• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy lần sau cũng không sai biệt lắm, Minh Nguyệt cứ mua một đống giày dép, quần áo sau đó lại cứ chê rồi ném qua cho Hạ An.

Nhìn đi nhìn lại khắp người Hạ An toàn đồ là đồ.

“Đủ đồ rồi, tôi cũng đói, đi, tôi mang cô đi ăn”

Minh Nguyệt chóng tay bên hông nhìn Hạ An thông báo một câu.

Cánh tay ngang bướng vươn ra trực tiếp bắt lấy tay Hạ An hướng cửa kéo đi.

Nhét Hạ An vào xe, cô lại rú ra phóng đi.

Nhanh nhẹn như vậy, cô hoàn toàn không cho Hạ An cơ hội từ chối.

Dừng trước nhà hàng sang trọng, Minh Nguyệt lại nắm tay Hạ An đi vào.

Cả hai được đưa lên lầu 15, nơi có view đẹp nhất của tòa nhà xinh nhất thành phố WILLWON.

Hạ An nhìn đến ngơ ngẩn lần đầu tiên cô được bước vào nơi sang trọng như này.

Màu chủ đạo của nơi này là màu trắng, xung quanh trang trí rất nhiều chậu hoa, cửa kính lại là loại sát đất, ánh áng sáng chiếu vào vừa vặn nâng niu toàn bộ nhà ăn.

Phía trung tâm có sân khấu pha lê xoay tròn, phía dưới có một cô gái mặc váy trắng dài chấm gót đánh đàn dương cầm, ngón tay bay lướt trên phím đàn, âm thanh rơi lả tả trên đất như mộng như ảo.

Nhà hàng xinh đẹp như vậy lại làm Hạ An có chút không quen, đây là lần đầu cô đến nơi sang trọng như này, tay chân không thể không lóng ngóng.

Thẳng đến khi nhân viên phục vụ theo yêu cầu của Minh Nguyệt mang thức ăn ra cô mới hoàn thần.

Nhìn đĩa thức ăn trước mắt cô có chút ngơ, không phải cô kén ăn, mà là nó quá lạ lẫm với cô, đây là lần đầu cô được nhìn thấy nó.

Có chút tò mò cô liền muốn ném thử.

Chẳng qua còn chưa kịp động, phía trên đỉnh đầu đã có âm thanh vang lên làm đình chỉ hành động của cô.

“Hạ An?”

Tiếng kêu trầm ấm của người đàn ông nhanh chóng thu hút sự chú ý của Hạ An.

Mà Minh Nguyệt cũng quay lại nhìn, trong nháy mắt hai đầu lông mày của cô đã nhíu chặt lại.

“Tôn Thiên Vũ?”

“Chào hai vị tiểu thư, không biết tôi có vinh dự ngồi cùng không?”

Anh như vị thi sĩ, nhỏ nhẹ hỏi đến.

Hạ An lập tức gật đầu đồng ý.

“Đương nhiên là được”

Mà đồng thời bên phía đối diện cô cũng vang lên âm thanh.

“Không!”

Nghiêm Minh Nguyệt mím môi, cực kỳ không thích Tôn Thiên Vũ ngồi cùng.

Mà anh chỉ cười nhạt rồi xem như chưa từng có sự phản đối, từ tốn ngồi xuống.

Một bàn bốn người rất nhanh đã bị lấp mất ba chỗ.

“Anh không nghe tôi phản đối à?”

Minh Nguyệt câu môi tức giận, cô chưa có quên ân oán của cô và hắn đâu.

“Hạ An, chúng ta lại gặp nhau rồi”

Anh cười nói vui vẻ với Hạ An hoàn toàn xem lời nói của Minh Nguyệt thành không khí.

Cô nhóc tính tình ngang ngạnh đó anh không cần quan tâm.

Lần trước anh sang Anh công tác, gặp phải cô, cô lại nhận nhầm anh thành kẻ cướp, không nói không rằng đá suýt gãy sóng mũi của anh.

Anh không biết anh với tên cướp giống nhau chỗ nào, có tên cướp nào đẹp trai như anh không?

Minh Nguyệt bị ngó lơ cực kỳ tức giận, cái tên này, nếu được cô thật muốn ký đầu búng lỗ tai hắn.

Cái lần đánh nhầm cô cũng xin lỗi rồi, lần sau cả hai gặp mặt ở quán bar cô lại đang chơi trò sự thật hay thử thách, cô chọn thử thách nên phải đi mời rượu anh. Mà anh thì hay rồi, vịnh vào cơ hội này làm cô bẻ mặt trước mặt mọi người.

Không nhận rượu thì thôi đi, còn nói móc cô mấy câu.

Đại loại chính là nói cô không giống con gái, hại cô ngại muốn chết.

Còn cái lần ở buổi tiệc hôm trước cô cũng còn nhớ.

Mối thù này cô ghi vào tận tâm can.

“Lần trước chúng ta hẹn đi ăn nhưng vẫn chưa có dịp, không ngờ lần này lại gặp mặt, thật có duyên”

Anh thâm tình nhìn Hạ An trên môi treo nụ cười dịu dàng.

Hạ An cũng cười, gặp được anh ở đây thật sự là rất bất ngờ, đối với cô anh cũng có thể coi là một người bạn.

“Vâng, thật có duyên”

Dịu dàng như vậy giống như cô đã quên lần trước vì “người bạn” này, bản thân cô bị Cố Chi Quân hành đến sống dở chết dở.

“Hôm nay tôi…a”

Chữ “mời” còn chưa kịp nói ra, mặt Tôn Thiên Vũ đã nhăn lại một đoàn.

Ánh mắt khó chịu nhìn qua Nghiêm Minh Nguyệt cô vậy mà dám đạp chân anh, còn là dùng loại guốc đế nhọn, đau chết anh.

Nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của Tôn Thiên Vũ, Minh Nguyệt liền hài lòng, nhướng mày nhìn anh đắt ý.

Anh thở hắc ra một hơi không quan tâm cô nữa tiếp tục bắt chuyện với Hạ An.

“Hôm nay tôi mời”

“Làm sao được đây, lần trước là anh giúp tôi, sao lại là anh mời”

Hạ An vội xua tay lắc đầu, mấy món này cô biết rất đắt có thể nằm ngoài khả năng chi trả của cô, nhưng để anh trả thật sự không được đâu.

Chỉ là Minh Nguyệt cạnh bên lại không giống như cô, nghe được anh mời hai mắt lập tức phát sáng.

“A, cảm ơn Tôn tổng nha, thay mặt Hạ An tôi chấp nhận lời mời của anh”

Thời cô tới rồi! Xem xem cô đây cách nào moi hết tiền trong người của hắn.

Chẳng để ai phản bác Minh Nguyệt đã đưa tay gọi phục vụ.

Cánh tay trắng nõn của cô lướt trên menu, đảo sạch mấy vòng, mỗi món cô đều kêu ra.

Tôn Thiên Vũ nhìn Minh Nguyệt rồi thở dài, anh đương nhiên là nhìn ra ý nghĩ của cô.

Mà kệ đi, anh cái gì có thể thiếu nhưng tiền nhất định không thiếu.

Anh chuyển sự tập trung qua Hạ An lại cùng cô trò chuyện, thi thoảng còn chọc cô cười.

Hòa thuận như thế họ lại không biết trong một góc nhỏ không ai thấy, lại đang có người không ngừng ấn chụp hình ảnh sau đó vội vàng gửi cho ai đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK