Lực ý niệm của Tần Vấn Thiên có thể khiến cho cột nước dâng lên, đương nhiên là Mạc Khuynh Thành hiểu rõ hắn đã đột phá.
Có một loại sức mạnh ý chí võ đạo đã bước vào cảnh giới thứ hai.
Ý chí đột phá đối với Tần Vấn Thiên là cực kỳ quan trọng. Hắn biết rõ sự quyết liệt của lần tranh Thiên Mệnh bảng này. Những người xếp tên ở phía trên chắc chắn không đơn giản, hơn nữa đã đắm chìm trong cảnh giới Nguyên Phủ đỉnh phong mấy năm, dù chưa bước vào cảnh giới Thiên Cương nhưng chẳng lẽ mấy người mạnh nhất lại chưa lĩnh ngộ được ý chí võ đạo cảnh giới thứ hai hay sao?
Ý chí võ đạo cảnh giới thứ hai là điều kiện nhất định phải để bước vào cảnh giới Thiên Cương, rất nhiều người vẫn không có cách nào lĩnh hội ý chí võ đạo cảnh giới thứ hai này nên vĩnh viễn chỉ dừng lại ở đỉnh cao của cảnh giới Nguyên Phủ.
Lần đột phá này có ý nghĩa thế nào đối với Tần Vấn Thiên thì có thể tưởng tượng được, giúp hắn tăng thêm mấy phần tự tin khi tranh đoạt Thiên Mệnh bảng.
- Ta đi đây.
Tần Vấn Thiên khẽ nói, Mạc Khuynh Thành mỉm cười gật đầu.
- Tranh Thiên Mệnh bảng, ta sẽ nói cho người trong thiên hạ biết nàng là là nữ nhân của ta.
Tần Vấn Thiên bình tĩnh nói, giống như một lời thề, làm trái tim Mạc Khuynh Thành cũng vì đó mà rung lên.
Tần Vấn Thiên bước đi, chậm rãi rời khỏi nơi này, lòng của hắn kiên định trước nay chưa từng có.
Về tới đảo giữa hồ, không ít người dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tần Vấn Thiên, tên này lại dám vượt qua nửa canh giờ. Không biết hắn và Mạc Khuynh Thành gặp mặt nói gì, cho dù tư chất của Tần Vấn Thiên xuất chúng nhưng dù sao cảnh giới tu vi vẫn còn thấp, xuất thân cũng không được, không có bối cảnh, muốn theo đuổi Mạc Khuynh Thành chỉ sợ là mơ mộng.
Đương nhiên bọn họ không biết tình cảm giữa Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành, có lẽ chỉ có một vài người trong điện Đan Vương biết được.
Bạch Phỉ nhìn Tần Vấn Thiên rất lâu, lúc nàng gặp thiếu niên Tần Vấn Thiên ở nước Sở, có nằm mơ nàng cũng không nghĩ tới sẽ có ngày này.
Tiệc rượu tan, mọi người lần lượt rời đi, đám Tần Vấn Thiên đang đi giữa phủ đệ Trần gia chợt cảm thấy một luồng ánh sáng chói mắt, ánh sáng mặt trời mãnh liệt giống như hướng về một nơi nào đó.
Mọi người chuyển mắt nhìn qua phía đó, liền thấy được trên đỉnh một dãy nhà có bóng dáng một thanh niên đang đứng, chắp tay, mắt nhìn lên mặt trời. Sau lưng hắn như cũng có một mặt trời treo lơ lửng, rực rỡ không gì sánh được, làm cho cả khoảng không gian đó rực rỡ khác thường.
- Tâm pháp Đại Nhật Càn Khôn, mượn dùng ánh sáng mặt trời.
Có người lộ ra vẻ kinh ngạc, khẽ nói:
- Đó chính là nhân vật thiên kiêu ưu tú nhất trong thế hệ này của Trần gia, Trần Vương.
- Thứ hai Thiên Mệnh bảng, Trần Vương.
Tần Vấn Thiên đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy lúc này Trần Vương giống như cảm giác được điều gì, con ngươi của hắn từ từ chuyển qua phía này, trong phút chốc, như có một luồng nóng cháy bao trùm, giống như ánh sáng mặt trời.
Trong mắt Trần Vương giống như có từng tia mặt trời chói chang.
- Nhiệt độ thật cao.
Đoàn người chỉ cảm thấy không khí bên này như ấm lên, không ít cường giả thuộc cảnh giới Thiên Cương của Âu Dương thế gia cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Không hổ là đại nhật Trần Vương, một ánh mắt xuyên thấu không gian, ý chí võ đạo trùm xuống, đây là ý chí võ đạo cảnh giới thứ hai.
Bởi vì Hoa Thái Hư sẽ không tham gia tranh Thiên Mệnh bảng lần này, Trần Vương Trần gia được dự đoán là người có khả năng tranh vị trí đệ nhất Thiên Mệnh bảng cao nhất. Hắn đã ở đỉnh cao cảnh giới Nguyên Phủ mấy năm liền, chắc hẳn đã sớm chuẩn bị kỹ càng để đột phá cảnh giới Thiên Cương. Ý chí võ đạo của hắn không biết có mấy loại ý chí võ đạo đã bước vào cảnh giới thứ hai.
- Thực lực của Trần Vương này rất mạnh.
Trong mắt Âu Dương Cuồng Sinh lóe lên sự sắc bén:
- Ba năm tranh Thiên Mệnh bảng một lần, vào lúc cuối cùng, những thiên tài kia đều sẽ phơi bày tất cả những con át chủ bài chưa lật, khi đó ngươi mới phát hiện, sức chiến đấu ngày thường của họ có lẽ vẫn còn che giấu. Hơn nữa ta cảm thấy được, lần tranh Thiên Mệnh bảng này sẽ khốc liệt hơn trước kia rất nhiều.
- Không biết lần này các đại thế lực cấp độ bá chủ còn có thể độc chiếm mấy vị trí đầu trên Thiên Mệnh bảng, tiếp tục định đoạt số mệnh của Đại Hạ hay không.
- Chẳng lẽ thật sự có thuyết số mệnh gì đó?
Tần Vấn Thiên không tin vào điều này, chỉ sợ chỉ là lời đồn nhảm. Tuy nói người tu hành võ đạo rất quan trọng vận may vì cho dù ngươi cực kỳ mạnh nhưng sẽ luôn có người mạnh hơn ngươi. Vận may không tốt đắc tội người khác, thiên tài đã chết sẽ không được gọi là thiên tài nữa. Hơn nữa trên đại lục có rất nhiều nơi thí luyện và bí cảnh, đều cần có vận may.
Nhưng nói chiếm được vị trí trên Thiên Mệnh bảng là có thể làm cho vận may của thế lực gia tăng thì Tần Vấn Thiên không tin chút nào.
- Có lẽ là ở nơi nào đó trong u minh, nhìn không thấy sờ không được nhưng số mệnh vẫn tồn tại. Nếu năm đó Khâm Thiên các không nhìn thấy vận số của Đại Hạ đã hết thì sao có thể tạo phản tiêu diệt Đại Hạ.
Âu Dương Cuồng Sinh khẽ cười, nhưng hai người cũng chỉ thảo luận vấn đề hư vô mờ mịt này.
Trở lại nhà trọ, Tần Vấn Thiên gọi Âu Dương Cuồng Sinh, Phàm Nhạc, Sở Mãng, Nhược Hoan tới phòng của mình.
- Chuyện gì thế?
Sở Mãng hỏi Tần Vấn Thiên.
- Có thứ tốt cho các ngươi.
Tần Vấn Thiên cười, lấy bình sứ ra nói:
- Đây là phá cảnh đan cấp ba do Khuynh Thành luyện chế, có thể giúp người Nguyên Phủ phá vỡ cảnh giới. Hiện tại tu vi của Sở Mãng đại ca là nguyên phủ tầng tám, Phàm Nhạc, Âu Dương giống ta là Nguyên Phủ tầng bảy, chúng ta đều sẽ tham gia tranh Thiên Mệnh bảng lần này, nếu dùng phá cảnh đan này, cảnh giới tăng lên, có thể dễ dàng đột phá vị trí cao hơn, để xem bốn người chúng ta có thể cùng vào Thiên Mệnh bảng hay không.
- Mạc Khuynh Thành có thể luyện chế ra phá cảnh đan ư?
Âu Dương Cuồng Sinh lộ ra vẻ kinh ngạc, đương nhiên hắn biết phá cảnh đan là gì, loại đan dược này cực kỳ trân quý, có tiền cũng không mua được. Dù có lấy giá trên trời cũng không tìm được nơi bán, rất ít luyện đan sư có thể luyện chế ra đan dược như vậy.
- Đây chính là hao tổn thể chất đặc biệt và tâm huyết của người ta mới có thể luyện thành, thật sự tâm huyết, cực kỳ tốn nguyên khí.
Âu Dương Cuồng Sinh nhìn Tần Vấn Thiên nói:
- Vấn Thiên, Mạc Khuynh Thành đối với ngươi rất tốt, ngươi không được phụ lòng nàng.
Tần Vấn Thiên sửng sốt, lập tức thở dài, Khuynh Thành nói nhẹ nhàng như vậy thì ra luyện chế một lò đan dược này phải trả giá lớn như vậy.
- Ngươi thấy có khả năng không?
Tần Vấn Thiên bình ổn tâm tình, cười nói, Âu Dương Cuồng Sinh gật đầu:
Cũng đúng, thiên chi kiêu nữ của điện Đan Vương, dung nhan khuynh quốc khuynh thành, người bỏ được thì chỉ có kẻ không bình thường.
Tỷ, đan dược Khuynh Thành luyện chế chỉ có bốn viên...
Tần Vấn Thiên nhìn về phía Nhược Hoan khiến Nhược Hoan trợn mắt nhìn hắn:
- Sư tỷ của ngươi là người như thế nào, cố gắng cho ta, cạnh tranh vị trí thứ nhất Thiên Mệnh bảng xem nào, đến lúc đó mang danh sư tỷ của ngươi cũng được nở mày nở mặt.
Thứ nhất, nghe khó đây. Âu Dương Cuồng Sinh cười nói, tuy hắn rất coi trọng Tần Vấn Thiên nhưng thứ nhất thật sự quá khó.
Những nhân vật đã lộ diện ngoài sáng cũng đã rất đáng sợ, mặt khác, ba năm tranh Thiên Mệnh bảng một lần, đều xuất hiện một số hắc mã. Bọn họ là những thiên tài ẩn mình trong đại thế lực cấp độ bá chủ, chờ ngày quật khởi, hoặc là được cường giả ẩn sĩ nào đó dạy dỗ, mượn Thiên Mệnh bảng để thành danh.
Tranh Thiên Mệnh bảng bao gồm tất cả những người ở cảnh giới Nguyên Phủ của hoàng triều Đại Hạ, chỉ lấy 360 vị trí, có thể lọt vào trong số đó đã rất chói mắt.
Nếu có thể vào được 36 vị trí đầu, là nở mày nở mặt, là nhân vật cảnh giới Nguyên Phủ thiên kiêu trong cả thành Cửu Châu.
Mười vị trí đầu, nhất định tương lai có thể một bước lên tiên.
Ba vị trí đầu, chỉ cần không chết, sớm muộn gì sau này cũng sẽ bước vào bảng Thiên Cương, trở thành nhân vật hết sức quan trọng của hoàng triều Đại Hạ.
Đứng nhất chỉ có một, một người duy nhất, sẽ tập trung ánh mắt của tất cả mọi người trong hoàng triều Đại Hạ.
Toàn bộ Đại Hạ chỉ có một người, cho dù chỉ đứng đầu cảnh giới Nguyên Phủ nhưng thể hiện ý nghĩa rất kinh người.
Đứng nhất Thiên Mệnh bảng, nhất định sau này có thể đạt được vị trí cao trên Thiên Cương bảng.
Những kẻ kiêu ngạo đều nhìn chằm chằm vị trí duy nhất đó, muốn lấy được lại khó như lên trời.
Chính vì vậy, Hoa Thái Hư mới lóa mắt như vậy. Hắn là thần tượng của vô số thiếu niên, dù là Âu Dương Cuồng Sinh cũng vẫn coi Hoa Thái Hư là thần tượng, là mục tiêu.
Tần Vấn Thiên chia phá cảnh đan cho mỗi người, nói:
- Sở Mãng đại ca trước tiên có thể đột phá cảnh giới Nguyên Phủ tầng chín, còn ba người chúng ta thì nên chờ thêm đã, nếu có thể đột phá đến cảnh giới Nguyên Phủ tầng tám trước khi tranh Thiên Mệnh bảng bắt đầu thì dùng đan dược tốt hơn.
- Đúng, ta đã cảm giác được Nguyên Phủ tầng tám không xa, tạm thời bây giờ không cần dùng phá cảnh đan.
Âu Dương Cuồng Sinh gật đầu:
- Huống hồ chúng ta đã được Thiên Bi thanh tẩy, ý chí võ đạo và tâm cảnh đều được thăng hoa một lần, tiếp nhận đột phá từ phá cảnh đan chắc không có vấn đề lớn.
- Vậy ta đi tu luyện.
Sở Mãng nói, cảnh giới của hắn cao nhất, chỉ cần bước vào Nguyên Phủ tầng chín thì xông vào Thiên Mệnh bảng không có áp lực quá lớn.
- Được.
Tần Vấn Thiên gật đầu, mọi người vội vàng giải tán, trở lại chỗ của mình. Quán trọ của bọn họ được Âu Dương thế gia bao trọn, sân của nhà trọ đều là của người Âu Dương thế gia.
Đối với thế lực cấp độ bá chủ như vậy thì chút tiền bạc đó chẳng đáng gì.
Lúc này, ở nơi tiếp đãi của quán trọ, có một bóng người đi vào, nhìn thoáng qua bảng hiệu, xác nhận không sai, mới nhìn vào trong quán trọ.
Chắc người của Âu Dương thế gia ở đây rồi, như vậy Tần Vấn Thiên cũng ở đây.
- Xin hỏi các vị là người của Âu Dương thế gia sao?
Lúc này trong quán trọ có ba bóng người đi ra, người dẫn đầu là một cô gái xinh đẹp mặc áo đỏ như lửa, chính là Âu Dương Đình.
Âu Dương Đình nhìn lướt qua người đặt câu hỏi, là một người trung niên, thậm chí đã có vài sợi tóc bạc, hơi lộ ra vẻ tiều tụy, trong mắt còn mang theo vẻ u sầu, hơi thở không ổn định, tu vi không mạnh.
Là một người cực kỳ bình thường, Âu Dương Đình đưa mắt quan sát hắn, hỏi:
- Có chuyện gì?
Mạc Thương thấy đối phương nói giọng cao ngạo cũng không tức giận, dù sao ông cũng nghe nói Âu Dương thế gia là thế lực ra sao, cao cao tại thượng. Cô gái này ăn mặc đẹp đẽ quý giá, xinh đẹp chói mắt, chắc chắn là một tiểu thư, đương nhiên sẽ cao ngạo.
- Âu Dương tiểu thư, xin hỏi cô có biết Tần Vấn Thiên không, ta nghe nói hắn ở chỗ này nên muốn tới tìm hắn.
Giọng nói của Mạc Thương hơi có ý khiêm tốn, còn Âu Dương Đình nghe được lời ông, lập tức nhíu mày.
Tần Vấn Thiên, lại là Tần Vấn Thiên, nàng ta nghe thấy cái tên này thì cảm thấy phiền.
Thậm chí người này đã sớm đoạt hết danh tiếng của nàng ở Âu Dương thế gia, người của Âu Dương thế gia đều dùng lễ đối đãi với hắn.
- Ngươi là gì của hắn?
Âu Dương Đình lạnh lùng hỏi.
- Ta là thầy của hắn.
Mạc Thương vẫn khiêm tốn đáp lời, có vẻ cẩn thận dè dặt.
- Thầy?
Âu Dương Đình quan sát Mạc Thương, một kẻ cuồng vọng mà có một người thấy yếu ớt như vậy sao?
- Nơi này là Âu Dương thế gia, sao nhân vật như ngươi có thể có tư cách bước vào, cút đi.
Âu Dương Đình lạnh lùng nói, giọng nói mang theo vài phần hạ nhục.
Sắc mặt Mạc Thương cứng lại, thở dài nói:
- Tiểu thư, ta có chuyện quan trọng muốn tìm hắn, xin tiểu thư thu xếp.
- Vậy được, ngươi cầu xin ta đi.
Âu Dương Đình cười lạnh nhạt nói:
- Nếu ngươi cầu xin ta, ta sẽ cố gắng mở lòng từ bi để ngươi bước vào.
Có một loại sức mạnh ý chí võ đạo đã bước vào cảnh giới thứ hai.
Ý chí đột phá đối với Tần Vấn Thiên là cực kỳ quan trọng. Hắn biết rõ sự quyết liệt của lần tranh Thiên Mệnh bảng này. Những người xếp tên ở phía trên chắc chắn không đơn giản, hơn nữa đã đắm chìm trong cảnh giới Nguyên Phủ đỉnh phong mấy năm, dù chưa bước vào cảnh giới Thiên Cương nhưng chẳng lẽ mấy người mạnh nhất lại chưa lĩnh ngộ được ý chí võ đạo cảnh giới thứ hai hay sao?
Ý chí võ đạo cảnh giới thứ hai là điều kiện nhất định phải để bước vào cảnh giới Thiên Cương, rất nhiều người vẫn không có cách nào lĩnh hội ý chí võ đạo cảnh giới thứ hai này nên vĩnh viễn chỉ dừng lại ở đỉnh cao của cảnh giới Nguyên Phủ.
Lần đột phá này có ý nghĩa thế nào đối với Tần Vấn Thiên thì có thể tưởng tượng được, giúp hắn tăng thêm mấy phần tự tin khi tranh đoạt Thiên Mệnh bảng.
- Ta đi đây.
Tần Vấn Thiên khẽ nói, Mạc Khuynh Thành mỉm cười gật đầu.
- Tranh Thiên Mệnh bảng, ta sẽ nói cho người trong thiên hạ biết nàng là là nữ nhân của ta.
Tần Vấn Thiên bình tĩnh nói, giống như một lời thề, làm trái tim Mạc Khuynh Thành cũng vì đó mà rung lên.
Tần Vấn Thiên bước đi, chậm rãi rời khỏi nơi này, lòng của hắn kiên định trước nay chưa từng có.
Về tới đảo giữa hồ, không ít người dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tần Vấn Thiên, tên này lại dám vượt qua nửa canh giờ. Không biết hắn và Mạc Khuynh Thành gặp mặt nói gì, cho dù tư chất của Tần Vấn Thiên xuất chúng nhưng dù sao cảnh giới tu vi vẫn còn thấp, xuất thân cũng không được, không có bối cảnh, muốn theo đuổi Mạc Khuynh Thành chỉ sợ là mơ mộng.
Đương nhiên bọn họ không biết tình cảm giữa Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành, có lẽ chỉ có một vài người trong điện Đan Vương biết được.
Bạch Phỉ nhìn Tần Vấn Thiên rất lâu, lúc nàng gặp thiếu niên Tần Vấn Thiên ở nước Sở, có nằm mơ nàng cũng không nghĩ tới sẽ có ngày này.
Tiệc rượu tan, mọi người lần lượt rời đi, đám Tần Vấn Thiên đang đi giữa phủ đệ Trần gia chợt cảm thấy một luồng ánh sáng chói mắt, ánh sáng mặt trời mãnh liệt giống như hướng về một nơi nào đó.
Mọi người chuyển mắt nhìn qua phía đó, liền thấy được trên đỉnh một dãy nhà có bóng dáng một thanh niên đang đứng, chắp tay, mắt nhìn lên mặt trời. Sau lưng hắn như cũng có một mặt trời treo lơ lửng, rực rỡ không gì sánh được, làm cho cả khoảng không gian đó rực rỡ khác thường.
- Tâm pháp Đại Nhật Càn Khôn, mượn dùng ánh sáng mặt trời.
Có người lộ ra vẻ kinh ngạc, khẽ nói:
- Đó chính là nhân vật thiên kiêu ưu tú nhất trong thế hệ này của Trần gia, Trần Vương.
- Thứ hai Thiên Mệnh bảng, Trần Vương.
Tần Vấn Thiên đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy lúc này Trần Vương giống như cảm giác được điều gì, con ngươi của hắn từ từ chuyển qua phía này, trong phút chốc, như có một luồng nóng cháy bao trùm, giống như ánh sáng mặt trời.
Trong mắt Trần Vương giống như có từng tia mặt trời chói chang.
- Nhiệt độ thật cao.
Đoàn người chỉ cảm thấy không khí bên này như ấm lên, không ít cường giả thuộc cảnh giới Thiên Cương của Âu Dương thế gia cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Không hổ là đại nhật Trần Vương, một ánh mắt xuyên thấu không gian, ý chí võ đạo trùm xuống, đây là ý chí võ đạo cảnh giới thứ hai.
Bởi vì Hoa Thái Hư sẽ không tham gia tranh Thiên Mệnh bảng lần này, Trần Vương Trần gia được dự đoán là người có khả năng tranh vị trí đệ nhất Thiên Mệnh bảng cao nhất. Hắn đã ở đỉnh cao cảnh giới Nguyên Phủ mấy năm liền, chắc hẳn đã sớm chuẩn bị kỹ càng để đột phá cảnh giới Thiên Cương. Ý chí võ đạo của hắn không biết có mấy loại ý chí võ đạo đã bước vào cảnh giới thứ hai.
- Thực lực của Trần Vương này rất mạnh.
Trong mắt Âu Dương Cuồng Sinh lóe lên sự sắc bén:
- Ba năm tranh Thiên Mệnh bảng một lần, vào lúc cuối cùng, những thiên tài kia đều sẽ phơi bày tất cả những con át chủ bài chưa lật, khi đó ngươi mới phát hiện, sức chiến đấu ngày thường của họ có lẽ vẫn còn che giấu. Hơn nữa ta cảm thấy được, lần tranh Thiên Mệnh bảng này sẽ khốc liệt hơn trước kia rất nhiều.
- Không biết lần này các đại thế lực cấp độ bá chủ còn có thể độc chiếm mấy vị trí đầu trên Thiên Mệnh bảng, tiếp tục định đoạt số mệnh của Đại Hạ hay không.
- Chẳng lẽ thật sự có thuyết số mệnh gì đó?
Tần Vấn Thiên không tin vào điều này, chỉ sợ chỉ là lời đồn nhảm. Tuy nói người tu hành võ đạo rất quan trọng vận may vì cho dù ngươi cực kỳ mạnh nhưng sẽ luôn có người mạnh hơn ngươi. Vận may không tốt đắc tội người khác, thiên tài đã chết sẽ không được gọi là thiên tài nữa. Hơn nữa trên đại lục có rất nhiều nơi thí luyện và bí cảnh, đều cần có vận may.
Nhưng nói chiếm được vị trí trên Thiên Mệnh bảng là có thể làm cho vận may của thế lực gia tăng thì Tần Vấn Thiên không tin chút nào.
- Có lẽ là ở nơi nào đó trong u minh, nhìn không thấy sờ không được nhưng số mệnh vẫn tồn tại. Nếu năm đó Khâm Thiên các không nhìn thấy vận số của Đại Hạ đã hết thì sao có thể tạo phản tiêu diệt Đại Hạ.
Âu Dương Cuồng Sinh khẽ cười, nhưng hai người cũng chỉ thảo luận vấn đề hư vô mờ mịt này.
Trở lại nhà trọ, Tần Vấn Thiên gọi Âu Dương Cuồng Sinh, Phàm Nhạc, Sở Mãng, Nhược Hoan tới phòng của mình.
- Chuyện gì thế?
Sở Mãng hỏi Tần Vấn Thiên.
- Có thứ tốt cho các ngươi.
Tần Vấn Thiên cười, lấy bình sứ ra nói:
- Đây là phá cảnh đan cấp ba do Khuynh Thành luyện chế, có thể giúp người Nguyên Phủ phá vỡ cảnh giới. Hiện tại tu vi của Sở Mãng đại ca là nguyên phủ tầng tám, Phàm Nhạc, Âu Dương giống ta là Nguyên Phủ tầng bảy, chúng ta đều sẽ tham gia tranh Thiên Mệnh bảng lần này, nếu dùng phá cảnh đan này, cảnh giới tăng lên, có thể dễ dàng đột phá vị trí cao hơn, để xem bốn người chúng ta có thể cùng vào Thiên Mệnh bảng hay không.
- Mạc Khuynh Thành có thể luyện chế ra phá cảnh đan ư?
Âu Dương Cuồng Sinh lộ ra vẻ kinh ngạc, đương nhiên hắn biết phá cảnh đan là gì, loại đan dược này cực kỳ trân quý, có tiền cũng không mua được. Dù có lấy giá trên trời cũng không tìm được nơi bán, rất ít luyện đan sư có thể luyện chế ra đan dược như vậy.
- Đây chính là hao tổn thể chất đặc biệt và tâm huyết của người ta mới có thể luyện thành, thật sự tâm huyết, cực kỳ tốn nguyên khí.
Âu Dương Cuồng Sinh nhìn Tần Vấn Thiên nói:
- Vấn Thiên, Mạc Khuynh Thành đối với ngươi rất tốt, ngươi không được phụ lòng nàng.
Tần Vấn Thiên sửng sốt, lập tức thở dài, Khuynh Thành nói nhẹ nhàng như vậy thì ra luyện chế một lò đan dược này phải trả giá lớn như vậy.
- Ngươi thấy có khả năng không?
Tần Vấn Thiên bình ổn tâm tình, cười nói, Âu Dương Cuồng Sinh gật đầu:
Cũng đúng, thiên chi kiêu nữ của điện Đan Vương, dung nhan khuynh quốc khuynh thành, người bỏ được thì chỉ có kẻ không bình thường.
Tỷ, đan dược Khuynh Thành luyện chế chỉ có bốn viên...
Tần Vấn Thiên nhìn về phía Nhược Hoan khiến Nhược Hoan trợn mắt nhìn hắn:
- Sư tỷ của ngươi là người như thế nào, cố gắng cho ta, cạnh tranh vị trí thứ nhất Thiên Mệnh bảng xem nào, đến lúc đó mang danh sư tỷ của ngươi cũng được nở mày nở mặt.
Thứ nhất, nghe khó đây. Âu Dương Cuồng Sinh cười nói, tuy hắn rất coi trọng Tần Vấn Thiên nhưng thứ nhất thật sự quá khó.
Những nhân vật đã lộ diện ngoài sáng cũng đã rất đáng sợ, mặt khác, ba năm tranh Thiên Mệnh bảng một lần, đều xuất hiện một số hắc mã. Bọn họ là những thiên tài ẩn mình trong đại thế lực cấp độ bá chủ, chờ ngày quật khởi, hoặc là được cường giả ẩn sĩ nào đó dạy dỗ, mượn Thiên Mệnh bảng để thành danh.
Tranh Thiên Mệnh bảng bao gồm tất cả những người ở cảnh giới Nguyên Phủ của hoàng triều Đại Hạ, chỉ lấy 360 vị trí, có thể lọt vào trong số đó đã rất chói mắt.
Nếu có thể vào được 36 vị trí đầu, là nở mày nở mặt, là nhân vật cảnh giới Nguyên Phủ thiên kiêu trong cả thành Cửu Châu.
Mười vị trí đầu, nhất định tương lai có thể một bước lên tiên.
Ba vị trí đầu, chỉ cần không chết, sớm muộn gì sau này cũng sẽ bước vào bảng Thiên Cương, trở thành nhân vật hết sức quan trọng của hoàng triều Đại Hạ.
Đứng nhất chỉ có một, một người duy nhất, sẽ tập trung ánh mắt của tất cả mọi người trong hoàng triều Đại Hạ.
Toàn bộ Đại Hạ chỉ có một người, cho dù chỉ đứng đầu cảnh giới Nguyên Phủ nhưng thể hiện ý nghĩa rất kinh người.
Đứng nhất Thiên Mệnh bảng, nhất định sau này có thể đạt được vị trí cao trên Thiên Cương bảng.
Những kẻ kiêu ngạo đều nhìn chằm chằm vị trí duy nhất đó, muốn lấy được lại khó như lên trời.
Chính vì vậy, Hoa Thái Hư mới lóa mắt như vậy. Hắn là thần tượng của vô số thiếu niên, dù là Âu Dương Cuồng Sinh cũng vẫn coi Hoa Thái Hư là thần tượng, là mục tiêu.
Tần Vấn Thiên chia phá cảnh đan cho mỗi người, nói:
- Sở Mãng đại ca trước tiên có thể đột phá cảnh giới Nguyên Phủ tầng chín, còn ba người chúng ta thì nên chờ thêm đã, nếu có thể đột phá đến cảnh giới Nguyên Phủ tầng tám trước khi tranh Thiên Mệnh bảng bắt đầu thì dùng đan dược tốt hơn.
- Đúng, ta đã cảm giác được Nguyên Phủ tầng tám không xa, tạm thời bây giờ không cần dùng phá cảnh đan.
Âu Dương Cuồng Sinh gật đầu:
- Huống hồ chúng ta đã được Thiên Bi thanh tẩy, ý chí võ đạo và tâm cảnh đều được thăng hoa một lần, tiếp nhận đột phá từ phá cảnh đan chắc không có vấn đề lớn.
- Vậy ta đi tu luyện.
Sở Mãng nói, cảnh giới của hắn cao nhất, chỉ cần bước vào Nguyên Phủ tầng chín thì xông vào Thiên Mệnh bảng không có áp lực quá lớn.
- Được.
Tần Vấn Thiên gật đầu, mọi người vội vàng giải tán, trở lại chỗ của mình. Quán trọ của bọn họ được Âu Dương thế gia bao trọn, sân của nhà trọ đều là của người Âu Dương thế gia.
Đối với thế lực cấp độ bá chủ như vậy thì chút tiền bạc đó chẳng đáng gì.
Lúc này, ở nơi tiếp đãi của quán trọ, có một bóng người đi vào, nhìn thoáng qua bảng hiệu, xác nhận không sai, mới nhìn vào trong quán trọ.
Chắc người của Âu Dương thế gia ở đây rồi, như vậy Tần Vấn Thiên cũng ở đây.
- Xin hỏi các vị là người của Âu Dương thế gia sao?
Lúc này trong quán trọ có ba bóng người đi ra, người dẫn đầu là một cô gái xinh đẹp mặc áo đỏ như lửa, chính là Âu Dương Đình.
Âu Dương Đình nhìn lướt qua người đặt câu hỏi, là một người trung niên, thậm chí đã có vài sợi tóc bạc, hơi lộ ra vẻ tiều tụy, trong mắt còn mang theo vẻ u sầu, hơi thở không ổn định, tu vi không mạnh.
Là một người cực kỳ bình thường, Âu Dương Đình đưa mắt quan sát hắn, hỏi:
- Có chuyện gì?
Mạc Thương thấy đối phương nói giọng cao ngạo cũng không tức giận, dù sao ông cũng nghe nói Âu Dương thế gia là thế lực ra sao, cao cao tại thượng. Cô gái này ăn mặc đẹp đẽ quý giá, xinh đẹp chói mắt, chắc chắn là một tiểu thư, đương nhiên sẽ cao ngạo.
- Âu Dương tiểu thư, xin hỏi cô có biết Tần Vấn Thiên không, ta nghe nói hắn ở chỗ này nên muốn tới tìm hắn.
Giọng nói của Mạc Thương hơi có ý khiêm tốn, còn Âu Dương Đình nghe được lời ông, lập tức nhíu mày.
Tần Vấn Thiên, lại là Tần Vấn Thiên, nàng ta nghe thấy cái tên này thì cảm thấy phiền.
Thậm chí người này đã sớm đoạt hết danh tiếng của nàng ở Âu Dương thế gia, người của Âu Dương thế gia đều dùng lễ đối đãi với hắn.
- Ngươi là gì của hắn?
Âu Dương Đình lạnh lùng hỏi.
- Ta là thầy của hắn.
Mạc Thương vẫn khiêm tốn đáp lời, có vẻ cẩn thận dè dặt.
- Thầy?
Âu Dương Đình quan sát Mạc Thương, một kẻ cuồng vọng mà có một người thấy yếu ớt như vậy sao?
- Nơi này là Âu Dương thế gia, sao nhân vật như ngươi có thể có tư cách bước vào, cút đi.
Âu Dương Đình lạnh lùng nói, giọng nói mang theo vài phần hạ nhục.
Sắc mặt Mạc Thương cứng lại, thở dài nói:
- Tiểu thư, ta có chuyện quan trọng muốn tìm hắn, xin tiểu thư thu xếp.
- Vậy được, ngươi cầu xin ta đi.
Âu Dương Đình cười lạnh nhạt nói:
- Nếu ngươi cầu xin ta, ta sẽ cố gắng mở lòng từ bi để ngươi bước vào.