Mục lục
Thái Cổ Thần Vương - Tần Vấn Thiên (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:













Tiêu Lãnh Nguyệt nhìn thần sắc kiêu ngạo của Huyền Tinh, mặt không biểu tình, ở chỗ này không chỉ Huyền Tinh am hiểu Thần Văn, còn có mấy vị nhân vật thiên kiêu cũng có tạo nghệ Thần Văn cực cao, nhưng không ai có thể sánh bằng Huyền Tinh cả.



Phụ thân của Huyền Dương và Huyền Tinh chính là Huyền Đế danh chấn Tiên Vực, hắn không chỉ có cấp bậc Tiên Đế, mà hơn nữa tạo nghệ Thần Văn còn cực cao, thông thiên triệt địa, có thể khiến cho càn khôn biến ảo. Huyền Dương trước nay không tu tập Thần Văn, chỉ cảm thấy hứng thú với thực lực, Huyền Tinh lại khác, hắn kế thừa thiên phú tạo nghệ Thần Văn của Huyền Đế, so ra thậm chí còn mạnh hơn rất nhiều nhân vật đời trước.



Tần Vấn Thiên dường như không nghe thấy lời của Huyền Tinh, ánh mắt hắn nhìn đăm đăm phía trước, nhìn cổ lộ phiêu miểu thông hướng Đế cung, đồ án nơi đó quá huyền diệu, tinh xảo vô cùng, có thể nói là đăng phong tạo cực, hắn có thể cắt ra một bức đồ án rõ ràng, nhưng một khi phá giải liền sẽ lập tức dẫn phát lực lượng hủy diệt, hậu quả thế nào hắn thực sự không dám tưởng tượng.



Thường thường sau lưng đồ án Thần Văn sẽ có vô số hậu thủ đón chờ ngươi, khiến ngươi sa vào trong đó, nếu người có tạo nghệ Thần Văn thấp tuỳ tiện đặt chân vào, hậu quả sẽ rất thê thảm .



- Ta không phá được .



Tần Vấn Thiên đột ngột mở miệng nói, thần sắc Tiêu Lãnh Nguyệt cứng lại, quay đầu nhìn Tần Vấn Thiên, trầm mặc một lát, lập tức nghiêm túc nói:



- Ngươi lại nhìn kỹ thử xem .



- Thần Văn này người ở Cổ Đế chi thành không ai phá được .



Tần Vấn Thiên quả quyết nói, trên mặt Tiêu Lãnh Nguyệt thoáng hiện một mạt dị sắc, mức độ cuồng vọng của gia hỏa trước mắt nàng xem ra không thua kém Huyền Tinh chút nào.



- Nói lời không ngượng, ngươi không thể phá, không có nghĩa người khác không thể phá.



Huyền Tinh thấy ngữ khí Tần Vấn Thiên cuồng như thế, không khỏi cười lạnh .



- Ngươi mạnh vậy ư? Thế ngươi phá thử ta xem .



Tần Vấn Thiên nhìn Huyền Tinh, đáp trả một tiếng.





Huyền Tinh hơi sững, thoáng đánh giá Tần Vấn Thiên, khinh miệt cười nói:



- Ngươi biết mình đang nói chuyện với ai không?



- Hay nói cách khác, ngươi tự cho là Tiêu Lãnh Nguyệt mời ngươi đến đây, liền có đủ lòng tin dám lớn lối với ta .



- Ngươi là ai không liên quan đến ta, ngươi nói chuyện thế nào thì ta đáp thế ấy thôi.



Thần sắc Tần Vấn Thiên cực bén nhọn, thẳng thừng đáp trả .



- Được lắm!



Huyền Tinh đạp mạnh bước chân, lập tức mặt đất xuất hiện đồ án Thần Văn, Tiêu Lãnh Nguyệt nhíu mày, chân khẽ bước ra ngăn ở trước mặt Tần Vấn Thiên, nhìn chằm chằm Huyền Tinh nói:



- Huyền Tinh, ngươi muốn làm cái gì ?



- Trốn sau lưng nữ nhân ?



Huyền Tinh cười lạnh quét Tần Vấn Thiên một cái, ống tay áo tức thì vung lên, quay người tiếp tục quan sát cổ lộ thông hướng Đế cung.



Sắc mặt Tiêu Lãnh Nguyệt tựa hồ khá là khó coi, nàng nhíu mày nhìn về phía trước, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, lúc này chợt thấy Tần Vấn Thiên thấp giọng nói khẽ:



Đã có di chỉ Đế cung, nhất định có thể đi vào, chỉ là ta thấy đồ văn kia tuyệt không ai có thể phá giải được. Muốn tiến nào, chỉ có bước ra nhịp bước để cho mình sa vào trong đó, khi ấy cổ lộ tất sẽ phát sinh đại biến, biến hóa cụ thể thế nào thì ta không biết, nhưng muốn nhập Đế cung, đấy hẳn là phương pháp duy nhất .



Tiêu Lãnh Nguyệt quay người sang, đôi mắt đẹp nhìn Tần Vấn Thiên, nói:



- Ngươi chắc chứ?



- Trước hẳn từng có người thử qua?



Tần Vấn Thiên không đáp mà hỏi ngược lại.



Tiêu Lãnh Nguyệt nhìn thẳng vào mắt Tần Vấn Thiên, gật đầu nói:





- Đúng vậy, trước kia từng có người cường hành bước vào trong, nhưng đều bởi cổ lộ biến ảo mà sa vào trong đó, không rõ sống chết, từ đó có thể thấy được, suy đoán của ngươi hẳn cũng không sai .



- Lãnh Nguyệt, không thể dễ dàng tin tưởng người này, kẻ chỉ có Thiên Tượng tầng thứ bảy, sinh tử của hắn không quan trọng, nhưng nếu ngươi mà gặp nguy hiểm, hậu quả là khó mà tưởng tượng .



Hạ Thiên Hàn nhắc nhở Tiêu Lãnh Nguyệt, ý kiến Tần Vấn Thiên đưa ra vô cùng mạo hiểm .



- Nếu không dám mạo hiểm, vậy cứ đi thẳng trở về là được, cần gì vọng tưởng bước vào Đế cung, chẳng lẽ vào Đế cung liền không có nguy cơ ?



Tần Vấn Thiên châm chọc một tiếng, Hạ Thiên Hàn híp mắt lại, nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên:



- Ngươi chú ý cách ăn nói chút .



- Nếu không cần ta, giờ chắc ta đi được rồi chứ .



Tần Vấn Thiên quay sang nhìn Tiêu Lãnh Nguyệt, đứa Hạ Thiên Hàn này trước giờ luôn khó chịu với hắn, hắn cũng lười để ý, Tần Vấn Thiên tự biết rõ ràng, Tiêu Lãnh Nguyệt là tuyệt đại mỹ nhân, lại là cường giả xếp hạng thứ sáu trên Đăng Tiên bảng, con gái Tiêu Đế, nàng tuyệt sẽ không coi trọng mình, trước đó mời mình gia nhập Tiêu Môn chẳng qua là bởi coi trọng tạo nghệ Thần Văn của hắn thôi.



Nhưng cái đứa Hạ Thiên Hàn này thì sao? Hắn dường như có phần không tự biết mình ở đâu, cho rằng Tần Vấn Thiên không đủ tư cách đi theo Tiêu Lãnh Nguyệt, nhưng ở trong lòng Tiêu Lãnh Nguyệt, chỉ sợ chính hắn cũng chẳng có mấy phân lượng, ngay cả hai vị thiên kiêu dòng dõi Huyền Đế Tiêu Lãnh Nguyệt đều coi thường, huống chi là Hạ Thiên Hàn hắn.



- Đừng tranh cãi .



Tiêu Lãnh Nguyệt có vẻ không vui nói:



- Đợi thêm mấy ngày, xem bọn hắn có thể phá giải được không.



Hạ Thiên Hàn không nói gì thêm, mắt lạnh quét Tần Vấn Thiên một cái, nơi này cường giả rất nhiều, thiên kiêu muốn phá giải Thần Văn cổ lộ không phải ít, nhưng tùy theo thời gian đẩy dời, vẫn chưa ai có thể phá giải được, một chút tiến triển cũng không có .



Chẳng qua đám thiên kiêu ở đây đều rất kiên nhẫn, chờ mấy ngày thấy không có chút phản ứng nào, Tần Vấn Thiên bèn dứt khoát ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần, lặng lẽ tu hành, hắn biết Thần Văn này mình không phá giải được, liền cũng lười đi lãng phí thời gian .







Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK