Mục lục
Thái Cổ Thần Vương - Tần Vấn Thiên (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:





- Lợi hại. Không hổ danh là Đệ nhất thiên kiêu Đông Châu.



- Nghe đồn Cô Tô Thiên Kỳ có thể chiến đấu vượt qua ba cảnh giới lớn, nhưng hiện tại bản thân người còn có thể ngồi ở tiệc rượu đều là nhân vật thiên kiêu kiệt xuất nhất, không biết Cô Tô Thiên Kỳ toàn lực bạo phát có thể vượt qua mấy cảnh giới, lấy biểu hiện cường thế của hắn vừa rồi, nếu như Cô Tô Thiên Kỳ phóng ra toàn bộ lực lượng, mặt đối mặt với rất nhiều thiên kiêu Thiên Tượng bát trọng nơi này, có lẽ cũng có thể chiến thắng.



Trong lòng mọi người thầm nghĩ. Từ khi Cô Tô Thiên Kỳ tham gia bữa tiệc này, hắn lại xác định giữ một vị trí trong tam giáp, thậm chí, là xác định hạng nhất.



- Không tệ, trận chiến thứ hai, ai xuất chiến?



Đông Thánh Đình đã bước xuống khỏi Thanh Long, trở về trên chỗ ngồi, hắn thấy các thiên kiêu im lặng, lại nói.



Vì trận chiến đầu tiên của Cô Tô Thiên Kỳ quá chói mắt, rất nhiều người tự biết nếu như mình ra tay, cho dù chiến thắng đối thủ, ở trước mặt trận chiến của Cô Tô Thiên Kỳ đều sẽ thua kém rất nhiều, bởi vậy trận chiến thứ hai này, không ai muốn tùy tiện ra tay.



- Ta tới.



Một đạo âm phong thổi qua, cái bóng màu xám trực tiếp rơi vào trên Chiến Đài cổ, không có khí thế của Cô Tô Thiên Kỳ trước đó, nhưng người này cho người ta một loại cảm giác lạnh giá.



Bóng người bước lên đài chiến đấu thượng cổ thoáng lộ vẻ thâm trầm, da tay của hắn cực trắng, không có một tia sắc máu, thân thể khô gầy ẩn nấp ở trong áo choàng màu xám rộng thùng thình, đôi mắt hiện lên ánh sáng u ám khiến cho người ta cảm thấy đáng sợ, tu vi của người này giống như Cô Tô Thiên Kỳ, đều là Cảnh giới Thiên Tượng lục trọng, ánh sáng tất nhiên bị che giấu đi.



Trước ngực hắn có cổ lệnh khắc chữ, Minh Ngục Châu, thiên kiêu đứng thứ hai, Tà Ảnh.



- Âm khí thật là nặng.



Đám người nhìn Tà Ảnh, chỉ thấy sắc mặt đối phương trắng bệch, mắt cũng hiện lên ánh sáng trắng, về phía đám người trong tiệc rượu, giọng nói mang theo âm khí nồng đậm truyền ra:





- Có ai nguyện lên khiêu chiến?



- Tà Ảnh của Minh Ngục Châu, nếu như có thể đánh bại hắn, không thể nghi ngờ sẽ lưu lại ấn tượng sâu sắc cho các vị đại năng, chỉ là Tà Ảnh này cũng không phải là người dễ đối phó.



Trong lòng các nhân vật cảnh giới Thiên Tượng lục trọng thầm nghĩ, nhưng, một vòng này chỉ tuyển chọn ra hai mươi thiên kiêu, mỗi một cảnh giới sẽ có hai người, một cảnh giới này của bọn họ đã có Cô Tô Thiên Kỳ, nếu như bọn họ không thể biểu hiện kiệt xuất đứng thứ hai, lại rất nguy hiểm.



Không có cách nào chiến thắng Cô Tô Thiên Kỳ, như vậy lại nhất định phải chiến thắng Tà Ảnh, bằng không hi vọng thăng cấp quá mơ hồ.



Nghệ Trường Phong và Hạ Hàn Giang đều nghĩ như vậy, bọn họ đều đến từ Vân Châu đại địa, Nghệ Trường Phong là đệ tử thánh viện của Vạn Thánh thư viện, Hạ Hàn Giang đến từ Vân Lâu Thánh môn, ánh mắt Nhàn Vân Tiên Vương lơ đãng liếc mắt nhìn bọn họ, cường giả tông môn bọn họ đã đến hiện trường, ánh mắt rơi vào trên người bọn họ, hi vọng bọn họ có thể thăng cấp.



- Ta tới.



Thân hình của Hạ Hàn Giang đột nhiên lao ra, thân là đệ tử của Vân Lâu Thánh môn, trên người hắn có rất nhiều thủ đoạn thần thông đều cường đại tới mức kinh người.



Hạ Hàn Giang dẫn theo khí thế mạnh mẽ hạ xuống trên Chiến Đài cổ, đã thấy thân thể của Tà Ảnh lập tức chuyển động, thật sự giống như một cái bóng vậy, kéo dài trong không gian, một khí lạnh thấu xương kéo tới, Hạ Hàn Giang tức giận quát một tiếng, tinh tượng phóng ra, nhưng đồng thời trên bầu trời này cũng đột nhiên tối xuống, đó là Thiên Tượng ngôi sao của Tà Ảnh, không gian tối tăm, từng cái bóng không ngừng chớp hiện, phát ra âm thanh vù vù, chỉ nghe tiếng lại không thấy bóng dáng của hắn đâu.



Hạ Hàn Giang điên cuồng công kích, tiếng ầm ầm chấn động vang lên không ngừng, mỗi một đòn công kích đều có uy thế ngập trời, hàn khí đáng sợ hóa thành trạng thái sương mù, muốn đông lạnh hư không, sương mù màu trắng bay lên trong bóng đêm.



- Ầm.



Một đạo Quỷ Trảo khủng khiếp trực tiếp chộp quá hư không, cuối cùng lại giống như đao kiếm sắc bén, trên Quỷ Trảo này lộ ra ánh sáng màu đỏ như máu, cứng rắn quỷ dị, thần sắc Hạ Hàn Giang thoáng đổi, vung bàn tay lên, một mặt lá chắn lạnh lẽo cổ xưa xuất hiện, những tiếng động cực lớn ầm ầm vang lên, tấm lá chắn cổ trực tiếp xuất hiện trảo ấn cực lớn sau đó lập tức vỡ nát, nhưng lợi trảo cũng biến mất theo.



- Xuy...



Bên kia lại có lợi trảo lao đến, Hạ Hàn Giang đột nhiên xoay người lại công kích, kế tiếp, đám người chỉ thấy được trong mảnh không gian tối tăm này không ngừng có bóng người màu xám xuất hiện, càng lúc càng nhiều, càng về sau, khắp không gian giống như đều có quỷ ảnh, quỷ trảo vô tận kéo xuống, Hạ Hàn Giang điên cuồng giận dữ gầm thét lên, lực chiến phát tám phương, nhưng mọi người hiểu rõ, trận chiến này Hạ Hàn Giang chắc chắn sẽ thất bại, công kích của hắn bị khắc chế chặt chẽ.





Quả nhiên, tuy rằng sau đó Hạ Hàn Giang lại một lần nữa bạo phát ra uy thế kinh người còn mạnh hơn, nhưng cũng không có thay đổi được kết cục, Tà Ảnh cũng đang không ngừng trở nên mạnh mẽ, tiếp sau có hàng vạn hàng nghìn bóng người đồng thời vung quỷ trảo lên kéo xuống, suýt nữa muốn lấy tính mạng của Hạ Hàn Giang, chỉ có điều cũng may hắn phản ứng đúng lúc hô lên chịu thua, lúc này mới chỉ bị thương rời khỏi Chiến Đài cổ.



Sau khi Tà Ảnh đánh bại Hạ Hàn Giang, thân hình chớp hiện trở lại trên Tiên yến, trong hư không dường như vẫn lưu lại khí tức âm lạnh kia, Nhàn Vân Tiên Vương nhìn thấy được Hạ Hàn Giang chán chường trở về, trong lòng thầm than một tiếng, Tà Ảnh chính là hai kiêu đứng thứ hai của Minh Ngục Châu, Hạ Hàn Giang bị đánh bại cũng là bình thường.



Tà Ảnh này có quỷ khí dày đặc, am hiểu công kích âm u lạnh lẽo, nhược điểm của hắn là lực đánh chính diện, nhưng nhược điểm cũng chỉ là tương đối mà thôi. Nếu như so với Cổ Chiến Thiên, hắn đương nhiên yếu hơn, nhưng vẫn không thua kém gì với Hạ Hàn Giang, kết cục của chuyện chiến đấu này đã được quyết định.



Tiếp theo, lần lượt có cường giả bước lên đài chiến đấu thượng cổ tranh phong, từng cuộc chiến đấu kinh diễm không ngừng bạo phát phóng ra, rất nhiều thiên kiêu có chiến lực kinh người khiến các đại năng giả đều cảm thấy kinh diễm một hồi.



- Cổ Chiến Thiên đứng đầu Vân Châu thật lợi hại, ánh sáng màu tím vàng, giao long chấn động bầu trời, chiến thần quyền, thần ngăn giết thần, nắm giữ chiến uy tuyệt thế, không nghĩ tới Vân Châu đại địa cũng xuất hiện nhân vật kinh diễm như vậy.



- Hắc Phong, đệ tử của Diễm Uyên Tiên Vương cũng không tệ, Ma Uyên hủy diệt này thật đáng sợ, quả thực chém giết tất cả kẻ địch, đối thủ của hắn tuy là nhân vật thiên kiêu, nhưng rất nhanh sẽ bị đánh bại.



Từng cuộc chiến đấu không ngừng kéo dài, thời điểm Hắc Phong đại chiến có không ít người thán phục, nhìn về phía Diễm Uyên Tiên Vương cười nói:



- Diễm Uyên Tiên Vương giáo dục đệ tử cũng lợi hại như vậy.



- Người này vẫn cần phải rèn luyện.




Diễm Uyên Tiên Vương rất thỏa mãn về trận đánh của Hắc Phong, nhưng đồng thời mọi người cũng nghi ngờ, trước đó mấy người đám người Tần Vấn Thiên nói Hắc Phong ở vòng thứ nhất suýt nữa bị Tần Vấn Thiên giết chết, không giống như là nói sạo, Tần Vấn Thiên có thực lực như vậy sao?











Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK