta.
“Em tự mình xem lịch đi”1
Nói rồi anh dứt khoát rời đi, vạt áo của anh trong tay Mạn Tuyết Linh cũng rơi ra.
Nhìn bàn tay trống trơn của mình Mạn Tuyết Linh nở nụ cười tự giễu.
Hoá ra là do cô ảo tưởng, anh một chút cũng không nhớ đến sinh nhật của cô.
Ngước mắt hướng theo bóng lưng của anh tim cô lại như bị ai đó hung hăn nhéo một cái đau đớn.
Mà từ loại đau đớn này lại chuyển sang loại ghen tị nồng đậm.
Anh vậy mà lại đi về hướng phòng của Hạ An. Món quà kia là tặng cho cô ta sao?
Tại sao chứ? Tại sao món quà đó không phải là của cô? Rõ ràng chỉ có cô mới là người yêu anh nhất mà? Dựa vào cái gì Lưu Hạ An năm lần bảy lượt nhận được yêu thương của anh?
Lúc trước cũng vậy bây giờ ngay cả khi anh bị thôi miên cũng vậy, vì cái gì trái tim của anh chỉ trao cho Lưu Hạ An?
Người gặp anh trước là cô mà, người chạy theo anh đến nổi mệt nhoài cũng là cô mà, tại sao? Tại sao anh mãi mãi không cho cô tình yêu?
Cô không cam tâm! Không chấp nhận!
Đôi tay cô ta nắm lại thật chặt có thể thấy rõ cả người cô ta đang run lên vì tức giận, hơi thở cũng dồn dập không đều.
Chẳng qua nghĩ đến cái gì đó cô ta lại dần hạ cơn thịnh nộ.
Có lẽ anh yêu thương Lưu Hạ An đấy nhưng Lưu Hạ An đi rồi, cô thật muốn xem anh làm sao tặng quà cho cô ta.
Chi Quân à! Đến cuối cùng anh sẽ nhận ra người bên cạnh anh sẽ mãi mãi là em, mãi mãi là em thôi.1
[…]
Cố Chi Quân đến trước cửa phòng Hạ An, chỉnh lại bộ âu phục, cầm ngay ngắn lại mấy món quà, thấy mọi thứ đã ổn anh mới đưa tay gõ nhẹ lên cửa phòng.
Anh đợi một lúc lâu cũng không thấy ai mở, anh có chút bối rối tự cho rằng Hạ An vẫn là đang giận dỗi liền gõ thêm vài lần nữa, mà mỗi lần như vậy anh đều kiên nhẫn đợi chờ.
Kết quả lại giống như lần trước, trả lời lại anh là sự im lặng tịch mịch.
Cố Chi Quân anh thật sự là sắp đến giới hạn rồi, anh muốn nhìn thấy cô ngay bây giờ.
Hít sâu một hơi anh cố gắng trấn an bản thân chẳng qua dù thế nào anh cũng chịu không nổi mà đẩy cửa xong vào.
“Còn giận tôi sao?”
Vừa vào đến anh đã hỏi, chỉ là anh lại ngơ người phát hiện cô không có ở đây, đèn phòng chẳng ai bật xung quang bốn bề là bóng tối đen kịt.
Xem ra cô vẫn chưa về phòng.
Mở lên cái đèn phòng anh nhẹ nhàng đặt quà của mình xuống giường của cô, đợi khi cô về chắc chắn cô sẽ rất bất ngờ.
Còn bây giờ anh phải đi tìm cô.
Chạy xuống đại sảnh anh đảo hết mấy vòng cuối cùng vẫn không tìm được cô, trong lòng sinh ra lo lắng anh liền hỏi quản gia.
“Bác Từ, bác có biết Hạ An đi đâu rồi không?”
Quản gia bị hỏi đến cũng không biết làm sao vì sáng đến giờ ông vẫn không thấy Hạ An.
“Hạ An không có trên phòng sao? cả ngày nay không ai thấy con bé đâu cả”
Lần này Cố Chi Quân bình tĩnh không nổi nữa rồi, cô có thể đi đâu chứ? Cô không có chổ để đi mà Cố gia cũng quy định không được về nhà quá trễ, rốt cuộc cô đi đâu rồi?
Càng nghĩ anh càng loạn, có phải cô gặp chuyện gì rồi không? Là bị bắt cóc sao? Hay còn một cái khả năng khác…. cô bỏ đi rồi?1
Không! Khả năng thứ hai chắc chắn không thể xảy ra, cô vẫn luôn yêu anh như vậy chắc chắn sẽ không đành vứt bỏ anh.1
Anh là khẳng định mà cũng như tự lừa dối mình, khuôn mặt điển trai từ lâu đã hiện lên khổ sở.
Nhắc lên cái điện thoại, anh vội vàng gọi cho Hạ An, chẳng qua đáp trả anh chỉ là câu nói máy móc lạnh lẽo thông báo không liên lạc được của người máy, anh thử lại mấy lần kết quả cũng chỉ có một.
Rốt cuộc là sao đây?
Anh thật sự bị doạ cho cuống cuồng rồi, khuôn mặt tái mét hét lên với quản gia.
“Mau mau đi tìm Hạ An về đây cho tôi, lật thành phố này cũng phải tìm cô ấy về đây cho tôi”
Quản gia thấy anh khẩn trương như vậy liền không dám chậm trễ cúi đầu nhận lệnh ổng vội vàng chạy đi thông báo cho mọi người.
Cố gia cũng vì vậy mà náo loạn thành một đoàn, người tìm trong nhà, kẻ chạy xe ra ngoài tìm.
Cố Chi Quân lại chạy thật nhanh lên phòng cửa Hạ An mở ra tù quần áo anh càng suy sụp hơn.
Hết rồi! Đồ đạt đều bị gom đi hết rồi! Cô thật sự bỏ anh đi rồi?
Không thể nào! Không thể nào!
Nhìn đống quà trên giường trai tim anh như bị ai bóp nghẹn, anh còn chưa chuộc lỗi, chưa tặng quà cho cô mà, cô không được phép đi, anh không cho phép cô rời đi.1
Lưu Hạ An! Em đừng doạ anh có được không?