• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nụ hôn này rất vụng về, mang theo nét ngây ngô nhưng cũng rất nóng bỏng.

Mặc dù môi của Lộ Viễn Bạch trực tiếp đập thẳng vào một bên má của Đoàn Dự, nhưng cậu đã kiểm soát được động tác, rất nhẹ nhàng và ôn nhu.

Lúc này, trái tim của Lộ Viễn Bạch đang đập thình thịch, trong lòng như có một con ác long muốn bay ra ngoài.

Trong lúc đó, thân thể cùng đôi môi đang ở trên má của Đoàn Dự khẽ run lên.

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cậu hôn người khác với danh nghĩa là tình yêu, Lộ Viễn Bạch không hiểu thế nào gọi là tình yêu, cũng không hiểu phải bên nhau như thế nào nhưng mà cậu rất thích Đoàn Dự, cho nên liền muốn thể hiện con người thật của chính mình cho Đoàn Dự thấy.

Trong mắt cậu, tình yêu là thứ tình cảm chân thành nhất, thuần khiết nhất, không cần che giấu.

Lần trước, hai người muốn hôn môi nhưng lại thất bại, Lộ Viễn Bạch cúi đầu, đỏ mặt không dám nhìn Đoàn Dự, bởi vì lúc ấy cậu vẫn đang trong giai đoạn yêu đương một cách ngây ngô, cho nên không hề sợ sự xuất hiện của nữ sĩ Văn Phương, nhưng cũng không có khả năng sẽ hôn môi.

Nhưng lúc đó cậu không hề biết suy nghĩ của cậu khác hoàn toàn với Đoàn Dự, nếu ở trong mắt cậu, hai người đang trong giai đoạn bồi dưỡng tình cảm, nhưng Đoàn Dự lại không nghĩ như vậy.

Hai người kết hôn lâu như vậy khẳng định số lần hôn môi không hề ít, lúc đó chẳng sợ Lộ Viễn Bạch không muốn, đối phương cũng không ép buộc cậu.

Chỉ cần nghĩ đến thôi, Lộ Viễn Bạch cảm thấy bản thân có chút ích kỷ, về phương diện tình cảm, Đoàn Dự phải bắt đầu từng bước một, nếu như lúc trước cậu không quên Đoàn Dự, thì hai người cũng không phải trải qua giai đoạn này.

Khi nghe đối phương nói sẽ chờ anh trở về, Lộ Viễn Bạch chợt cảm thấy cho dù có hoa hay thú cưng cũng đều không đủ.

Nhìn vật nhớ người là một sự trừng phạt.

Cậu và Đoàn Dự bởi vì yêu nhau cho nên mới ở bên nhau, cậu không hề sợ lạnh nhạt không biết biểu đạt cảm xúc, tuy nhiên ở trong mắt của Lộ viễn Bạch, được kết hôn với anh là sự thật, là điều hạnh phúc nhất.

Tình yêu của bọn họ là chính đáng, được pháp luật bảo vệ, và có lẽ không thể sống mà không có người đó ở bên cạnh.

Môi của Lộ Viễn Bạch chỉ lưu lại trên má của Đoàn Dự trong chốc lát, sau đó không đợi động tác của Đoàn Dự, lập tức lên xe.

Có cảm giác như đang chạy trối chết vậy.

Không biết có phải bởi vì là mùa hè nên nóng hay không, mà Lộ Viễn Bạch cảm thấy rất nóng, gương mặt đỏ bừng như muốn thiêu đốt vậy.

Sau khi lên xe, đóng cửa lại, cậu không dám nhìn Đoàn Dự.

“Lâm Mục, lái xe đi.”

Cậu muốn trở về thật nhanh, đợi đến khi tường vi nở rộ, cậu sẽ lập tức trở lại.

Tuy rằng đã ngồi trên xe, gương mặt vẫn chưa hết đỏ, nhưng chợt một một cảm giác chua xót hiện ra.

Cậu thực sự không muốn xa Đoàn Dự.

Cậu không nhịn được kéo cửa sổ của xe xuống, muốn nhìn Đoàn Dự lâu thêm, nhưng vì xe đã đi được một khoảng cách khá xa, cho nên Lộ Viễn Bạch chỉ thấy có một bóng dáng mơ hồ vẫn đang đứng ở cửa nhìn hướng cậu rời đi.

Rốt cuộc Lộ Viễn Bạch vẫn không nhịn được mà rơi nước mắt, nhưng cảm thấy mất mặt với Lâm Mục nên lấy tay áo lau đi.

Thật ra Lâm Mục đã sớm thấy, nhưng không có nói ra.

Năm 18 tuổi, Lộ Viễn Bạch đã từng nhiệt huyết như thế, không hề keo kiệt trong chuyện tình cảm, cũng sẽ không che giấu tình cảm của mình, nếu như mất đi thì cũng dũng cảm mà xem nó như một trang giấy mà thôi.

Nhưng bây giờ Lộ Viễn bạch đang ngồi trong xe khóc lóc, ngay cả Lâm Mục cũng cảm thấy rất bất ngờ.

Nói chung Lộ Viên Bạch năm 18 tuổi cũng chỉ là một tên công tử nhát gan mà thôi.

Nhưng nhìn qua kính chiếu hậu, chàng thiếu niên năm xưa giờ đang trầm mặc rơi nước mắt, trong lòng Lâm Mục lúc này thực sự không biết nên có tâm trạng gì.

Lộ Viễn Bạch năm 18 tuổi và 25 tuổi có tính cách hoàn toàn khác nhau, trừ lúc đóng phim ra thì Lộ Viễn Bạch cũng chưa từng khóc, ngay cả khi đóng phim bị chèn ép thì Lộ Viễn Bạch cũng đều cắn răng chịu đựng.

Chỉ cần nghĩ đến đây, Lâm Mục không khỏi thở dài, chắc hẳn lúc trước Lộ Viễn Bạch đã phải chịu không ít khổ cực.

Cậu không được chứng kiến cũng chưa từng được tham gia vào quá khứ của Lộ Viễn Bạch, khi gặp Lộ Viễn Bạch thì cậu ấy đã có tính cách lạnh nhạt như thế này rồi.

Rốt cuộc là đã phải chịu bao nhiêu khổ cực, bao nhiêu đau đớn mới có thể hình thành nên Một Lộ Viễn bạch lạnh lùng xa cách như bây giờ đây, anh ta thực sự không biết.

Cứ như vậy Lộ Viễn Bạch lau sạch nước mắt, lên máy bay và đi đến một thị trấn yên tĩnh ở bờ biển phía nam.

Sau khi Lộ Viễn Bạch lên xe rời đi, Đoàn Dự đứng nhìn hai đứa con đang gào khóc đòi ăn, không biết nên làm gì.

Cảm xúc trên má tựa như vẫn còn đó, vẻ mặt của Đoàn Dự lạnh lùng khó nhìn ra được cảm xúc gì.

Vừa rồi Lộ viễn Bạch đã hôn anh.

Lúc đó, trái tim anh đập dữ dội, hai mắt tối sầm, nhìn Lộ Viễn bạch rời đi, thật lâu sau cũng không nhúc nhích, thế nhưng cho dù người đã rời đi rồi, thì trái tim anh vẫn không có cách nào đập chậm lại được.

Buổi tối mấy ngày trước, sau khi Lộ Viễn Bạch nói muốn rời đi, anh đã ngồi ở thư phòng rất lâu, những cảm xúc đang rối loạn trong lòng anh đều là do Lộ Viễn Bạch gây nên.

Càng khó chịu hơn là, Lộ Viễn Bạch lại nói sẽ rời đi ba tháng, anh càng trở nên bực bội hơn.

Chẳng biết từ lúc nào mà Lộ Viễn Bạch là một bộ phận không thể thiếu trong cuộc đời anh, thứ cảm xúc đang dao động này đều là vì Lộ viễn Bạch, đêm đó, Đoàn Dự đã nghĩ rất lâu về những điều đó.

Ngay cả khi còn nhỏ, anh đã quyết định không chờ đợi những thứ cảm xúc như vậy, nhưng mà, lần này, anh lại dần dần chấp nhận tình yêu của Lộ Viễn Bạch dành cho mình.

Cả đêm đó Đoàn Dự đều không ngủ.

Bởi vì anh biết, anh có nhược điểm.

Anh thích những thứ cảm giác mà anh có thể tính toán ngay từ đầu để tránh phiền phức, nhưng lần này, anh lại đưa ra quyết định hoàn toàn ngược lại, nó nằm ngoài tầm kiểm soát của anh.

Lúc trước khi thấy Lục Viễn Bạch một tay ôm chú chó nhỏ vào lòng, nói muốn trồng hoa tặng anh, càng làm cho lòng anh càng thêm rối rắm.

Không sao cả…………

Anh thừa nhận khi trước chính bản thân anh đã trốn tránh tình cảm của chính mình.

Anh thích Lộ Viễn Bạch, chỉ là anh cần có thời gian để suy nghĩ, thế nhưng sau khi thừa nhận tình cảm dành cho Lộ Viễn Bạch, thì một ngày sau đó đối phương liền rời đi.

“Gâu! Gâu gâu!”

Thí Thí nhìn theo hướng đi của Lộ Viễn Bạch mà kêu gâu gâu không dứt, Đoàn Dự cúi đầu nhìn nó.

Thí Thí dường như cảm nhận được ánh mắt của anh, cũng quay đầu nhìn lại Đoàn Dự.

“Gâu!”

Đoàn Dự im lặng trong chốc lát, nghĩ đến lời nói của Lộ Viễn Bạch trước khi rời đi, anh miễn cưỡng nhếch khóe miệng không dễ phát hiện, nói với Thí Thí: “Em phải nhanh trở về đấy nhé.”

Buổi chiều, máy bay hạ cánh, Lộ Viễn Bạch vừa mới rời sân bay liền nhìn thấy một khoảng không bao la, rộng lớn.

Đi cùng xe với đoàn phim, thị trấn này có dốc rất cao so với nơi khác, cùng rất nhiều ngõ ngách.

Lộ Viễn Bạch nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, đây là một nơi hoàn toàn xa lạ, cậu chưa từng đến đây bao giờ, trong lòng lại không khỏi nhớ đến Đoàn Dự.

Nhanh nhất thì cũng phải một tháng sau hai người mới có thể gặp nhau, bởi vì trong tháng thứ nhất, đoàn phim muốn phong tỏa tin tức, không thể gọi video ra ngoài được.

Đến khi đi tới trước cửa khách sạn, có người từ bên trong ra tiếp Lộ Viễn Bạch.

Lâm Mục và trợ lý mang hành lý xuống xe.

Sau đó, Lâm Mục nhìn Lộ Viễn Bạch nói: “Anh Viễn, khoảng thời gian này anh hãy chăm sóc bản thân thật tốt.”

Lâm Mục là người đại diện của Lục Viễn Bạch, anh ta phải theo dõi về giới giải trí, cho nên cũng không thể đi cùng Lộ Viễn Bạch vào đoàn phim được, nếu anh ta đi cùng Lộ Viễn Bạch, chẳng may có tin tức gì thì anh cũng không có cách nào để ngăn chặn, giải quyết được.

Tuy nhiên, đoàn phim yêu cầu diễn viên chỉ được phép mang theo một trợ lý, vốn dĩ ban đầu có ba người đi cũng Lộ Viễn Bạch, nhưng lần này lại thành một người đi cùng.

Vị trợ lý này, Lộ Viễn Bạch rất quen thuộc, lần trước khi cậu ở bệnh viện, chính người này và vị tài xế Minibus, đã luôn canh gác ở bên ngoài phòng bệnh.

Lộ Viễn Bạch gật đầu: “Anh cũng bảo trọng.”

Sau khi tạm biệt xong, Lộ Viễn Bạch hít sâu một hơi, lúc này mới cùng trợ lý được nhân viên khách sạn dẫn vào phòng.

Sau khi vào phòng, cả trở lý cùng với Lộ viễn bạch mới nhẹ nhàng thở ra.

Lộ Viễn Bạch lấy gối và áo sơ mi trắng của Đoàn Dự từ trong vali ra.

Đây là buổi sáng hôm nay, nhân lúc bà xã không chú ý, cậu đã vào phòng Đoàn Dự trộm…..Không đúng, hai người là vợ chồng hợp pháp, nói trộm hơi khó nghe, phải là lấy.

Nhìn vật nhớ người là loại trừng phạt, Lộ Viễn Bạch cảm thấy bản thân mình không thể để một mình bà xã một mình chịu tội được.

Vợ chồng là phải đồng cam cộng khổ,

Cậu đã để lại cho bà xã Thí Thí và vườn hoa cho đỡ nhớ cậu, cho nên để công bằng cậu cũng phải lấy vài món đồ của Đoàn Dự.

Lộ Viễn Bạch nhìn áo sơ mi trắng của Đoàn Dự, trong một khoảnh khắc, cậu chợt cảm thấy mình y như một tên biến thái vậy.

Thật sự cảm thấy rất xấu hổ khi làm chuyện này.

Bây giờ nhìn thấy đồ vật của Đoàn Dự, Lộ Viễn Bạch rất nhớ bà xã của mình, nhớ đến cả cái hôn khi tạm biệt với Đoàn Dự.

Mặc dù có chút xấu hổ, nhưng trong lòng của Lộ Viễn Bạch vẫn rất vui vẻ.

Cậu thích cùng người mình yêu tiếp xúc thân mật, đây cũng là một hình thức để thể hiện cảm xúc của chính mình.

Cậu treo áo sơ mi của Đoàn Dự vào trong tủ quần áo, sau này đi làm về sẽ ôm nó.

Lộ Viễn bạch cảm thấy rất hài lòng, sau đó đặt gối của Đoàn Dự lên mép giường,

tưởng tượng rằng đây là vợ của cậu, cậu liền cười xấu hổ.

Trợ lý cũng giúp Lộ Viễn Bạch một tay sắp xếp lại đồ dùng hàng ngày, trước khi đến đây, cậu cũng đã mua rất nhiều đồ gửi đến khách sạn.

Nhưng mà mấy thiết bị dùng để tập thể dục giờ không thể dùng được, bởi vì đây là thị trấn ven bờ biển, cho nên cũng cũng không có phòng chuyên để tập thể hình, mà cũng do đoàn làm phim phải bảo mật công tác cho nên Lộ Viễn bạch cũng không thể đi.

Thầy giáo luyện vũ đạo ở đây một tháng, cho nên Lộ Viễn Bạch cũng không thể không nghiêm túc.

Sau đó trợ lý phải hủy đi không ít đồ chuyển phát nhanh, Lộ Viễn Bạch nhìn một đống chai lọ trước mắt, đều là mỹ phẩm dưỡng da, lập tức choáng váng: “Tôi phải dùng hết một đống này á?”

Trợ lý gật đầu, tuy rằng thị trấn gần biển không khí trong lành, nhưng nghề nghiệp của Lộ Viễn Bạch rất đặc thù, cho nên phải dưỡng da là chuyện bắt buộc, bên cạnh kỹ thuật phải tốt mà diện mạo cũng phải đẹp nữa, bắt buộc phải tồn tại song song.

Sau khi thu xếp xong, trợ lý đưa một người đại diện giảng về công đạo giảng cho Lộ Viễn Bạch nghe.

“Anh Viễn này, tính cách của chúng ta khi ở đây không được chủ động, phóng khoáng như trước, ngoại trừ lúc diễn ra thì hãy hạn chế cười nói lại.”

Bây giờ mặc dù bên ngoài Lộ Viễn Bạch đã 25 tuổi, nhưng trong tâm trí của cậu lại dừng lại ở tuổi 18.

Cho nên thỉnh thoảng cũng sẽ gặp phiền phức, thật ra chuyện này đối với Lộ Viễn bạch cũng là một hình thức bảo vệ cậu.

Trong giới giải trí đầy hỗn loạn này, nếu như không nhìn kỹ thì căn bản không thể nào biết được.

Lộ Viễn bạch gật đầu, cười nói: “Tôi biết rồi.”

Trợ lý nhìn Lộ Viễn Bạch nở nụ cười rực rỡ, trong lòng nhất thời lo lắng cho mấy tháng tới khi sinh hoạt ở đoàn phim của Lộ Viễn Bạch.

Sau khi Lộ Viễn Bạch sắp xếp đồ đạc xong xuôi, nhân viên công tác của đoàn phim đến gõ cửa.

“Anh Viễn, anh chuẩn bị để chút nữa sẽ chụp ảnh tạo hình nhân vật nhé.”

Mỗi một diễn viên đến với đoàn phim, việc đầu tiên cần làm là chụp ảnh tạo hình nhân vật, nhưng ở thị trấn này cũng không thể tạo hình chỉn chu và đẹp được.

Bộ phim điện ảnh này rất khác so với những bộ phim điện ảnh trước, chỉ giống ở chỗ đều là diễn viên mới, tuy nhiên đạo diễn yêu cầu vô cùng khắt khe, nếu không phù hợp, ông ấy sẽ để diễn viên tự thay đổi chính mình, các nhà tuyển dụng cũng sẽ không nghiêm khắc khó tính đến như vậy.

“Tôi biết rồi, phiền cậu chờ một lát, anh Viễn đang thay quần áo.”

Nhân Viên công tác: ‘Vâng.”

Nhưng mà Lộ Viễn Bạch đã thay xong quần áo từ lâu rồi, Lộ Viễn Bạch đứng ở cửa nghi ngờ nhìn trợ lý, ánh mắt như muốn nói tại sao không ra ngoài luôn?

Trợ lý nhìn Lộ Viễn Bạch: “Anh Viễn, chút nữa khi tạo hình nhân vật, anh đừng quá khẩn trương nhé, chỉ là chụp vài tấm ảnh thôi.”

Lộ Viễn Bạch gật đầu, mỉm cười vỗ vai trợ lý, “Anh đừng lo lắng, những thứ này tôi đều hiểu.”

Trong khoảng thời gian này, anh đã cố gắng học xong khóa học.

Trợ lý nhìn Lộ Viễn Bạch đang cười ngây ngốc, nhất thời không biết nói gì, Lộ Viễn Bạch như thế nên anh ta mới càng lo lắng.

Trợ lý mở cửa, Lộ Viễn Bạch bước ra ngoài.

Nhân viên công tác nhìn thấy Lộ Viễn Bạch, lập tức sửng sốt, có chút lắp bắp nói: “A…..Xin chào anh Viễn bạch.”

Lộ Viễn Bạch lộ ra vẻ bình tĩnh nhìn nhân viên công tác, nhàn nhạt nói: “Chào cậu.”

Đây là lần đầu tiên nhân viên công tác thấy Lộ Viễn Bạch ở ngoài đời, bây giờ Lộ Viễn Bạch ở trong giới là một diễn viên nổi tiếng cả về sắc lẫn tài, những người muốn cùng cậu ấy hợp tác thực sự là đếm không xuể.

Trong giới giải trí có rất nhiều diễn viên, nhưng dù họ có diễn như thế nào cũng chưa có khả năng trở thành một diễn viên xuất sắc nổi tiếng, đây là tình trạng của hầu hết những người bây giờ, nhưng Lộ Viễn Bạch thì khác, mỗi một bộ phim cậu đóng, mỗi một bức ảnh cậu chụp đều khiến cho cậu tỏa sáng rực rỡ, làm cho người ta cảm nhận được rằng, nhân vật cậu đang đóng dường như đó chính là cậu.

Nhìn người đàn ông trước mặt, nhân viên công tác không nhịn được nuốt nước bọt, Lộ Viễn Bạch mang đến cho người khác cảm giác rất lạnh lùng, ánh mắt lộ ra vẻ xa cách, nhưng vẫn không nhịn được mà nhìn khuôn mặt của đối phương.

Trợ lý thấy nhân viên công tác nhìn chằm chằm vào Lộ Viễn Bạch, tiến lên hỏi: “Không đi sao?”

Lúc này nhân viên công tác chợt nhận ra mình đã sơ suất, vội nói: “Dạ vâng, lối này ạ.”

Sau đó mang hai người đến phòng hóa trang tạo hình nhân vật, bởi vì lần này nhân vật mà Lộ Viễn Bạch đóng là học sinh, cho nên cũng không cần nhiều trang phục lắm, cũng chỉ có mấy bộ đồng phục, đoàn phim yêu cầu rất khắt khe về việc quay phim cho nên cần phải che đi một số khuyết điểm rõ ràng như quầng thâm mắt, mặt khác các diễn viên cũng phải duy trì được trạng thái của mình.

Phải cho ra được kết quả mong muốn trở thành một học sinh trong sáng và thuần khiết.

Chuyên viên trang điểm giới thiệu sơ qua bản thân, Lộ Viễn Bạch cũng lịch sự bắt tay qua lại, sau đó liền bắt đầu tạo hình.

Lộ Viễn Bạch đóng vai nhân vật phản diện trong phim, là một chàng công tử nhà giàu không học vấn không nghề nghiệp, chuyên đi bắt nạt các bạn học ở trường.

Cách đây vài ngày, đạo diễn đã lên danh sách các diễn viên chính thức, có rất nhiều nhân viên công tác kinh ngạc, ngay từ đầu bọn họ đã biết bộ phim đã ngỏ ý mời Lộ Viễn Bạch, vốn tưởng rằng đối với danh tiếng của Lộ Viên bạch bây giờ, cậu sẽ diễn vai nam chính, đây là điều mọi người cực kỳ chắc chắn.

Nhưng không ngờ Lộ Viễn Bạch lại diễn vai phản diện, hơn nữa còn là đóng vai một tên côn đồ không học vấn không nghề nghiệp nữa chứ, nhìn thế nào cũng thấy vai này không phù hợp với cậu, cho dù là về ngoại hình hay là tính cách, nhưng đạo diễn cùng biên kịch vẫn như cũ chỉ định Lộ Viễn Bạch diễn vai này.

Bây giờ vẫn đang có nhiều nghi ngờ về vai diễn của Lộ Viễn Bạc, nếu như cậu không thể diễn tốt được vai này, có lẽ sau này sẽ chọn một người khác rồi khởi động lại máy.

Đương nhiên vẫn có người nghi ngờ cậu, họ cũng biết kỹ thuật diễn của Lộ Viễn Bạch rất tốt, nhưng sự thổi phồng này có lẽ không cần thiết.

“Nhân vật này có vấn để, rõ ràng Lộ Viễn Bạch không phù hợp.”

Đạo diễn: “Cái gì mà không phù hợp, nhân vật này tương đối phức tạp, cho nên yêu cầu người diễn vai này phải có kỹ thuật diễn tốt.”

“Có thực lực là một chuyện, nhưng ngoại hình không hề phù hợp!”

“Chỗ nào không phù hợp? Nhân vật mô tả là cao 1m8, đôi mắt đào hoa, tóc đen da trắng, tính cách cực kỳ cứng rắn và tàn nhẫn, vậy có gì mà không hả.”

“Người vẫn chưa hiểu sao, đạo diễn. Khí chất trên người của Lộ Viễn Bạch hoàn toàn không phù hợp, nhân vật yêu cầu có khí chất lưu manh, côn đồ, nhưng trên người cậu ta là một bộ dạng lạnh lùng kiêu ngạo, có chỗ nào phù hợp! Hơn nữa khi diễn cùng vai chính sẽ cướp mất hào quang của vai chính!”

Đạo diễn chán ghét nhìn đối phương, “Tôi làm về phim điện ảnh nhiều năm như vậy rồi, chẳng lẽ tôi không có con mắt tuyển người hay sao, điện ảnh chỉ có mỗi vai chính thôi hả? Mỗi một nhân vật, cho dù đó có là vai phụ hay là vai quần chúng đi chăng nữa thì nó cũng vô cùng quan trọng, hôm nay tôi cũng nói lần cuối cùng, nhân vật này ngoại trừ ộ Viễn Bạch thì không ai có thể diễn được hết.”

Nhà sản xuất đang còn muốn nói điều gì nữa, nhưng thấy thái thái độ ngoan cố của đạo diễn nên cũng đáng tin hơn phần nào.

Việc quay phim đã bắt đầu từ mấy ngày trước, nhưng do đạo diễn cùng nhà sản xuất tranh luận quá gay gắt nên mới hoãn đến bây giờ.

Vì muốn thu xếp công việc trong một tuần nên hầu hết nhân viên đều có mặt ở đây.

Người chỉ đại cũng thấy tranh cãi, thực ra ông cũng cho rằng Lộ Viễn Bạch không thích hợp với vai diễn này.

Nhìn người đang ngồi trên ghế tạo hình, trong lòng ông có chút phức tạp.

Một lúc sau, Lộ Viễn Bạch đã làm tóc, thay quần áo xong xuôi, lập tức tất cả nhân viên công tác đều lộ vẻ mặt kinh ngạc, Lộ Viễn Bạch đứng trước gương, mang vẻ mặt lười biếng, chuyên viên tạo hình kêu cậu sửa lại trang phục, sau đó liền thấy đối phương giơ tay kéo khóa đồng phục xuống một nửa, có đường viền của cổ áo.

Lộ Viễn Bạch rất cao, cho nên khi mặc bộ đồng phục này rất nổi bật.

Người chỉ đạo nhìn chằm chằm vào Lộ Viễn Bạch, dường như cảm nhận được ánh mắt của đối phương, Lộ Viễn Bạch lười biếng nâng ánh mắt đào hoa mị hoặc liếc nhìn người kia.

Trong nháy mắt, trong lòng của người chỉ đạo có chút sụp đổ.

Quả nhiên đạo diễn không chọn sai người.

Nhân vật này sinh ra đã dành cho Lộ Viễn Bạch.

Lộ Viễn Bạch không có bất kỳ sự thay đổi nào trên khuôn mặt, một lúc sau đi cùng nhân viên công tác đến studio.

Lộ Viễn Bạch là diễn viên cuối cùng chụp ảnh, chuyện này cũng rất đơn giản, nhưng đa số mọi người đều biết mấy ngày hôm trước cậu vừa tháo bột, người của đoàn phim cũng rất ít khi gặp qua Lộ Viễn bạch, cho nên đa số mọi người đều rất tò mò về cậu.

Khi cậu xuất hiện, ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng lại ở trên người cậu.

Lộ Viễn Bạch giới thiệu, chào hỏi với mọi người xong, cậu lập tức bắt đầu công việc của mình.

Trong hai tuần trước đó, Lộ Viễn Bạch đã học hỏi thêm được rất nhiều điều, cơ thể phản ứng theo bản năng, tiến độ công việc cũng nhanh chóng, không có khó khăn gì.

Tổ tạo hình phim ảnh chụp rất nhiều ảnh của Lộ Viễn bạch. Nhìn vẻ mặt những diễn viên khác thì không thể hiện thái độ gì, nhưng sâu trong lòng, lại có rất nhiều người không vui.

“Vô cùng hoàn hảo!” Người chụp ảnh nói

Tưởng rằng hai ba tiếng đồng hồ mới có thể kết thúc công việc, nhưng Lộ Viễn Bạch hơn một tiếng sau đã hoàn thành xong công việc.

“Anh Viễn vất vả rồi.”

Nhân viên công tác đưa nước cho Lộ Viễn Bạch, Lộ Viễn Bạch nhìn chốc lát, cuối cùng đưa tay nhận lấy, vặn nắp chai rồi lại vặn trở về, cũng không có động tác tiếp theo.

Nhìn mồ hôi trên trán của nhân viên công tác chảy ra ròng ròng, khẽ nói, “Uống.”

Nhân viên công tác hoàn toàn không ngờ tới, ban đầu cũng ngạc nhiên, sau đó nói: “Cảm ơn, cảm ơn anh Viễn.”

Trên thực tế, Lộ Viễn Bạch luôn là người rất khoan dung, cảm thấy nhân viên công tác rất vất vả, anh giúp đỡ họ cho nên họ cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn.

Sau khi hoàn thành xong công việc, Lộ Viễn bạch trở về khách sạn, thời điểm đóng cửa lại, trong nháy mắt ánh mắt của cậu trở lại bình thường, sau đó nóng lòng lấy di động ra gọi điện thoại cho bà xã xinh đẹp của mình.

Bởi vì đoàn phim yêu cầu không được phát video. Cho dù là ở đâu cũng phải bảo mật công việc của mình, Lộ Viễn Bạch cũng tuân thủ quy định của đoàn phim, ngay cả khi chỉ gọi điện về nhà.

Chuông reo vài tiếng thì được chấp nhận, trái tim của Lộ Viễn Bạch lập tức đập liên hồi, buổi sáng hôm nay hai người vẫn rất thân thiết.

“Bà xã….”

Giọng nói nam tính trầm thấp ở đầu điện thoại bên kia vang lên, “Ừm.”

Lộ Viễn Bạch nằm ở trên giường nghe điện thoại di động, ôm gối của Đoàn Dự vào lòng, “Em có nhớ anh không?.”

Trước đây, mỗi lần Đoàn Dự tan làm về, khi Lộ Viễn Bạch hỏi tức như vậy thì Đoàn Dự sẽ im lặng, Lộ Viễn Bạch nghĩ Đoàn Dự cũng sẽ như vậy, nhưng ngay lập tức giọng nói đầu điện thoại bên kia vang lên: “Có nhớ.”

Trong lòng Lộ Viễn Bạch cảm thấy ngọt ngào, ”Anh cũng nhớ em.”

Đoàn Dự nghe âm thanh giọng nói của Lộ Viễn Bạch qua điện thoại, liền nhắm mắt lại tưởng tượng ra bộ dáng của Lộ Viễn Bạch.

Lộ Viễn Bạch lại kể chuyện hôm nay cho Đoàn Dự, bên phía Đoàn Dự cũng rất chăm chú nghe.

Đến khi Lộ Viễn Bạch nói muốn đi ăn cơm, thì cuộc điện thoại mới kết thúc.

Lộ Viễn Bạch cuối cùng vẫn chưa nói cho Đoàn Dự biết rằng cậu đã lấy áo sơ mi trắng và gối của anh đi, thứ nhất là bởi vì cảm thấy rất xấu hổ, giống như tên biến thái, thứ hai là cậu muốn Đoàn Dự tự phát hiện ra.

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Lộ Viễn Bạch, Đoàn Dự lên thư phòng ở tầng 3, ra ban công gọi điện thoại.

“Tôi muốn toàn bộ tư liệu của Lộ Viễn Bạch.”

Anh biết đi điều tra về người mình yêu rất hèn hạ, nhưng Đoàn Dự muốn hiểu rõ quá khứ của Lộ Viễn Bạch, những gì mà cậu đã trải qua.

Sau đó anh lấy một tập tài liệu trên kệ sách, bên trong là bản hợp đồng hôn nhân.

Bên A và bên B ghi tên Đoàn Dự và Lộ Viễn Bạch

Đoàn Dự rũ mắt nhìn bản hợp đồng, sau đó lập tức ném nó vào máy nghiền giấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK