Đầu tóc xù xù của Lộ Viễn Bạch nhích tới nhích lui, muốn tìm một vị trí thoải mái trên lồng ngực vợ của mình để dựa vào.
Tuy rằng Đoàn Dự làm việc ở văn phòng, nhưng ngày nào cũng không quên tập thể dục, vòng ngực rộng, vững chắc, cơ ngực nở nang, chỉ hơi cứng một tí.
Lộ Viễn Bạch nhúc nhích một hồi, ngay khi Đoàn Dự mất kiên nhẫn định đẩy cậu ra thì Lộ Viễn Bạch tìm được một vị trí thoải mái.
Giọng nói ồm ồm vì buồn ngủ “Vợ ơi, em ngủ một lát nha, khi nào về đến bệnh viện anh nhớ gọi em dậy”.
Sắc mặt Đoàn Dự khẽ thay đổi,
Rốt cuộc, cánh tay đưa lên chuẩn bị đẩy Lộ Viễn Bạch ra buông xuống.
Lộ Viễn Bạch nằm trên người Đoàn Dự ngủ vô cùng thoải mái, còn Đoàn tổng – người bị đem thành gối dựa, cơ thể vẫn luôn cứng đờ, không hề động đậy.
Cũng không phải hai người chưa từng làm những hành động thân mật.
Trong khoảng thời gian đóng kịch theo hợp đồng trước kia, thỉnh thoảng hai người cũng có tiếp xúc gần gũi.
Nhưng những hành động đó đối với cả hai mà nói thì cũng chỉ đơn thuần là công việc mà thôi. Trong suốt thời gian thoả thuận, anh và Lộ Viễn Bạch ngoài công việc ra căn bản không có giao lưu.
Ngay cả khi cùng ngủ qua đêm trong một gian phòng, anh và Lộ Viễn Bạch cũng không quấy rầy lẫn nhau.
Trong ấn tượng của anh, Lộ Viễn Bạch luôn là người trầm tĩnh, giống như một chiếc bình hoa đẹp đẽ để mọi người chiêm ngưỡng, khi cầm trên tay cũng không gây khó chịu.
Là lựa chọn tốt nhất để hợp tác.
Rũ mắt nhìn người nằm trong lồng ngực mình ngủ mê man, nhất thời Đoàn Dự không biết phải làm thế nào, cảm xúc trong tim phức tạp khó mà lý giải nổi.
Cánh tay vẫn đang buông thõng, không hoàn toàn đặt lên eo của Lộ Viễn Bạch.
Ngoại trừ những lúc không cần thiết, từ trước đến giờ anh cũng không thích tiếp xúc quá gần gũi với người khác.
Ngay cả ba mẹ cũng chưa từng gần gũi giống như lúc này cùng Lộ Viễn Bạch.
Ngón trỏ của Đoàn Dự hơi xoắn lại, cuối cùng cũng không đẩy người trong lòng ngực ra.
Trong lòng anh rất rõ, cũng rất hưởng thụ việc Lộ Viễn Bạch cần mình.
Sự “cần” này không giống với những tình cảm anh nhận được trước đây.
Không giống việc từ nhỏ gia tộc đã yêu cầu anh phải lạnh lùng, nghiêm khắc; không giống ba mẹ chỉ vì phiếu điểm trước mắt mà hài lòng, càng không phải vì đòi hỏi quyền lợi và tiền bạc từ anh.
Lộ Viễn Bạch chỉ cần anh trở thành bạn đời – một mối quan hệ vô cùng gắn kết.
Lộ Viễn Bạch hoàn toàn tín nhiệm và ỷ lại anh, vậy nên mới ở trong lồng ngực anh tùy tiện tìm một vị trí mà ngủ say không chút đề phòng.
Con ngươi đen láy của Đoàn Dự sâu không thấy đáy, cánh tay lơ lửng phía sau Lộ Viễn Bạch, nhưng cũng chỉ hạ cánh trên tấm lưng gầy yếu của thiếu niên.
Suốt đường đi Lộ Viễn Bạch ngủ rất say, nhưng trong mơ lại chẳng hề yên ổn, thỉnh thoảng lại ậm ừ hai tiếng.
Đoàn Dự nhắm mắt thư giãn, giây tiếp theo người trong lòng đột nhiên phát ra âm thanh.
“Không muốn mà…”
Đôi môi chớm đỏ của Lộ Viễn Bạch mấp máy, lông mày cau lại hiện ra vài nếp nhăn, không biết đã mơ thấy thứ gì, dường như cậu vô cùng chống cự.
“Không…không muốn…”
Lại thêm một tiếng nữa, Đoàn Dự mở mắt nhìn Lộ Viễn Bạch.
Chỉ thấy gương mặt của người đang ngủ trong lòng đỏ bừng, nhưng gương mặt thanh tú lại nhăn chặt.
Ánh mắt Đoàn Dự nhìn cậu khẽ thay đổi, đưa tay lên vỗ vỗ hai má của Lộ Viễn Bạch để cậu tỉnh táo lại một chút.
Một giây sau, đã nghe thiếu niên trong lồng ngực hét lớn:
“Tôi chỉ ăn tào phớ mặn thôi!”
“…”
Bàn tay giơ lên của Đoàn Dự lặng lẽ bỏ xuống.
Thấy Lộ Viễn Bạch dựa vào người ông chủ của mình ngủ say, tài xế rất nhạy bén mà giảm tốc độ xe đi nhiều. Vốn dĩ lộ trình chỉ mất mười phút, đột nhiên lại kéo dài thành hai mươi phút.
Chiếc xe dừng lại từ từ trước cổng bệnh viện, nhưng người trong lồng ngực lại không hề có chút dấu hiệu muốn thức dậy.
Ngủ đến mức so với chú heo con ăn no cám còn say hơn nhiều.
Hoàng hôn bên ngoài sắp lặn, Lộ Viễn Bạch mới ung dung tỉnh dậy, gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại.
Dáng vẻ vô cùng mệt mỏi.
Trạng thái không giống với người vừa mới nghỉ ngơi đầy đủ chút nào.
Lộ Viễn Bạch sau khi tỉnh dậy cũng không hề động đậy, mà chỉ nằm ngây ra trên người Đoàn Dự, đôi mắt hoa đào có chút đờ đẫn.
Đoàn Dự đưa tay phẩy qua phẩy lại trước mắt cậu.
“Ngủ không thoải mái sao?”
Lúc này Lộ Viễn Bạch mới khẽ gật đầu, sau đó lại lắc lắc.
Dựa vào vợ của cậu ngủ rất thoải mái.
“Vô cùng thoải mái.”
Cánh tay ôm Lộ Viễn Bạch của Đoàn Dự tê rần hơn nửa, nhưng cũng không buông người trong lồng ngực ra.
“Vậy sao lại đột nhiên tỉnh rồi.”
Lộ Viễn Bạch nằm trong lồng ngực Đoàn Dự hơi hơi ngẩng đầu, con ngươi chất chứa những thăng trầm của cuộc sống.
“Trong mơ có người ép anh ăn tào phớ ngọt.”
“…”
“Anh thà chết chứ không chịu khuất phục, nhưng người đó nói anh không ăn thì sẽ cho Tống Chiêu ăn phân.”
“…Sau đó thì sao?”
Lộ Viễn Bạch thở dài một hơi ra dáng người từng trải, ngước mặt nhìn trời, suy cho cùng cậu và Tống Chiêu tình cảm bạn bè nhiều năm “Anh ăn tào phớ ngọt.”
“…”
“Sau đó thì anh đã tỉnh rồi.”
Lộ Viễn Bạch nhớ lại giấc mơ của mình cảm thấy vô cùng tủi nhục, sau đó mới ngồi dậy.
Sau khi ngồi dậy phát hiện bản thân làm áo sơ mi của Đoàn Dự nhăn nhúm hết rồi, có chút xấu hổ duỗi tay ra muốn giúp anh vuốt phẳng lại.
Nhưng đưa đến nửa chừng lại cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Vừa nãy sở dĩ rất tự nhiên mà ghé vào lồng ngực vợ ngủ, cũng chỉ vì tâm trạng suy sụp, thể xác và tinh thần kiệt quệ, cần một chỗ dựa để xoa dịu, lúc ấy không có nghĩ gì nhiều.
Bây giờ phục hồi tinh thần, cảm thấy bản thân giống với tên lưu manh hay đứng đầu ngõ, chiếm tiện nghi của Đoàn Dự.
Nhưng Lộ Viễn Bạch suy đi nghĩ lại, lại cảm thấy không đúng.
Cậu hợp pháp mà!
Nghĩ đến đây Lộ Viễn Bạch liền cảm thấy an tâm, tự nhiên mà duỗi tay vuốt vuốt phần áo trước ngực cho Đoàn Dự.
Thì ra đây chính là cảm giác hợp pháp.
Tuyệt vời ghê!
Đoàn Dự nhìn chằm chằm bàn tay đang giúp mình sửa sang phần áo sơ mi ngay ngực, không nói gì.
Lộ Viễn Bạch thấy cũng tàm tạm rồi, chào tạm biệt Đoàn Dự, chuẩn bị xuống xe.
Đoàn Dự cũng muốn cùng Lộ Viễn Bạch đi lên, không ngờ ngay sau đó bị thiếu niên đè lại bả vai.
“Vợ ơi, trời sắp tối rồi, em về trước đi.”
Lộ Viễn Bạch cũng biết rằng hôm nay cậu gây cho Đoàn Dự rất nhiều phiền phức, công việc của vợ cậu bận rộn, không có nhiều thời gian rảnh, hôm nay đến đồn công an đón cậu, chắc hẳn đã dời lại rất nhiều công việc đã sắp xếp.
Trở về chắc chắn sẽ tăng ca xử lý cho xong phần công việc bị chậm trễ.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lộ Viễn Bạch không thoải mái, cảm thấy bản thân lại gây ra phiền phức.
Đoàn Dự hơi bất ngờ, Lộ Viễn Bạch hôm nay dính người hơn rất nhiều so với trước đây, không ngờ bây giờ lại chủ động bảo mình trở về.
Lộ Viễn Bạch cười, đôi mắt hoa đào nhìn Đoàn Dự: “Hôm nay em vì anh mà bận rộn cả một ngày, mau trở về đi, sau khi về nhà em nhớ ăn cơm.”
Lộ Viễn Bạch vừa nói vừa đưa mắt nhìn ghế lái hai lần, sau đó nhanh chóng kề sát bên tai Đoàn Dự: “Vợ à, em về tới nhà phải nhớ đến anh nhé.”
Hơi nóng của Lộ Viễn Bạch phả lên vành tai “Anh cũng sẽ nhớ về em.”
Giống như sợ người khác nghe thấy, giọng nói rất nhẹ nhàng.
Nghe ở bên tai vừa mềm vừa nhột.
Khoảnh khắc đó trong tim giống như bị móng vuốt non nớt của bé mèo con chưa trưởng thành cào một nhát.
Như có như không, lại không thể nào quên được.
Lộ Viễn Bạch nói xong cũng không nán lại, xoay người đẩy cửa xe ra, chuồn đi còn nhanh hơn so với thỏ nhỏ.
Đoàn Dự ngồi trong xe, vẻ mặt như cũ, khẽ nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào bóng lưng ngày càng xa của Lộ Viễn Bạch.
Thấy từ nãy đến giờ ông chủ của mình vẫn chưa lên tiếng, tài xế liếc mắt nhìn sang kính chiếu hậu: “Đoàn tổng, đi được chưa?”
Đoàn Dự thu hồi ánh mắt: “Đi.”
Tài xế thấy Đoàn Dự quay đầu lại, cũng không dám nhìn vào kính chiếu hậu nữa, quả là đối xử với người yêu hoàn toàn khác biệt.
Không ngờ ông chủ bình thường nghiêm túc, không thích nói nói cười cười, có thể hô mưa gọi gió, lúc thân mật cùng người yêu cũng sẽ đỏ vành tai.