• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không chỉ riêng Lộ Viễn Bạch phát hiện thời gian rời giường gần đây của cậu có chút muộn, ngay cả Lâm Mục cũng phát hiện Lộ Viễn Bạch ngày thường luôn thức dậy sớm có trạng thái khác thường, bắt đầu lười rời giường.

Bình thường mỗi khi Lâm Mục chuẩn bị đến tìm Lộ Viễn Bạch ra ngoài làm việc, Lộ Viễn Bạch đã sớm thu dọn đồ đạc, vệ sinh hết thảy đợi cậu ấy đến đón.

Nhưng liên tiếp mấy ngày nay, buổi sáng Lâm Mục đến tìm Lộ Viễn Bạch đều là Đoàn Dự mở cửa.

Hỏi người đàn ông Lộ Viễn Bạch đâu.

Câu trả lời được đưa ra luôn luôn là một câu như vậy.

“Còn chưa dậy.”

Trong mấy ngày này, mỗi lần Lâm Mục đi gọi Lộ Viễn Bạch đều có chút xấu hổ, giống như một cẩu độc thân phá đám không gian riêng tư giữa cặp chồng chồng bọn họ vậy.

Nhưng có một lần đã là mười giờ sáng rồi, mà Lộ Viễn Bạch lại vẫn còn đang ngủ nướng trên giường.

Sau đó vẫn là Đoàn Dự đi vào phòng ngủ chính gọi người dậy, Lộ Viễn Bạch mới từ từ thức dậy.

Lúc này Lộ Viễn Bạch đang ngồi trên xe bảo mẫu đi đến địa điểm quay của đoàn làm phim xem kịch bản.

Lâm Mục ngồi bên cạnh Lộ Viễn Bạch, nhìn dáng vẻ chăm chú xem kịch bản của cậu, nhất thời muốn nói lại thôi.

Tầm mắt Lộ Viễn Bạch khẽ rũ xuống, “Có chuyện gì vậy?”

Nét mặt của Lâm Mục có chút sửng sốt, sau đó có hơi lúng túng nói: “Thật ra cũng không có gì, chỉ là…”

Lộ Viễn Bạch khẽ nghiêng mắt nhìn hắn.

Lâm Mục nuốt nước bọt nói, “Anh Viễn dạo gần đây buổi tối có phải là mệt lắm không, mấy ngày nay lúc em đến, anh Viễn đều chưa tỉnh.”

Lâm Mục nói chuyện tương đối khéo léo, dù sao trước giờ Lộ Viễn Bạch luôn là một người rất có tính kỷ luật trong sinh hoạt.

Về phần cái gì có thể khiến cho Lộ Viễn Bạch mệt mỏi đến thế vào buổi tối, có thể tưởng tượng được, dù sao mọi người đều là người trưởng thành hết rồi.

Bàn tay đang cầm kịch bản của Lộ Viễn Bạch cứng đờ, hiển nhiên cũng nghe ra được ý tứ trong lời nói của Lâm Mục.

Thực ra nguyên nhân gần đây cậu dậy muộn, đều bởi vì thân thể của Lộ Viễn Bạch trong một khoảng thời gian ngắn vẫn chưa thể thích ứng được với công việc nên mới như vậy.

Lúc trước nằm ở bệnh viện hơn một tháng, cũng không có vận động nhiều, thể lực hẳn là có phần giảm sút.

Vốn không giống với “mệt mỏi vào buổi tối” từ miệng của Lâm Mục.

Nhưng cho dù bây giờ là như vậy, trong một khoảng thời gian ngắn Lộ Viễn Bạch cũng không có cách nào phản bác, suy cho cùng cậu cũng không thể nói là vì bản thân tự lười rời giường gây ra.

Như vậy thì thân là ông chủ, uy nghiêm của cậu liền bay theo gió.

Cuối cùng Lộ Viễn Bạch trầm mặc một lúc mới nói, “Gần đây tôi sẽ chú ý nghỉ ngơi.”

Lời này vừa nói ra, Lâm Mục cũng thuận theo mà gật đầu.

Lộ Viễn Bạch không nói thêm gì nữa, tiếp tục cúi đầu đọc kịch bản, suy cho cùng cậu cũng không tìm được nguyên nhân khiến bản thân ngủ nướng.

Một tháng trước cậu còn đang mất ngủ, bây giờ lại đổi thành ngủ nướng trên giường.

Bất kể ai nghe được đều cảm thấy khó tin.

Phía bên kia, Đoàn Dự đang ngồi trên sô pha ngoài phòng khách kiểm tra thông tin chuyến bay, anh đã ở huyện thành nhỏ quá lâu, quả thật cũng nên trở về.

Nhưng hiện tại Lộ Viễn Bạch nói phải mất ít nhất hai tháng nữa mới có thể hoàn thành hết tất cả cảnh quay.

Trong lúc nhất thời mặt mày của anh gắt gao nhíu lại.

Lúc Lộ Viễn Bạch từ đoàn làm phim trở về, liền thấy Đoàn Dự ngồi ở phòng khách, quanh người tỏa ra khí áp cực kì thấp.

Lâm Mục đi vào theo bị dọa đến mức bước chân hơi khựng lại, sau đó nhìn Lộ Viễn Bạch một cái rồi mới dám tiếp tục đi vào trong.

“Đồ đạc đặt ở đây là được rồi.”

Lộ Viễn Bạch chỉ vào một chỗ trống, Lâm Mục nghe xong vội vàng đặt chiếc túi trên tay xuống.

Đây đều là trang phục diễn của Lộ Viễn Bạch, trong đó có hai bộ đồng phục học sinh, một bộ mùa hè một bộ mùa đông.

Có lẽ cũng là do thời tiết luân phiên nên hiện tại đoàn phim đang gấp rút quay, tranh thủ quay xong tất cả các cảnh cần thiết cho mùa hè trước lúc cuối thu.

Tuy nhiên Lộ Viễn bạch vào vai Tích Thần, xuất hiện ở không ít cảnh quay, lúc này không nói cũng biết cậu bận rộn như thế nào.

Lộ Viễn Bạch đi vào phòng ngủ chính thay quần áo tắm rửa, Lâm Mục vốn định nhấc chân đi ra ngoài, nhưng vừa mới đi vài bước đã bị người đàn ông ngồi ở phòng khách gọi lại.

“Đợi một chút.”

Lâm Mục nuốt nước bọt, nhìn sang phía Đoàn Dự: “Đoàn tổng có chuyện gì sao?”

Đoàn Dự: “Với tiến độ hiện tại của đoàn làm phim, em ấy phải quay bao lâu nữa mới có thể rời đi.”

Câu này anh đề cập rất rõ ràng là chỉ người đang tắm trong phòng tắm – Lộ Viễn Bạch.

Lâm Mục nghe xong, trong lòng cũng ước chừng tính toán một lát, “Chắc là khoảng hai tháng, nhưng hiện tại đoàn phim đang chạy quay theo mùa, có thể sẽ sớm hơn dự kiến một chút.”

Đoàn Dự nghe vậy trầm mặc một hồi, thời gian mà Lâm Mục đưa ra giống như suy nghĩ trước đó của anh.

Thấy Đoàn Dự không nói nữa, lần này đổi thành Lâm Mục lấy hết can đảm mở miệng: “Đoàn tổng, gần đây tôi phát hiện anh Viễn có vấn đề lười rời giường.”

Đoàn Dự nghe vậy nhìn về phía cậu ấy, Lâm Mục hít một hơi thật sâu, nói tiếp: “Gần đây cảnh quay của anh Viễn nhiều, lượng công việc cũng lớn, buổi tối…Buổi tối để cho anh Viễn đi ngủ sớm một chút đi.”

Hiện tại khối lượng công việc mỗi ngày của Lộ Viễn Bạch nhiều hơn so với những cảnh quay trước. dù sao lần này cũng coi như là mang theo người mới, cảnh quay không phải quay một lần liền qua, đều phải quay đi quay lại nhiều lần.

Lộ Viễn Bạch cũng vừa mới xuất viện không lâu, thêm với việc buổi tối trở về vận động gì đó mỗi đêm, Lâm Mục sợ thân thể của Lộ Viễn Bạch chịu không nổi.

Tuy nhiên sau khi Lâm Mục vừa nói lời này ra, Đoàn Dự không khỏi mỉm cười.

Nụ cười này thoáng qua trong nháy mắt, nhưng Lâm Mục có thể nhìn ra nụ cười này.

Người trước mặt đang cười nhạo cậu ấy quá trẻ trung.

“Buổi tối tôi cũng không có làm cho anh Viễn của mấy người mệt đến vậy.”

Lâm Mục nghe được những lời này có chút ngoài ý muốn, anh Viễn chẳng lẽ không phải vì mỗi đêm “sinh hoạt chồng chồng” quá muộn nên mới lười giường sao?

Nhưng bây giờ người đàn ông trước mặt lại phủ nhận ở một phía.

Ngay khi Lâm Mục còn đang nghi hoặc trong lòng, lại nghe thấy người đàn ông ở đối diện nói tiếp.

“Là anh Viễn của mấy người đêm nào cũng quấn lấy tôi ngủ.”

Lâm Mục:!!!

Lời này vừa nói ra, Lâm Mục cứng đờ tại chỗ, hai mắt trợn tròn thiếu chút nữa là đem tròng mắt rớt ra.

Anh Viễn của bọn họ, anh Viễn có dáng vẻ lãnh đạm, đối với người khác đều là thờ ơ vô tình!

Chuyện riêng tư lại có thể nhiệt tình khí thế như vậy?!

Trong đầu Lâm Mục chợt hiện lên một màn trên xe bảo mẫu hôm nay, anh ta nhắc nhở Lộ Viễn Bạch buổi tối chú ý nghỉ ngơi.

Lúc ấy trên khuôn mặt Lộ Viễn Bạch có chút quẫn bách, hai tai cũng có chút đỏ, giống như đang tự kiểm điểm bản thân.

Kết hợp với những lời Đoàn Dự vừa nói.

Cho dù trong lúc nhất thời Lâm Mục không thể tin được, nhưng dường như sự thật chính là như vậy.

Người dục cầu bất mãn, là anh Viễn của bọn họ!

Cuối cùng, khuôn mặt Lâm Mục có chút cứng ngắc, miệng cứ hé ra rồi ngậm lại, muốn tìm lại chút mặt mũi cho Lộ Viễn Bạch, tìm một cái bậc thang đi xuống.

Ai ngờ Lâm Mục suy nghĩ trong đầu cả nửa ngày, ngay cả một câu để phản bác cũng không có.

Thực sự không có cách nào để phản bác.

Sau khi Đoàn Dự đem lời nói ra, trong lòng cũng không hề có chút chột dạ.

Suy cho cùng anh nói cũng không sai.

Mỗi đêm mười một giờ, người đàn ông đều sẽ đúng giờ bước vào phòng ngủ chính, sau khi rút ra chiếc gối mà cậu ôm trong ngực, Lộ Viễn Bạch sẽ bởi vì thiếu đi cảm giác an toàn mà tự nhiên quấn lấy anh.

Đó chẳng phải là mỗi đêm quấn lấy anh đi ngủ sao.

Cuối cùng Lâm Mục không còn lời nào để nói, rời khỏi căn phòng, về phần thể diện của anh Viễn nhà bọn họ…trước tiên cứ để đó đi.

Sau khi Lâm Mục rời đi, Đoàn Dự liền nhận được cuộc gọi của quản gia.

“Tiên sinh!”

Trong giọng nói của quản gia rõ ràng có hơi khẩn cấp.

Đoàn Dự nghe thấy hỏi lại, “Làm sao vậy?”

Quản gia: “Bây giờ ngài có tiện gọi video không? Nói qua điện thoại e là không thể nói rõ được.”

Hai người đều nói bằng tiếng phổ thông, nhất thời cũng không biết nói qua điện thoại có cái gì không nói rõ được.

Nhưng Đoàn Dự trầm mặc trong chốc lát vẫn lên tiếng, “Tiện.”

Nói rồi quản gia ở bên kia liền cúp điện thoại.

Cúp điện thoại chưa được bao lâu, quản gia thực sự gọi video tới.

Đoàn Dự lướt qua màn hình rồi nhấn kết nối.

Một giây sau, cái đầu chó khổng lồ xuất hiện trong tầm mắt.

Đoàn Dự: “…”

Cái đầu xù đầy lông của Thí Thí xuất hiện trước màn hình.

Trong lúc này, một người một chó bị ngăn cách giữa màn hình, không được báo trước mà đối mặt.

Sau khi Thí Thí nhìn thấy Đoàn Dự trên màn hình điện thoại, mừng rỡ kêu lên hai tiếng, “Gâu! Gâu!”

Sau đó bốn chiếc chân ngắn bắt đầu chạy vòng vòng quanh điện thoại.

Giọng nói của quản gia từ khung cảnh đó truyền đến, “Tiên sinh, hôm nay tiểu thiếu gia rất nhớ ngài, nhất thời không biết phải làm sao nên mới làm phiền ngài.”

Quản gia vừa dứt lời, Thí Thí cũng rất phối hợp trên màn hình điện thoại kêu một tiếng prprprpr…

Hôm nay lúc quản gia làm thức ăn cho chó, phát hiện tổ tông này rất khác thường, không có tinh thần.

Cho cơm không ăn, đưa nước không uống, ngay cả khi Mimi đến tìm nó chơi, tổ tông này cũng ủ rũ vẫy đuôi vài cái rồi thôi.

Đem ra một ít đồ chơi nhỏ đặt trước mặt Thí Thí, Thí Thí vẫn không có phản ứng, ngay cả quả bóng đồ chơi mà trước giờ đặc biệt thích, cũng không khơi dậy được động lực của Thí Thí.

Lúc đó quản gia bị dọa một trận, vội vàng gọi cho bác sĩ thú cưng đến khám bệnh cho Thí Thí, xem thử tổ tông nhỏ này có phải đã sinh bệnh gì hay không.

Nhưng mà tình huống kiểm tra ra được duy nhất là nó có hơi…nặng.

Những nơi khác trên cơ thể hoàn toàn không có vấn đề.

Tuy nhiên chỉ đơn giản là béo hơn một chút thịt hoàn toàn không có ảnh hưởng gì đối với Thí Thí, dù sao tổ tông nhỏ này mỗi ngày sống vô lo vô nghĩ, không cần phải nói có bao nhiêu vui vẻ.

Sẽ không bởi vì bản thân béo lên mà thương tâm.

Cuối cùng vẫn là bác sĩ thú cưng gợi ý một câu, có phải vì tổ tông này nhớ chủ nhân rồi, mới hiếm thấy Thí Thí đáp lại.

Quản gia thấy vậy, đem bức ảnh của Đoàn Dự tới.

Thí Thí vừa nhìn thấy đã lập tức lấy lại tinh thần, nhảy vòng vòng quanh người quản gia, trong miệng không ngừng phát ra tiếng kêu chờ mong.

Nhưng khi quản gia cất những bức ảnh đi, Thí Thí lại bắt đầu ủ rũ, không ăn không uống, ngay cả thức ăn cho chó Hoàng Gia thơm phức trước đây thích ăn bây giờ cũng không thèm nhìn một cái.

Quản gia cảm thấy cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách giải quyết, nên mới quyết định gọi video cho Đoàn Dự.

Gọi video chưa được bao lâu thì Mimi cũng chạy tới.

Một tháng này cả hai tổ tông đều lớn lên không ít.

Thí Thí cực kỳ quyến luyến nhìn Đoàn Dự trong video, đôi mắt cún con trong suốt như pha lê lúc này dường như đã ươn ướt.

“Gâu! Gâu!”

Cho dù là người hay là động vật thì đều có cảm xúc.

Trong thế giới của Thí Thí và Mimi, Đoàn Dự và Lộ Viễn Bạch giống như những người thân trong gia đình, có thể trở thành chỗ dựa cho bọn chúng.

Đoàn Dự cứ nhìn như vậy, thực sự cũng đã được một khoảng thời gian anh không nhìn thấy hai tổ tông này.

Nếu như đặt ở vài năm trước, anh vốn không phải là một người sẽ có vướng bận.

Nhưng hiện tại, chuyện khiến anh để ý lại ngày càng nhiều.

Hết thảy những điều này đều là Lộ Viễn Bạch mang đến cho anh.

Sau đó Đoàn Dự tiếp tục ở lại với hai tổ tông này một lát rồi mới tắt video.

Sau khi tắt video đi, hai tổ tông bên kia gần như cuống cuồng trong nháy mắt.

Hết rồi! Không còn nữa!

Mimi dùng phần đệm dưới bàn chân giẫm lên màn hình điện thoại đen nhánh, gấp đến độ kêu meo meo.

Thí Thí càng tủi thân hơn, khẽ hừ hừ.

Nhìn dáng vẻ sốt ruột của hai tổ tông, nhất thời quản gia lại cảm thấy đáng yêu, liền quay video gửi cho Đoàn Dự.

Đoàn Dự thấy vậy liền mở ra xem.

Lộ Viễn Bạch từ trong phòng tắm đi ra liền nhìn thấy một màn này.

Người đàn ông ngồi trên sô pha, nụ cười hiếm hoi lộ ra trên khuôn mặt lạnh như băng, lúc này đang cầm điện thoại xem cái gì đó.

Lộ Viễn Bạch lau tóc đi ngang qua bên cạnh anh, bên tai lại truyền đến tiếng kêu của Thí Thí và Mimi ở trong video.

Lộ Viễn Bạch quay đầu lại theo bản năng, liền thấy được hai tổ tông nhỏ trong màn hình điện thoại.

Không biết là làm sao, dường như hai tổ tông nhỏ đang cực kì hoảng loạn, đang gấp đến độ xoay vòng vòng.

Ánh mắt của Lộ Viễn Bạch bất giác bị thu hút bởi đoạn video thú cưng trong điện thoại của Đoàn Dự.

Thí Thí và Mimi là thú cưng mà trước đây cậu đã tặng cho Đoàn Dự, nhưng thực ra là tài sản chung trong cuộc hôn nhân thỏa thuận này.

Nói thế nào thì cũng là một người cha khác của vật nhỏ, trong lòng Lộ Viễn Bạch vẫn luôn cực kỳ quan tâm đến hai tổ tông này, dù sao cũng có liên quan đến giáo dục của quý bà Lộ Vãn Phương đối với cậu khi còn nhỏ.

Từ khi còn rất nhỏ, quý bà Lộ Vãn Phương đã bắt đầu dạy bảo bánh bao nhỏ Lộ Viễn Bạch phải biết đảm đương, trong lòng phải có ý thức trách nhiệm mới được.

Biểu hiện cụ thể là sau khi làm sai việc gì đó thì phải gánh lấy, phải có tinh thần nhận lỗi, bị hung hăng đánh vài phát vào mông.

Tuy rằng trong mười tám năm đầu đời, Lộ Viễn Bạch nhút nhát, yếu đuối, không có can đảm cũng không có khí phách nhưng tinh thần trách nhiệm lại mạnh mẽ hơn nhiều so với những người khác.

Đây cũng được coi là một phẩm chất tốt đẹp của con người.

Cho đến bây giờ, người mà Lộ Viễn Bạch không chịu trách nhiệm, dường như chỉ có duy nhất một mình Đoàn Dự.

Nói ra cũng có chút hổ thẹn, nhưng mà…

Mặt mày Lộ Viễn Bạch hơi ủ rũ, nhìn Đoàn Dự đang ngồi trên sô pha một cái. Đọc‎ t𝗋𝐮𝗒ệ𝗻‎ ha𝗒,‎ t𝗋𝐮𝗒‎ cập‎ 𝗻ga𝗒‎ ⩵‎ t𝗋ù𝓂t𝗋‎ 𝐮𝗒ệ𝗻﹒v𝗻‎ ⩵

Người đàn ông này đối với cậu mà nói quá mức nguy hiểm, cũng có thể nói là đối với những người muốn sống một cuộc sống bình thường mà nói đều cực kỳ nguy hiểm. Lộ Viễn Bạch rất tỉnh táo nhận thức được, rằng hai người căn bản không phải là người của cùng một thế giới, thân phận khác nhau một trời một vực.

Bởi vì trải qua mấy năm trước đây, Lộ Viễn Bạch cũng không muốn đi tìm kiếm loại tình cảm thuần túy này, cuối cùng người nghèo túng chật vật vẫn là chính mình.

Bây giờ nói yêu bạn, ai biết về sau có còn như vậy hay không?

Có thể là vài tháng, cũng có thể là ngày mai, tình cảm này sẽ không còn.

Lộ Viễn Bạch dời đi ánh mắt đặt trên người đàn ông, sau đó lại lần nữa nhìn vào màn hình.

Hai tổ tông trong màn hình đang gấp đến độ xoay vòng.

Lộ Viễn Bạch âm thầm cân nhắc trong lòng, nếu như hai người ly hôn thì Thí Thí và Mimi phải làm sao đây, cũng không biết có thể lấy lại từ trong tay Đoàn Dự hay không.

Đoàn Dự khẽ đảo mắt, thấy Lộ Viễn Bạch đang đứng bên cạnh, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm hai tổ tông nhỏ trong điện thoại.

Ngay sau đó, thấy người đàn ông đưa tay vỗ vỗ sô pha bên cạnh, đôi mắt sâu đen tuyền nhìn Lộ Viễn Bạch.

Lộ Viễn Bạch thấy vậy hơi sửng sốt.

Trên gương mặt thanh tú xuất hiện vài tia do dự.

Đoàn Dự thấy người nọ vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, bèn mở miệng, “Sợ anh?”

Hàm ý của câu nói này có chút thâm sâu, Lộ Viễn Bạch nghe xong, do dự trong chốc lát cuối cùng vẫn bất chấp khó khăn ngồi xuống cạnh Đoàn Dự.

Cậu không có sợ anh.

Đoàn Dự thấy cậu đã ngồi xuống, đem điện thoại đặt vào tay của Lộ Viễn Bạch.

Lúc này Lộ Viễn Bạch có chút ngạc nhiên, hiển nhiên không nghĩ đến đối phương sẽ có hành động như thế này.

Đoàn Dự mở lại video của Thí Thí và Mimi, để tiện cho Lộ Viễn Bạch xem từ đầu.

Lộ Viễn Bạch mở to đôi mắt đào hoa nhìn Đoàn Dự.

Nhưng mà người đàn ông lại không nói gì cả, chỉ đưa ánh mắt ý bảo tập trung vào màn hình điện thoại một chút.

Lộ Viễn Bạch mím môi, “Tại sao lại đưa tôi xem?”

Đoàn Dự nhìn cậu, “Không phải là em thích sao?”

Chỉ cần Lộ Viễn Bạch thích, cho dù đó là cái gì Đoàn Dự sẽ cố hết sức làm cho cậu thỏa mãn.

Đoàn Dự không quan tâm nhiều người, cũng có thể nói là hầu như không có.

Khi còn nhỏ quan tâm đến sự bầu bạn và tình cảm của ba mẹ, nhưng ba mẹ không để ý đến anh.

Khi còn niên thiếu, quan tâm đến thành tích và giải thưởng, nhưng cuối cùng phát hiện rằng cho dù có đạt được nhiều danh tiếng hơn nữa, lại giống từ trước đến giờ anh vẫn chưa nhận được bất cứ thứ gì, anh ấy không có người để chia sẻ danh tiếng, niềm vui sướng này cũng chỉ có một mình bản thân anh biết.

Sau đó điều anh quan tâm dần dần chỉ còn lại lợi ích.

Mãi cho đến sau khi Lộ Viễn Bạch đột nhiên xâm nhập vào thế giới của anh, phá vỡ cuộc sống của anh, thế giới đơn màu và tĩnh mịch của anh mới dần dần bắt đầu rực rỡ lên.

Hiện tại anh chỉ quan tâm đến Lộ Viễn Bạch.

Cho dù lúc trước đã đồng ý với công ty bên kia sẽ tìm thời gian trở về sớm nhất, nhưng mỗi lần đặt vé máy bay đều có chút do dự.

Anh lo lắng cho Lộ Viễn Bạch, cũng có thể nói là luyến tiếc Lộ Viễn Bạch.

Mấy ngày nay mỗi lần đặt xong vé máy bay, không quá vài phút sau liền sẽ hủy bỏ.

Chỉ cần nghĩ đến việc phải rời xa Lộ Viễn Bạch, Đoàn Dự đều không ngừng do dự.

Lộ Viễn Bạch chiếm giữ trong lòng anh không chỉ có vẻn vẻn duy nhất một vị trí, gần như Đoàn Dự một giây cũng không muốn rời xa.

Luôn nghĩ rằng ở lại cùng Lộ Viễn Bạch thêm một ngày cũng không có vấn đề gì, ngày hôm sau rời đi cũng không muộn.

Nhưng cứ như vậy mà ngót nghét một tuần lễ, cho đến hôm nay chuyến bay vẫn chưa được xác định.

Từ trước đến nay Đoàn Dự chưa bao giờ là người thiếu quyết đoán, nhưng lại vì Lộ Viễn Bạch mà phá vỡ quy tắc hết lần này đến lần khác.

Lộ Viễn Bạch nghe thấy những lời này của Đoàn Dự cũng sửng sốt, nhịp đập của tim lại nhanh hơn một chút, cũng cảm thấy lỗ tai có chút nóng lên trong nháy mắt.

Đoàn Dự cũng biết lúc này Lộ Viễn Bạch có chút không được tự nhiên, thấy cậu nhìn thì bản thân liền di dời ánh mắt, không để Lộ Viễn Bạch cảm thấy mất hứng.

Lộ Viễn Bạch thấy anh không nhìn mình nữa, lúc này mới đưa tầm mắt xuống màn hình nhìn hai tổ tông nhỏ Thí Thí và Mimi.

Đoàn Dự nhìn gò má trắng nõn của Lộ Viễn Bạch, bởi vì buổi tối mấy ngày gần đây Đoàn Dự đều sẽ vào phòng ngủ chính ôm người đi ngủ, mỗi lần đều sẽ không nhịn được mà hôn nhẹ lên má của Lộ Viễn Bạch.

Trắng trắng mềm mềm tựa như bánh mật vậy.

Đoàn Dự nhìn một hồi, sau đó cầm lấy khăn lông trắng mà Lộ Viễn Bạch vắt lên cổ, phủ lên đầu của Lộ Viễn Bạch, định lau khô tóc cho Lộ Viễn Bạch.

Lộ Viễn Bạch vừa từ phòng tắm đi ra chưa được bao lâu, bởi vì vừa rồi xem video nên tóc vẫn chưa khô, nước theo đuôi tóc đen nhánh thỉnh thoảng nhỏ giọt xuống.

Lộ Viễn Bạch hơi giật giật, Đoàn Dự thấy vậy bắt đầu cách một lớp khăn lông lau khô tóc cho Lộ Viễn Bạch, “Đừng nhúc nhích.”

Đoàn Dự không cần nghĩ cũng biết Lộ Viễn Bạch nhất định sẽ lộn xộn để từ chối anh, nên hành động trước một bước giữ chặt bả vai của Lộ Viễn Bạch, đề phòng cậu đứng dậy khỏi sô pha.

Quả nhiên sau khi Đoàn Dự dứt lời không lâu, Lộ Viễn Bạch đã ngoan ngoan không động đậy.

Lần này trái tim của Lộ Viễn Bạch đập thình thịch, nhưng cậu vẫn giả vờ bình tĩnh cầm điện thoại xem video.

Đôi tai trắng nõn thỉnh thoảng bị Đoàn Dự cách một lớp khăn lông mềm mại chạm tới, động tác này giống như gãi cằm cho mèo con, động tác tự nhiên, không bị gượng chút nào, giống như quan hệ của hai người cực kỳ thân thiết.

Trên danh nghĩa thì quả thật là như vậy, dù gì thì hai người cũng là quan hệ chồng chồng hợp pháp, có sự bảo vệ của pháp luật.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này phòng khách chìm vào yên tĩnh.

Đoàn Dự xoa nhẹ mái tóc của Lộ Viễn Bạch, rủ mắt nhìn cái cổ thon dài của Lộ Viễn Bạch bởi vì hơi cúi đầu mà lộ ra.

Lúc này, cổ Lộ Viễn Bạch có hơi phiếm đỏ, giống như là có chuyện gì đó làm cho người trước mặt cực kỳ thẹn thùng.

Đoàn Dự nhìn hồi lâu, gương mặt lạnh lùng lộ ra dao động mãnh liệt.

Cuối cùng không nhịn được nữa, đầu ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng sờ lên phần gáy trắng nõn của Lộ Viễn Bạch.

Nhưng cũng không biết Lộ Viễn Bạch là bị hành động xảy ra bất ngờ của người đàn ông dọa sợ hay là bị người khác chạm vào điểm mẫn cảm.

Cơ thể đang mặc đồ ngủ hình gấu nhỏ khẽ run lên, ngay cả mắt thường cũng có thể nhìn thấy.

Ngay sau đó Lộ Viễn Bạch lập tức quay đầu lại, “Anh làm gì vậy?”

Lúc này đôi mắt đào hoa của đối phương nhìn anh, trong giọng nói còn hơi mang theo chút u oán.

Đoàn Dự nghe xong yết hầu khẽ lăn, nuốt xuống một ngụm nước bọt.

Lúc này Lộ Viễn Bạch giống như một con mèo nhỏ xù lông, bất mãn mà lên án anh nhưng lại không có sức lực uy hiếp, nghe qua giống như đang làm nũng vậy.

Sau đó anh bèn nói dối, “Có nước.”

Vừa rồi Đoàn Dự lau tóc cho cậu lâu như vậy, đã sớm không còn giọt nước nào nhỏ xuống.

Lời này nói ra ngay cả kẻ ngốc cũng không tin, nhưng hiện tại trong tay Lộ Viễn Bạch vẫn còn cầm điện thoại của Đoàn Dự xem video, hai người cũng không thể cứ đơ ra như vậy.

Sau đó trong lòng Lộ Viễn Bạch nhớ lại những gì đạo diễn đã nói với cậu lúc trước, cậu nên đối với Đoàn Dự rộng lượng một chút.

Khi nghe thấy Đoàn Dự tùy tiện bịa ra một cái cớ, rất nể mặt mà “ồ” một tiếng, sau đó quay đầu tiếp tục xem video trong điện thoại, xem như chuyện vừa rồi không hề xảy ra.

Cũng có thể nói là cho cả hai người bậc thang đi xuống.

Nhưng mà một tiếng này lọt vào tai Đoàn Dự lại hoàn toàn thay đổi ý nghĩa.

Vốn là Lộ Viễn Bạch ngượng ngùng khi phải cùng anh bàn cãi mà cắn răng phát ra tiếng, nhưng nghe vào tai Đoàn Dự lại giống như tăng thêm dung túng trong lòng.

Bởi vì Lộ Viễn Bạch không hề bài xích và chỉ trích đụng chạm của anh.

Có lẽ……tối nay anh có thể đổi một chỗ khác để hôn.

Mỗi lần trước khi đêm đến, nghĩ đến việc tối nay có thể ôm chặt Lộ Viễn Bạch ngủ, Đoàn Dự liền cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.

Nhưng mà sự thỏa mãn này đôi khi cũng khiến anh nhịn đến phiền não.

Cảm giác ngọt ngào nhưng lại giống như tra tấn.

Nếu như tối nay anh hôn lên gáy của Lộ Viễn Bạch, nhất thời Đoàn Dự không khỏi bắt đầu xuất hiện một ít lo lắng về ý chí của bản thân.

Lộ Viễn Bạch cũng cảm nhận được ánh mắt của người bên cạnh nóng rực, hơi nghiêng mặt sang hướng ngược lại.

Ngoại trừ đoạn video ban đầu, lúc sau quản gia lại gửi đến cho Đoàn Dự không ít video của Thí Thí và Mimi.

Video gửi đầu tiên vừa kết thúc, đôi mắt của Lộ Viễn Bạch khẽ meo meo nhìn Đoàn Dự một cái, ánh mắt còn mang theo chút thăm dò.

Đoàn Dự thấy vậy, cười nói, “Còn muốn xem?”

Lộ Viễn Bạch gật gật đầu.

Đoàn Dự không có sức chống sự trước ánh mắt của Lộ Viễn Bạch, “Tự mình mở đi.”

Lộ Viễn Bạch nghe vậy, có nghĩa là đồng ý rồi, sau đó xuất phát từ lịch sự, khuôn mặt thanh tú khẽ mỉm cười với Đoàn Dự.

Nụ cười này rất được lòng người, tựa như học sinh tiểu học được thầy cô khen ngợi vậy.

Đoàn Dự cố nén dục vọng khi dễ Lộ Viễn Bạch, sau đó hít sâu một hơi ngồi xuống bên cạnh Lộ Viễn Bạch.

Vốn là định xử lý một số vấn đề công việc, nhưng mặt khác Lộ Viên Bạch cộng với Thí Thí và Mimi thật sự rất có sức hấp dẫn.

Người đàn ông từ trước đến nay luôn cuồng công việc bỏ đi ý định làm việc, lại còn cùng Lộ Viễn Bạch xem video của Thí Thí và Mimi.

Lúc này, giống như một cặp cha mẹ đang xem video biểu diễn của con cái.

Trong lúc xem video, Lộ Viễn Bạch hiếm khi không kéo dài khoảng cách với Đoàn Dự, thỉnh thoảng còn bị động tác của hai tổ tông nhỏ trong video chọc cười.

“Dễ thương sao?”

Lộ Viễn Bạch nghe xong gật gật đầu, “Dễ thương.”

Nhất thời ánh mắt không thể rời khỏi Thí Thí và Mimi trong màn hình.

Đoàn Dự sợ Lộ Viễn Bạch không có ký ức trong ba tháng qua, không biết hai tổ tông nhỏ này, vừa định giới thiệu một chút.

Giây tiếp theo, đã nghe thấy Lộ Viễn Bạch ở bên cạnh nói: “Hai tổ tông nhỏ này đã cao lớn không ít.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK