Mục lục
Thái Cổ Thần Vương - Tần Vấn Thiên (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một lát sau, mọi người cũng đã tìm thấy người vừa lên tiếng khi nãy.

Người này vô cùng trẻ tuổi, thoạt nhìn chỉ mới hai mươi bốn hai mươi lăm, mặc một bộ đồ trắng, trông tuấn tú giản đơn, khí tức nội liễm, thậm chí còn ôm một con sủng vật vô cùng đáng yêu. Dấu hiệu duy nhất có thể nhìn ra hắn là một võ tu nhờ vào thanh kiếm mà hắn đang đeo sau lưng.

Người này chính là Tần Vấn Thiên.

Ân Thành nhìn Tần Vấn Thiên, trong mắt lóe lên một tia sáng lạnh, xen lẫn vài phần khinh khỉnh chờ xem trò hay, còn Thương Duyệt ngồi bên cạnh nhìn thấy Tần Vấn Thiên lên tiếng thì lại chứa mấy phần khinh bỉ. Chẳng trách khi nãy hắn lại to gan dám nhìn thẳng vào cô như thế, đúng là kẻ háo sắc, lấy sắc tăng thêm can đảm, nay nhìn thấy Tống Giai thì lại nổi lòng tham muốn dùng một viên Tinh Vẫn thạch mang cô ta đi.

Nhưng mà quy củ của hội đoạt bảo Thiên Sơn còn đó, người có thể mang Tống Giai đi còn chưa tới lượt Tần Vấn Thiên.

Tống Giai cũng lấy làm ngạc nhiên, cô không ngờ Tần Vấn Thiên sẽ theo cô đến tận đây. Lúc này cô bèn nháy mắt ra hiệu cho Tần Vấn Thiên, muốn bảo hắn từ bỏ, rõ ràng cô không muốn làm liên lụy tới Tần Vấn Thiên.

Có điều, dường như Tần Vấn Thiên không hề nhìn thấy, hắn ôm một con chó trắng nhỏ, mỉm cười như thể đang làm một chuyện vô cùng bình thường.

Còn Dương Đình thì đã lộ ra sát khí, kẻ này đúng là chán sống mà.

- Ngươi có biết quy củ của đại hội đoạt bảo Thiên Sơn không?

Ân Thành nhìn Tần Vấn Thiên cười hỏi.

- Biết chứ, người hiến bảo dâng bảo vật ra giá, nếu như chỉ có một người ra giá thì đoạt bảo thành công, còn nếu nhiều người ra giá thì dùng vũ lực để đoạt bảo.

Tần Vấn Thiên thản nhiên nói, sở dĩ bảo vật tốt nhất của mỗi đại hội đoạt bảo chỉ có nhân vật của những thế lực kia tham gia chính vì bởi vì không có ai dám tranh giành.

Dùng vũ lực đoạt bảo, những người tranh giành bảo vật đánh một trận với nhau, ai thắng thì người đó giành được bảo vật. Hơn nữa trong quá trình dùng vũ lực chiến đấu thì sống chết chỉ là điều bình thường.

- Nếu vậy là ngươi thật sự muốn ra giá à?

Ân Thành hỏi tiếp.

- Cô gái này xinh đẹp như thế, nếu có thể mang về hầu hạ ta thì không phải là chuyện tốt sao.

Tần Vấn Thiên mỉm cười gật đầu, Ân Thành lập tức nhìn sang Dương Đình, trong mắt lộ ra ý cười, đồng thới hắn cũng hỏi tiếp:

- Còn ai tham gia đoạt bảo nữa hay không?

Tất cả mọi người đều im lặng, bọn họ không muốn tham gia vào để tránh đắc tội với Ân Thành.

- Nếu đã như thế thì Dương Đinh, ngươi đi đoạt bảo với hắn đi.

Ân Thành lạnh lủng nói, Dương Đình lập tức vui vẻ bước ra. Lúc hắn đi tới khoảng đất rộng ở chính giữa thì liếc nhìn Tống Giai một cái rồi cười như không cười:

- Sư muội cứ yên tâm, ta sẽ không để ngươi rơi vào tay kẻ khác đâu.

Thần sắc Tống Giai trở nên cứng đờ, cô quay đầu lại nhìn Tần Vấn Thiên, vẻ mặt vô cùng khó coi, Dương Đình lòng dạ độc ác, tu vị lại cao, sao Tần Vấn Thiên có thể chống lại một kẻ Thiên Cương cảnh tầng ba như hắn được. Ở tuổi của Tần Vấn Thiên, dù thiên phú có xuất chúng đi chăng nữa thì giỏi lắm chỉ có thể bước vào Thiên Cương cảnh mà thôi, còn Dương Đình chắc chắn sẽ không nương tay với hắn.

- Ngươi chuẩn bị xong chưa?

Dương Đình đi tới trước mặt Tần Vấn Thiên, thản nhiên nói:

- Nếu không, ta mà ra tay thì e rằng ngươi sẽ không còn cơ hội nào đâu.

Ngay sau khi dứt lời thì trên người Dương Đình đột nhiên phát ra kiếm khí vô cùng cường đại, kiếm ra khỏi vỏ, từng luồng kiếm uy cường đại tản ra. Hắn bước từng bước về phía Tần Vấn Thiên, thanh kiếm lơ lửng trên đỉnh đầu hắn ẩn ẩn có lôi đình lóe lên.

- Xong rồi.

Tần Vấn Thiên cảm giác được kiếm uy của đối phương, hắn gật đầu, bao kiếm sau lưng hắn cũng điên cuồng rung lên, không ngừng phát ra tiếng vang rắc rắc.

- Có lẽ một kiếm là đủ rồi.

Khi Dương Đình vừa dứt lời thì có một tiếng nổ vang lên, kiếm như kinh lôi, còn mang theo lực tấn công của lôi đình, cắt ngang bầu trời, mà trên không trung còn có uy áp đáng sợ bắn thẳng qua, dường như tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy một kiếm mang theo lôi đình cắt ngang bầu trời lao về phía Tần Vấn Thiên.

Bọn họ nhìn thấy một kiếm kinh diễm thế này đều cảm thấy tiếc thay cho Tần Vấn Thiên, người của Kinh Tiêu Kiếm tông rất giỏi về kiếm thuật. Cho dù ngươi có am hiểu bất kỳ võ đạo ý chí nào, hoặc là có được võ hồn nào có thể kết hợp với kiếm. Một kiếm này của Dương đình tựa như lôi đình giữa bầu trời, lại như cơn gió lốc tách mặt biển ra, mặc dù Tần Vấn Thiên có cùng cảnh giới với hắn đi nữa thì trúng một đòn này cũng phải bị thương nặng một thời gian.

Mà Tần Vấn Thiên thì lại đứng bất động, một kiếm rạch trời kia nháy mắt giáng xuống người hắn, thậm chí mọi người còn không đành lòng nhìn cảnh này, một kiếm này mà giáng xuống thì Tần Vấn Thiên chắc chắn sẽ chết.



Sắc mặt Tống Giai trở nên tái nhợt, cô nhắm tịt hai mắt lại, không đành lòng chứng kiến cảnh Tần Vấn Thiên bị một kiếm giết chết.

- Ầm..

Một tiếng sấm nổ vang lên, đôi mắt của đám đông chợt sáng rực lên, nhìn chằm chằm về phía trước. Chỉ thấy một kiếm tựa như lôi đình kia sắp sửa giáng xuống người Tần Vấn Thiên thì ngừng lại.

Trước người Tần Vấn Thiên dường như có một vòng khí tức kỳ diệu, tuy không phải rất cường đại nhưng lại khiến người ta có cảm giác khá kỳ lạ, như thể hắn đứng đó nhưng kiếm không thể giết được hắn.

Vẻ mặt của Dương Đình đột nhiên trở nên tái mét, hắn nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên, hắn cảm giác được dường như kiếm của hắn đáng bị quấy nhiễu dữ dội.

- Giết!

Dương Đình bắn ra một chỉ, hắn quát to một tiếng, ép kiếm trên người Tần Vấn Thiên xuống, hắn muốn chém đôi đầu của Tần Vấn Thiên.

Thế nhưng thanh niên áo trắng kia lại bước về phía trước, mà kiếm cũng nương theo động tác của hắn lùi về sau một bước.

Lúc này, bao kiếm rung lên sau lưng hắn cũng động, sau một tiếng vang thanh thúy thì kiếm đã rút khỏi vỏ được một nửa. Lúc thanh kiếm ngâm vang thì cơ thể Dương Đình cũng nhanh chóng lùi lại, nhưng mà trên cổ hắn lại xuất hiện một vết máu tươi, hắn chợt dừng bước, toàn thân run rẩy, trên cổ lạnh lẽo.

Dương Đình giơ tay sờ lên cổ mình, cảm giác lạnh lẽo, xuất hiện một tia máu tươi. Mặt hắn trắng bệch, tim đập điên cuồng, suýt chút nữa thì hắn đã bị một kiếm này cắt đứt cổ họng mà chết rồi.

Thanh kiếm trước mặt Tần Vấn Thiên rơi xuống, hắn vung tay lên một cái thì lập tức có một viên Tinh Vẫn thạch bay tới trước mặt Ân Thành, sau đó hắn thản nhiên nói:

- Cô gái này là của ta.

Hiện giờ Ân Thành vẫn còn chưa tỉnh hồn lại, nếu đổi lại là hắn đối mặt với một kiếm vừa rồi thì sẽ ra sao chứ?

Dùng sóng âm công kính, vô ảnh vô hình, mà người này lại có thể ngộ ra ý chí kiếm đạo như thế, giết người chỉ trong nháy mắt.

Hắn nhìn thấy Tinh Vẫn thạch bay tới thì giơ tay nhận lấy, rồi nhìn chằm chằm vào Tấn Vấn Thiên hỏi:

- Các hạ là người phương nào?

- Ta chỉ là kẻ vô danh không đáng nhắc tới.

Tần Vấn Thiên hờ hững đáp.

- Hôm nay đến đây để đoạt bảo thì sao lại không thể đoạt bảo cơ chứ.

Hắn nói xong thì bước về phía đình đài không người bên vách núi, tùy tiện ngồi xuống rồi nói với Tống Giai:

- Sao còn không đến đây hầu hạ ta.

Tống Giai ngây người nhìn Tần Vấn Thiên một lúc rồi lập tức bước tới sau lưng Tần Vấn Thiên, cô nhìn bóng lưng áo trắng trước mặt, hít sâu một hơi, thì ra người đến nhà cô đòi rượu lại mạnh đến thế, tu vi ít nhất cũng là Thiên Cương cảnh tầng ba, sức chiến đấu lại đáng sợ nhường này, kiếm của Dương Đình dừng trước mặt hắn lại không chịu nổi một đạo kiếm khí của hắn.

- Đấm lưng cho ta.

Tần Vấn Thiên cất lời nói thế khiến Tống Giai sửng sốt, Tần Vấn Thiên bèn quay đầu lại trừng cô một cái.

- À.

Tống Giai gật đầu, lập tức bóp lưng cho Tần Vấn Thiên, trong lòng cảm thấy khó hiểu. Cô cũng không biết rốt cuộc Tần Vấn Thiên đang nghĩ cái gì, chắc sẽ không suy nghĩ giống như tên Dương Đình kia không nhỉ?

Nếu như Tần Vấn Thiên biết Tống Giai đang nghĩ cái gì thì nhất định sẽ bị cô chọc cho tức chết. Cái cô Tống Giai này không muốn liên lụy tới người nhà, được hắn cứu đi xong rồi lại còn muốn tự nộp mình, hắn không nỡ nhẫn tâm cho nên đành phải ra mặt cứu cô ta thêm lần nữa. Tạm thời để cô chịu ấm ức rồi mới thả đi, như thế thì chắc hẳn Ân Thành cũng sẽ không nhớ tới cô ấy nữa.

Ân Thành thấy Tần Vấn Thiên ra lệnh cho Tống Giai thì cười thầm trong bụng, xem ra Tống Giai rơi vào tay hắn cũng không tốt lành gì hơn, chắc hẳn Tần Vấn Thiên sẽ không bỏ qua một mỹ nữ như vậy.

Thương Duyệt thấy Tần Vấn Thiên ra tay, vốn còn đang nghĩ rằng hắn là người phi phàm, nào ngờ lại là kẻ dung tục như thế, thật khiến cô thất vọng.

Sau khi Dương Đình lui ra thì Ân Thành liếc nhìn Tần Vấn Thiên lần nữa, cũng mặc kệ để hắn ngồi đó, lập tức quay sang nói với đám đông:

- Tiếp tục đi, còn ai có bảo vật gì nữa không.

Sau khi lời hắn vừa dứt thì có một người bước ra từ đám đông, người này mặc áo đen che mặt nên không thấy rõ được dung mạo, đương nhiên chẳng có ai ngạc nhiên cả, đây là chuyện cực kỳ bình thường trong hội đoạt bảo Thiên Sơn.

- Ngươi có thứ gì?

Có người lên tiếng hỏi.



Người nọ vung tay lên, trong không trung lập tức xuất hiện một hỏa lò, trong lò tản ra một luồng khí cực kỳ nóng rát và cuồng bạo, như thể có ngọn lửa sắp sửa bắn ra từ trong lò lửa.

- Ta muốn một viên Tinh Vẫn thạch từ tầng trời thứ tư.

Người che mặt thản nhiên nói, trong đám đông lập tức có một lão giả lên tiếng,

- Ta muốn.

Thế nhưng ánh mắt của một thanh niên chỗ Kim Diễm thế gia lóe lên, hắn nhìn chằm chằm vào hỏa lò rồi nói:

- Nó là của ta.

Ánh mắt của lão giả trong đám đông khựng lại, hắn nhìn thoáng qua thanh niên của Kim Diễm thế gia, biết rõ thân phận của đối phương thì không khỏi đanh mặt lại, cắn răng nói:

- Thôi.

- Đưa tới đây.

Người thanh niên Kim Diễm thế gia hờ hững nói, bên cạnh hắn có người bước ra ngay lập tức.

Cường giả của Kim Diễm thế gia am hiểu về năng lực hỏa diễm, có khả năng cắn nuốt dị hỏa để nuôi dưỡng huyết mạch, giúp cho huyết mạch Kim Diễm trong cơ thể càng cường đại hơn, đây là năng lực thiên phú chỉ có mỗi mình bọn họ có, vì thế cho nên khi nhìn thấy dị hỏa thì không thể nào bỏ qua được.

Sau khi người áo đen che mặt giao dịch xong thì thân thể của hắn lập tức lóe lên, lẫn vào trong đám đông nhanh chóng rời khỏi đây.

Sau đó, lần lượt có người lấy bảo vật ra, có thứ thì bị người trong đình đài đoạt lây, có thứ bị người nấp trong đám đông giành được, còn có thêm một trận tranh giành kịch liệt nữa.

Còn Tần Vấn Thiên vẫn luôn im lặng quan sát, có Tống Giai đứng sau lưng bóp lưng, nên hắn rất thoải mái nhưng lại không biết Tống Giai đang nghiến răng, âm thầm nguyền rủa mình.

- Hội đoạt bảo Thiên Sơn quả thật phi phàm, bảo vật được lấy ra ở đầy đều là vật không tầm thường.

Tần Vấn Thiên thì thào, sau khi đoạt được Tống Giai thì hắn vẫn chưa ra tay thêm lần nữa, hắn vẫn không thấy được vật khiến hắn động tâm.

Lúc này có một vị lão giả khoác áo choàng đen phủ kín toàn thân, chỉ có thể nhìn thấy phần gương mặt lộ ra ngoài của hắn, xem chừng đã rất lớn tuồi, Tần Vấn Thiên liếc mắt một cái thì biết tu vi người này phi phàm.

Lão giả cũng không nói nhảm gi nhiều mà lập tức lấy một thứ ra.

Nó chính là cây bút vàng dài khoảng ba thước, lúc lấy nó ra thì có một cỗ lực lượng không gian mạnh mẽ tản ra, khiến cho ánh mắt của rất nhiều người lóe lên.

- Bút không gian này là do lão hủ may mắn tìm thấy được trong lúc gặp phải cơ duyên xảo hợp, ta muốn có một bộ công pháp Thiên Tượng đỉnh phong, ai có thể lấy ra nào.

Lời lão giả nói ra khiến cho tất cả mọi người đều kinh hãi, không ngờ lão giả này lại đòi công pháp, hơn nữa lại còn là công pháp phi phàm.

- Ta muốn.

Trong đình cũng có một người thuộc thế lực lớn lên tiếng, nếu cây bút này rơi vào trong tay đại sư thần văn thì cho dù hắn không giỏi về lực lượng không gian đi chăng nữa cũng chẳng sao. Chỉ cần am hiểu thằn văn loại không gian thì vẫn có thể khắc ra được vật bảo mệnh

Trong mắt Tần Vấn Thiên lóe lên một tia sáng kì lạ.

Vật này đúng là thứ hắn đang cần ngay lập tức.

- Ta cũng muốn.


Lại có người lên tiếng tranh giành.


- Thật ra Ân mỗ cũng khá có hứng thú với nó.


Khóe miệng Ân Thành nhếch lên, môi khẽ cười lạnh. Cây bút thế này tuyệt đối là bảo vật hiếm có, cho dù giá đối phương muốn rất cao nhưng cũng đáng.


Nét mặt mọi người đều sa sầm xuống, không ngờ thứ đó lại gây náo động đến thế.


- Cây bút này là của ta.


Một âm thanh trong trẻo lạnh lùng vang lên khiến ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn lại nhìn mỹ nhân tuyệt đẹp bên cạnh Ân Thành.


Thương Duyệt nhìn bút không gian kia, trong mắt lộ ra ánh sáng kì lạ, cô muốn vật này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK