Mục lục
Thái Cổ Thần Vương - Tần Vấn Thiên (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Được rồi được rồi, còn ăn nữa thì trận pháp này cũng mất luôn đấy.

Nhược Hoan cản tiểu gia hoả này. Lúc này Tiểu Hỗn Đản mới chịu dừng lại, tiểu gia hoả nhìn qua rồi nghênh ngang đi đến trước mặt Tần Vấn Thiên, miệng y y a a gì đó, cứ như đang ra vẻ trước mặt Tần Vấn Thiên vậy.

Tần Vấn Thiên kinh ngạc nhìn thật kỹ lại, mắt của tiểu gia hỏa kia đôi khi cũng sẽ trở nên ôn hoà, dường như đang có lửa cháy bừng bừng, nó sải cánh bay tới cọ đầu vào người hắn.

- Tiểu gia hỏa, ngươi hợp thể với Luyện Ngục rồi à?

Tần Vấn Thiên kinh ngạc hỏi.

- Ẳng ẳng!

Hai mắt của tiểu gia hỏa trở nên sáng rực gật đầu lia lịa. Tần Vấn Thiên thấy vậy thì lắc đầu cười khổ, thật không biết Tiểu Hỗn Đản này là yêu thú gì nữa đây.

- Với cảnh giới hiện tại của ngươi thì chắc là thực lực rất mạnh nhỉ? Tại sao ngay cả nói cũng không được, cũng không hề có bất kỳ biến hoá gì thế này?

Tần Vấn Thiên buồn bực nói, ban đầu hắn cũng không chú ý đến tiểu gia hỏa này, nhưng khi thấy nó nuốt tinh tượng thì khí tức nó toả ra rõ ràng là khí thế của Thiên Cương cảnh.

Tiểu gia hỏa thích kề cận hắn, thích làm nũng trong lòng mỹ nữ bất giác cũng đã trở nên lợi hại như vậy rồi.

Tiểu gia hỏa nghe Tần Vấn Thiên hỏi vậy thì nghiêm mặt lại, giống như có chút bực bội, lại y y a a, giống như đang muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói rõ được.

Thấy vẻ mặt của tiểu gia hỏa như thế, Tần Vấn Thiên đột nhiên có một suy nghĩ kỳ lạ, chẳng lẽ dù tiểu gia hỏa này đã là Thiên Cương cảnh nhưng vẫn đang ở giai đoạn còn nhỏ sao?

Vậy nếu nó tiến vào thời kỳ trưởng thành thì phải đạt đến cảnh giới gì đây?

- Đến đây, phải lớn nhanh vào nhé.

Tần Vấn Thiên cắt lòng bàn tay mình, chớp mắt đã xuất hiện một vệt máu, hỏi:

- Có phải là vì bị khí tức từ huyết mạch của ta hấp dẫn nên vừa gặp ngươi đã đi theo ta không?

Chuyện Tần Vấn Thiên cho tiểu gia hỏa này uống máu của mình cũng không phải mới một hai lần, hắn biết mình có huyết mạch yêu thú cường đại cho nên mới hỏi thế.

Tiểu Hỗn Đản gật đầu, xem ra Tần Vấn Thiên suy đoán không sai, nếu không thì sao mà tiểu gia hỏa háo sắc này chịu đi theo một nam nhân như hắn chứ, Phàm Nhạc mấy lần muốn ôm nó cũng không được kia kìa.

Một cỗ khí tức kinh khủng tràn ra từ máu của Tần Vấn Thiên, giống như huyết mạch đang sôi trào. Hiện tại sức mạnh huyết mạch của hắn đã bị kích hoạt một ít rồi, ẩn chứa uy năng đáng sợ hơn nhiều. Tiểu gia hỏa kia hình như cảm nhận được điều đó nên há miệng để mặc máu của Tần Vấn Thiên nhỏ vào miệng nó. Lúc ban đầu nó cũng rất ghét, nhưng biết Tần Vấn Thiên mất vài giọt máu không ảnh hưởng gì nên dần dần cũng chấp nhận cách này để trưởng thành nhanh hơn.

Không bao lâu sau, hình như tiểu gia hỏa đã ăn no nên ngả nghiêng lảo đảo chui vào trong lòng Nhược Hoan ngủ thiếp đi, khiến Tần Vấn mắt trợn trắng. Tiểu Hỗn Đản này đúng là biết hưởng thụ.

- Tỷ, tiểu gia hỏa này có thể nuốt tinh tượng lúc nào thế?

Tần Vấn Thiên tò mò hỏi.

- Trước khi đệ đi nó đã có thể thôn phệ được một chút rồi. Đệ không biết đâu, sau khi các ngươi rời đi thì nó từng suýt chút nữa nuốt sạch trận pháp này, may mà cuối cùng lại bị nó phun ra.

Nhược Hoan nhớ khi cô trông thấy biến hoá của tiểu gia hỏa thì cũng cả giật mình nói không nên lời.



- Lợi hại như vậy sao?

Tần Vấn Thiên giật mình nói.

- Ừ, không chỉ như thế, nó nuốt tinh tượng trong trận pháp xong còn có thể tự cường hoá bản thân, tự động đột phá đến Thiên Cương cảnh. Nếu không phải chúng ta còn cần đến trận pháp để giữ nhà thì ta nghi có khi nó sẽ tiêu hoá hết toàn bộ trận pháp chứ không phải phun ra lại đâu.

Nhược Hoan xoa nhẹ cơ thể tiểu gia hỏa với vẻ yêu thương, khoảng thời gian này tình cảm của cô và tiểu gia hỏa đã rất sâu đậm rồi.

- Không chỉ như thế, nó còn có thần thông thiên phú của riêng mình nữa.

Mạc Thương đứng bên cạnh cũng cười nói, Tần Vấn Thiên nghe vậy thì ánh mắt sang lên. Hắn đương nhiên biết một số yêu thú lợi hại sẽ có thần thông thiên phú của riêng nó. Hơn một năm không gặp, tiểu gia hỏa trước kia vẫn luôn đi theo mình đột nhiên bước vào Thiên Cương cảnh, đồng thời cũng đã lột xác, điều này khiến hắn khá giật mình bất ngờ.

- Thần thông gì thế?

Tần Vấn Thiên tò mò hỏi tiếp.

- Cũng không lợi hại lắm, ngươi chờ nó tự mình biểu diễn cho ngươi xem đi.

Nhược Hoan cười khúc khích, giống như muốn trêu ngươi hắn vậy.

Ba sư đồ ngồi nói chuyện với nhau, đã rất lâu không nhẹ nhàng vui vẻ như vậy, tiểu gia hỏa kia ngủ hồi lâu mới chậm chạp mở mắt ra, chớp mắt đã từ trong lòng Nhược Hoan nhảy vào trong lòng Tần Vấn Thiên, tung tăng nhảy nhót.

- Đến, biểu diễn thần thông thiên phú của ngươi cho ta xem cái nào.

Tần Vấn Thiên xoa đầu của tiểu gia hỏa.

Tiểu gia hỏa nghe vậy thì ánh mắt sáng lên, quay đầu lại nhìn Nhược Hoan, sau đó nhún người nhảy lên không trung.

Cánh chim màu lửa đỏ giang rộng, tiểu gia hỏa phát ra một tiếng kêu nhỏ, phút chốc cơ thể nó như đang lột xác, một con Luyện ngục Chu Tước đáng sợ nhanh chóng xuất hiện trong không trung, bộ dáng giống hệt như luyện ngục Chu Tước cổ vận của Tần Vấn Thiên. Cảnh tượng này khiến cho Tần Vấn Thiên cũng phải đứng đứng bật dậy nhìn lên không trung.

Hắn thấy hai mắt của Luyện ngục Chu Tước rất ôn hoà, đó rõ ràng là luyện ngục lúc chưa bị hoá thành trận linh, nhưng nó lại nhanh chóng trở lại thành ánh mắt của tiểu gia hỏa. Một tiếng kêu vang lên, cơ thể tiểu gia hỏa lại xuất hiện biến hoá lần nữa, lần này nó hoá thành cổ yêu hung dữ đáng sợ, đây cũng là Tinh Hồn yêu thú của Tần Vấn Thiên, Đế Yêu.

- Thần thông thiên phú biến ảo.

Tần Vấn Thiên thì thầm.

- Đúng vậy, thần thông thiên phú của tiểu gia hỏa này là ảo hoá, nhưng cũng không thể gia tăng sức chiến đấu, nó không giống thần thông thiên phú của yêu thú khác. Mặc dù có thể hoá thành Luyện ngục Chu Tước, trên người cũng có lửa luyện ngục, nhưng lại không thể phát ra uy năng thật sự của lửa luyện ngục được.

Nhược Hoan cười nói, dù là như thế thì cô vẫn cảm thấy cực kỳ rung động trước năng lực của tiểu gia hỏa này, cô chưa từng gặp qua yêu thú nào yêu nghiệt như vậy.

- Sư tôn, tỷ, bây giờ mọi người không cần phải ở lại đây nữa, ta đã phái người đón mọi người đến Tiên Trì cung rồi.

Tần Vấn Thiên nói với Nhược Hoan và Mạc Thương, hai người cũng không hề thấy lạ với lời nói của Tần Vấn Thiên, vì họ biết bí mật của Tần Vấn Thiên. Đối phương có một cơ thể đại bàng ở chỗ Tiên Trì cung, đương nhiên có thể ra lệnh bất kỳ lúc nào.

- Tiểu Hỗn Đản, chờ sư tôn và mọi người rời đi thì ngươi có thể lặng lẽ nuốt lấy trận pháp này mang đi, không được tiêu hoá, ta không muốn luyện ngục biến mất.

Tần Vấn Thiên nhìn lên không trung, tiểu gia hỏa lại biến hoá thành hình dạng của luyện ngục Chu Tước, chợt thấy luyện ngục Chu Tước đáp xuống đầu vai của Tần Vấn Thiên, hắn thấy vậy mới cười nói:

- Ta húa với ngươi sẽ không để ngươi biến mất.



Vài ngày sau, có mấy bóng người bất cẩn đi vào trong trận pháp, căn bản cũng không gây ra chú ý gì. Hiện tại ai nấy cũng biết đám người Tần Vấn Thiên và Âu Dương Cuồng Sinh đã không còn ở trong trận pháp nên cũng không ai đi theo dõi cái trận pháp này làm gì.

Vài bóng người yêu dị kia lại hoá thân thành yêu thú dẫn Mạc Thương và Nhược Hoan rời đi, đương nhiên bộ dạng thật sự của bọn họ đều là yêu thú. Mặc dù đã không còn ai theo dõi nơi này, nhưng để chắc ăn nên chim đại bàng còn tự mình mình bay thẳng đến đây, Mạc Thương và Nhược Hoan đều được đưa lên trời cao, ngồi trên lưng đại bàng, thấy được một thân thể khác của Tần Vấn Thiên rồi theo nó rời đi.

Còn Tiểu Hỗn Đản thì ở lại trong thành Khâm Châu với Tần Vấn Thiên.

Đêm nay, ở thành Khâm Châu, trận pháp của hoàng triều Đại Hạ cổ đột nhiên biến mất một cách thần bí, đến sáng ngày hôm sau cũng tạo nên sóng gió không nhỏ. Các thế lực cấp bá chủ đều cho người đi điều tra nguyên nhân trận pháp biến mất, đương nhiên cũng có người muốn xem xem hoàng triều Đại Hạ cổ kia còn để lại bí mật gì hay không.

Ngoại trừ bọn họ ra thì cũng có rất nhiều người ở thành Khâm Châu ùa đến hoàng triều cổ xưa đã trải qua biết bao sóng gió này, thế lực của Tư Khung đã sớm rời đi, hoàng triều Đại Hạ đã không còn cường giả trấn giữ, sao có thể không bị đám người khác xới tung lên được.

Nhưng hoàng triều cổ không còn sót lại gì hết, chỉ có vô số di tích đổ nát mà thôi.

Ở trong những di tích đổ nát đó, có một người hấp dẫn sự chú ý của mọi người, người này tuấn tú phi phàm, thần thái rạng ngời, mày kiếm mạnh mẽ, toàn thân toả ra khí thế vô cùng sắc bén.

Nhưng điều khiến mọi người chú ý không phải tướng mạo của hắn, trong thành Khâm Châu này cũng có rất nhiều thanh niên khí chất phi phàm, điều làm người ta giật mình chính là thú cưỡi của hắn.

Lúc này thanh niên kia đứng trên không trung, dưới chân hắn là một con chim đại bàng khổng lồ.

Chim đại bàng dài gần trăm mét, hình thể khổng lồ, móng vuốt sắc bén, ánh mắt giống như ẩn chứa tia chớp, khi nó bay lên trên không thì cả người đều toả ra khí thế bá chủ bầu trời.

Sự xuất hiện của chim đại bàng lập tức khiến mọi người nhớ đến cuộc chiến ở Đan Vương điện.

Tần Vấn Thiên hoá thân thành cổ yêu đại bàng, tay cầm yêu kiếm phá Đan Vương điện.

Bây giờ ở thành Khâm Châu lại xuất hiện một con chim đại bang thế này, sao có thể không hấp dẫn chú ý của mọi người chứ? Nghe đồn cổ yêu đại bàng của Tần Vấn Thiên uy nghiêm đáng sợ như quân chủ trên bầu trời, cánh giang rộng dài gần ba ngìn mét, lớn hơn con đại bàng trước mặt này rất nhiều.

Cho dù vậy thì cổ yêu vân trung đại bàng xuất hiện lúc này cũng đã khiến mọi người giật mình, huống hồ gì đại bàng này còn bị một thanh niên khống chế. Thanh niên này là người phương nào đây?

Chỉ thấy vài bóng người quắc mắc nhìn về phía Tần Vấn Thiên. Ánh mắt nhìn chằm chằm đại bàng lóe lên từng tia sáng lạnh lẽo.

Những người này chính là cường giả của Đại Nhật Trần gia ở thành Khâm Châu. Bọn họ thấy đại bàng tự nhiên sẽ nhớ đến Tần Vấn Thiên, người này lúc trước ở Đan Vương điện thành Vọng Châu không chỉ chém nát Đan Vương điện mà còn giết không ít cường giả của Trần gia nữa.

- Cút!

Chỉ thấy một người trung niên ánh mắt sáng quắc, trong mắt như có một ngọn lửa cháy hừng hực nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên. Người này có một đứa con bị ngộ sát ở Đan Vương điện, nên nhìn thấy chim đại bàng thì ngọn lửa hận thù lập tức bùng lên.

Tần Vấn Thiên chuyển mắt liếc nhìn người trung niên nọ, khí thế cường đại, có tu vi Thiên Cương cảnh tầng ba, những cường giả đứng bên cạnh hắn ta cũng đều là Thiên Cương cảnh. Những người này chỉ là người tới dò xét hoàng triều cổ, xem ra Đại Nhật Trần gia này đúng là có nội tình rất sâu, trong gia tộc cũng tụ tập không ít cường giả Thiên Cương cảnh.

- Ngươi đang nói chuyện với ta đấy à?

Tần Vấn Thiên nhìn đối phương, trong lòng cười lạnh, chỉ nhìn lửa giận bừng lên trong mắt đối phương thì hắn cũng đã cảm nhận được một luồng nhiệt khí trong huyết mạch người nọ thì hắn liền biết ngay đối phương tu hành Đại Nhật Càn Khôn tâm pháp, đương nhiên cũng biết đó là cường giả của Đại Nhật Trần gia.

- Cướp lấy yêu thú của hắn.

Đối phương nghe Tần Vấn Thiên hỏi thế thì trong mắt loé lên tia sáng sắc bén, nhanh chóng ra lệnh. Chớp mắt tất cả cường giả của Trần gia đều bộc phát ra khí thế mạnh mẽ.

Cho dù người này là ai đi nữa thì thì cũng chẳng là gì trong mắt của Đại Nhật Trần gia, gã trung niên này vừa mở miệng đã bảo đối phương cút đi, kỳ thật trong lòng hắn cũng đã mưu toan muốn cướp đoạt cổ yêu đại bàng kia rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK