Gần cuối tháng, thư ký vừa ăn cơm trưa xong, chuẩn bị cầm ly cà phê lên, vô cùng mệt đi thang máy trở về tầng trên.
Ly cà phê trong tay là ly thứ hai hay ly thứ ba trong hôm nay thư ký nhớ không rõ, chỉ biết chút nữa cô ấy còn có một núi công việc phải xử lý.
Trở lại vị trí, thư ký nhìn laptop trước mặt ngáp một cái, trong lúc nhất thời không có một chút động lực làm việc nào.
Mấy ngày nay tổng giám đốc của bọn họ không biết vì sao đột nhiên bắt đầu tăng ca, mỗi lần kết thúc công việc đều là đã về đêm, cơ hồ giờ tan tầm đều là vào lúc nửa đêm rạng sáng, nhưng mà ngày hôm sau lại giống như không có việc gì đến công ty xử lý văn kiện.
Làm thư ký tổng giám đốc của công ty mẹ, cô ấy cùng hai đồng nghiệp cũng phải theo Đoàn Dự cùng nhau tăng ca làm thêm giờ.
Tuy rằng công ty cho phí tăng ca rất hậu hĩnh, ngay từ đầu lúc tăng ca thư kí cũng cảm thấy không có gì, nhưng sau bốn năm ngày liên tục bắt đầu có chút ăn không tiêu.
Tuy rằng cuối tháng báo cáo của các ban ngành và báo cáo thị trường tiêu thụ đều đồng loạt hối hả, nhưng vẫn không gấp bằng lúc trước cuối tháng đột nhiên cùng khách hàng nào đó hợp tác.
Thư ký nhìn laptop, sau đó đem cà phê trong tay uống một hơi cạn sạch, ánh mắt nhìn về phía văn phòng tổng giám đốc.
Chẳng lẽ đây là sinh hoạt của thành phần tinh anh trong xã hội.
Tổng giám đốc của bọn họ là tinh anh xã hội. Tổng giám đốc bọn họ tăng ca, bọn họ cũng phải tăng ca.
Nếu tính như vậy thì bọn họ cũng coi như là tinh anh xã hội rồi.
Thư ký ngẫm lại như vậy trong lòng đột nhiên có chút an ủi, định xoay người chia sẻ cho hai đồng nghiệp bên cạnh.
Chỉ là vừa xoay đầu liền thấy hai đồng nghiệp một thì mắt quầng thâm đen xì đang sửa chữa phương án, một thì đang đối chiếu thẩm tra tài vụ.
Lời an ủi trong nháy mắt nghẹn lại bên khoé miệng, nuốt trở về trong bụng.
Ý niệm tinh anh xã hội trong nháy mắt tan thành mây khói, thư ký vẫn là cảm thấy bọn họ quá đáng thương.
Đồng nghiệp sau khi sửa xong phương án thở dài một hơi: “Cái tình yêu đáng chết này.”
Cô ấy là cẩu độc thân không có được tình yêu, người khác bởi vì tình yêu công tác tăng ca, cô ấy còn phải đi theo tiếp tục chịu khổ.
Cảm tạ tổng giám đốc Đoàn, làm cho cô thân là một cẩu độc thân được thử nghiệm nỗi khổ tình yêu.
Thư ký nghe xong nghi hoặc nhìn về phía đồng nghiệp, ánh mắt như đang nhìn một tên phản đồ, vô cùng đáng sợ: “Cậu đang yêu hả?”
Đồng nghiệp nhìn về phía cô ấy lắc lắc đầu: “Không có.”
Thư ký hoài nghi: “Vậy sao cậu lại nói như vậy?”
Đồng nghiệp hừ cười một tiếng: “Cô biết tổng giám đốc chúng ta vì cái gì mà tăng ca không?”
Lời này vừa nói ra đồng nghiệp nam bên cạnh đang thẩm tra đối chiếu tài vụ cũng nâng đầu lên, giống thư ký mà lắc lắc đầu: “Không biết.”
“Các người ” đồng nghiệp ôm cánh tay tựa lưng vào ghế ngồi: “Đúng là tấm chiếu mới.”
Thư ký lập tức nâng tay, đánh đồng nghiệp: “Có gì nói nhanh đi, đừng quanh co lòng vòng!”
Đồng nghiệp che cánh tay bị đánh lại: “Đã nói cho các người nghe rồi đó, bởi vì con quỷ tình yêu đáng chết, vậy mà cô còn động thủ đánh người?!”
Đối phương nói chuyện loanh quanh lòng vòng, thư ký vẫn là có chút không hiểu được: “Tình yêu đâu liên quan gì đến cẩu độc thân, tình yêu cũng sẽ không làm chúng ta tăng ca.”
Đồng nghiệp vô cùng kích động vỗ bàn, có thể là cảm xúc kích động nên lựa tay hơi lớn, vừa rồi cái tay dùng sức thật mạnh chụp trên bàn làm việc kia hiện tại đã đau đến tê rần, lòng bàn tay đỏ bừng một mảng còn có chút hơi run.
Đồng nghiệp nghẹn ngào kêu thảm thiết, quật cường nói: “Làm sao lại không có quan hệ gì, dù sao làm sao lại không thể làm chúng ta tăng ca?”
Thư kí: “Cô giống như bị bệnh vậy đấy.”
Đồng nghiệp nam ngồi ngồi ở một bên nghe xong gật gật đầu, đồng nghiệp lại không vui nói: “Nói cô còn không tin, mấy người biết tổng giám đốc chúng ta vì cái gì mấy ngày nay làm việc không biết ngày đêm không?”
Thư ký cùng nam đồng nghiệp: “Vì cái gì?”
Đồng nghiệp nhìn thoáng qua phương hướng văn phòng tổng giám đốc, sau đó hạ giọng nói: “Là vì không dành được thời gian đi gặp Lộ tiên sinh.”
Thư ký nghe xong không khỏi thắc mắc: “Làm sao mà cô biết được?”
Đồng nghiệp vẻ mặt cao thâm khó đoán: “Ngày hôm qua lúc đi trình kế hoạch hợp tác nghe được tổng giám đốc Đoàn nói.”
Lúc ấy đồng nghiệp mới vừa xử lý xong một phần văn kiện, sau đó liền nhận được điện thoại của bên hợp tác, nói là sắp tới có thể mời Đoàn Dự ăn một bữa cơm không, để bàn về dự án của hai bên hợp tác.
Kỳ thật cái hạng mục này cũng không có gì để nói, nếu công ty nhà họ Đoàn không chiếm được phần lời nhiều hơn, căn bản là sẽ không hợp tác.
Nhưng mà bên hợp tác ngay từ đầu ngoài miệng đáp ứng, nhưng là trở về lại cẩn thận suy tính một bên khác chiếm lời nhiều trong lòng khẳng định không thoải mái, rốt cuộc là ai cũng không thể đi qua cái ngưỡng tiền tài lợi lộc này.
Hiện tại gọi điện thoại lại đây cũng bất quá là muốn nhìn một chút còn có đường sống hay không.
Mục đích trong lòng bên hợp tác đương nhiên không thể nói ra, đồng nghiệp nghe xong liền gõ cửa phòng tổng giám đốc đi vào, sau đó nói rõ sự tình.
Đoàn Dự nhìn xuống văn kiện, không ngẩng đầu, nghe xong lạnh nhạt nói: “Nói với bọn họ thời gian này tôi không rảnh.”
Đồng nghiệp cẩn thận dò hỏi: “Tổng giám đốc Đoàn có cần lý do gì không?”
Kỳ thật có cho lý do hay không đều không sao cả, trong ngành này công ty nhà họ Đoàn có thể nói là đứng top, thân phận Đoàn Dự cũng đặt ở đó, vui vẻ thì để ý tới bạn một chút, không vui vẻ thì ngay cả bóng dáng cũng không cho bạn thấy.
Nên là ngay cả không cho lý do hoặc là trực tiếp từ chối đối phương cũng không dám nói lời nào.
Đoàn Dự nói thẳng: “Không cần.”
Đồng nghiệp nghe xong gật gật đầu: “Vâng.”
Sau đó vừa định ra ngoài, còn chưa đi được vài bước đã nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông: “Khoan đã.”
Đồng nghiệp quay đầu: “Tổng giám đốc Đoàn còn có chuyện gì sao?”
Đoàn Dự cúi mặt, không biết suy nghĩ cái gì, theo sau nói: “Nói với bọn họ gần đây tôi cần thời gian ở bên cạnh người yêu, nên không có thời gian.”
Trong giọng nói tràn ngập sung sướng.
Đồng nghiệp trong lúc nhất thời còn tưởng rằng bản thân xuất hiện ảo giác, trong lời nói Đoàn Dự lại có một tia khoe khoang.
Từ đó tới nay trong giọng nói tổng giám đốc bọn họ có khi nào sung sướng vậy đâu, bình thường đều là khuôn mặt lạnh, không hay nhìn thấy nét tươi cười trên mặt anh.
Đồng nghiệp kinh hồn bạt vía, mơ màng đi khỏi văn phòng, trong đầu bắt đầu hồi tưởng, gần một tháng trước tin tức Lộ Viễn Bạch vô đoàn làm phim được tràn lan trên mạng, bởi vì Lộ Viễn Bạch cùng tổng giám đốc bọn họ quan hệ không bình thường, lúc ấy cô ấy cũng có chú ý đến điều đó, nói như vậy Lộ tiên sinh đã rời đi một thời gian rồi, mà Đoàn Dự gần đây đột nhiên tăng ca chính là muốn thu xếp thời gian đi gặp Lộ Viễn Bạch.
Đồng nghiệp trong lúc nhất thời khổ không nói nổi, cô ấy đã độc thân rồi, lại còn phải tổng đi theo nếm trải con quỷ tình yêu này cùng với tổng giám đốc của bọn họ.
Lại có ngày vì tình yêu của người khác mà nỗ lực phấn đấu.
Thư ký cùng đồng nghiệp nam nghe xong lúc này mới hiểu rõ.
Thư ký nghe xong bất giác nói: “Nếu là như vậy thì có gì lạ đâu.”
Như lần trước bọn họ đến nhà tổng giám đốc lấy văn kiện, thư ký đã biết tổng giám đốc bọn họ trước mặt người khác với trước mặt Lộ tiên sinh hoàn toàn là hai gương mặt khác nhau.
Trong nhà có một cục kẹo ngọt ngào lớn như vậy, đổi lại là bất kỳ ai cũng không lạnh mặt nổi.
Chỉ tính vào gương mặt của Lộ Viễn Bạch, thư ký sau khi ngẫm lại thì thấy tăng ca cũng bình thường thôi.
Nếu cô ấy là Đoàn Dự, vì để đi thăm Lộ Viễn Bạch dù là nói cái gì cô ấy cũng sẽ chấp nhận tăng ca, để có thời gian rảnh đi thăm cậu.
Không vì cái gì khác, chỉ vì Lộ Viễn Bạch rất đặc biệt.
Lộ Viễn Bạch luôn cho mọi người thấy hình tượng lạnh lùng trên màn ảnh, nhưng trước mặt Đoàn Dự lại làm nũng đòi ôm, không ai có thể chịu được.
Nếu cô ấy có cơ hội ở bên cạnh Lộ Viễn Bạch như Đoàn Dự, cho dù là cãi nhau, nhưng nhìn vẻ mặt của Lộ Viễn Bạch, cô ấy cũng không thể dứt ra được, thậm chí còn sẽ bắt đầu tự ngẫm lại xem mình có làm sai điều gì không.
Sau khi tám chuyện xong, ba thành viên của ban Thư ký bắt đầu một vòng làm việc mới.
Hôm nay giờ tan tầm sớm hơn được một chút, tầm chín giờ tối.
Đoàn Dự từ văn phòng đi ra, lãnh đạm nói: “Mấy ngày nữa tôi sẽ đi công tác, mọi người cũng sẽ được nghỉ mấy ngày.”
Mấy ngày nay phần lớn công việc quan trọng đều tăng ca, còn lại cũng không quan trọng lắm. Đối với công việc trong chuyến công tác mấy ngày này của Đoàn Dự, đương nhiên sẽ có người của nhà họ Đoàn đến hỗ trợ lo liệu.
Nghe xong lời này, ba người trong ban thư ký đều sửng sốt, Đoàn Dự nói đi công tác, bọn họ hiển nhiên biết rõ Đoàn Dự định làm gì
Dự án thì chỉ có mấy cái gần đây, nên ngoại trừ đi gặp Lộ Viễn Bạch thì không còn khả năng nào khác.
Nhưng cái làm bọn họ ngạc nhiên chính là bọn họ đột nhiên được có ngày nghỉ, vốn dĩ công ty chỉ được nghỉ cuối tuần, mà Đoàn Dự đi công tác ít nhất cũng phải vài ngày, dù gì cũng là tiểu biệt thắng tân hôn gì đó.
Nếu như vậy bọn họ có thể tạm nghỉ gần một tuần.
Trong tích tắc, thắt lưng không còn đau, đầu không còn đau, chân cũng theo đó mà hăng hái hơn.
Sự mệt mỏi do tăng ca mấy hôm trước cũng biến mất, ba người trong phòng thư ký giống như đến ngày mà phòng tài vụ phát lương, có thể làm thêm ba ngày ba đêm.
Cũng không phải vì ngày nghỉ hay gì.
Bọn họ chẳng qua chỉ là muốn đấu tranh vì tình yêu của người khác thôi.
Cũng là một ngày phấn đấu vì một mối tình đẹp đẽ.
Bởi vì thứ bảy tăng ca thêm giờ, nên ngày chủ nhật Đoàn Dự không cần đến công ty.
Một là bởi vì không có chuyện quan trọng cần giải quyết, hai là cho dù Đoàn Dự có là người sắt đá, cũng phải nghỉ ngơi hồi phục.
Buổi tối đầu tiên Đoàn Dự đã đi ngủ sớm, cơ hồ là tan tầm về đến nhà đã nằm nghỉ ngơi, ngủ một giấc thẳng đến sáng hôm sau.
Tuy nhiên, trước khi đồng hồ sinh học trong cơ thể của Đoàn Dự đánh thức anh mỗi ngày, Đoàn Dự đã bị đánh thức bởi sự ướt át trên má mình.
Quay đầu lại thấy Thí Thí và Mi Mi không biết đã đến trên giường của mình từ lúc nào, hai nhãi nhãi con lúc này đang nghiêng đầu nhìn anh.
Mới chỉ gần một tháng mà Thí Thí và Mi Mi lớn lên rất nhiều, bước đi không còn loạng choạng nữa, chúng đã có thể bắt đầu chạy, hơn nữa còn học được cách trèo lên giường.
Nhưng Thí Thí do chân ngắn, nên không thể nhảy một phát lên giường, mà là dùng cái mông từ từ ủn bò lên.
Sau đó đó nhìn Đoàn Dự đang ngủ say, hưng phấn ở trên má người ta điên cuồng phun bóng bóng……
Đây là biểu hiện cho việc nó thích Đoàn Dự, chỉ cần thân thể mập mạp của nó tiếp cận được Đoàn Dự, nó sẽ bắt đầu làm hành động kịch liệt.
Mi Mi canh giữ bên cạnh Thí Thí, thi thoảng dùng móng cào nhẹ lên mặt Đoàn Dự, sau đó lại rút về với tốc độ ánh sáng
Đoàn Dự bị đánh thức liền cau mày, nhưng sau khi thấy hai tiểu gia hỏa, hai hàng chân mày cũng giãn ra.
Lúc trước từng giữ nguyên tắc không cho hai tiểu gia hỏa này vào phòng vì để sạch sẽ, vậy mà trong một tháng này đã hoàn toàn bị sụp đổ.
Lúc đầu Đoàn Dự thấy hai tiểu gia hỏa xuất hiện ở phòng còn đen mặt, hiện tại dù hai nhóc có nhảy lên giường Đoàn Dự, anh cũng không thèm chớp mắt một cái.
Chỉ là ga trải giường thay đổi từ ba ngày một lần thành một ngày một lần.
Đoàn Dự vươn tay dời Thí Thí đang điên cuồng phun bong bóng trên mặt mình ra xa.
Trước đây khi tan làm, hai nhóc sẽ ra hành lang đợi anh, gần đây anh tăng ca liên tục, thời gian nhìn thấy hai nhóc mỗi ngày cũng trở nên rất ít. Vốn tưởng rằng buổi tối hai nhóc sẽ không đợi anh nữa, dù sao động vật nhỏ cũng phải nghỉ ngơi.
Nhưng là không nghĩ tới rằng tờ mờ sáng mỗi ngày khi một mình về nhà, Thí Thí và Mi Mi vẫn chạy ra hành lang để đón anh như thường lệ.
Rõ ràng đều đã ở trong ổ nghỉ ngơi, nhưng sau khi nghe thấy tiếng vào cửa của anh vẫn tung ta tung tăng ra chạy ra, hưng phấn chờ Đoàn Dự xoa xoa cái đầu nhỏ của nó, sau đó đưa bọn nó trở lại tầng ba.
Lúc đầu Mi Mi vô cùng lạnh nhạt,nhưng sau một thời gian dài, nó cũng dần dần chấp nhận và dựa dẫm vào Đoàn Dự, khi Đoàn Dự trở về cũng sẽ cùng Thí Thí chạy ra nghênh đón.
Bị dời qua một bên Thí Thi mới đầu có chút sửng sốt, nhưng thấy Đoàn Dự tỉnh lại lập tức bắt đầu nhảy nhảy vẫy đuôi ở trên giường.
Đoàn Dự ở trên giường thở dài, đưa mắt liếc nhìn hai tiểu gia hỏa.
Lộ Viễn Bạch còn chưa nằm lên giường qua, nhưng lại bỏ đàn con lên trước.
Sau đó anh ngồi dậy trên giường, khi Đoàn Dự đứng dậy, lớp chăn bông phủ trên người anh tuột ra, để lộ phần trên cường tráng của người đàn ông.
Dù quanh năm ngồi trong văn phòng nhưng dáng người của Đoàn Dự vẫn rất chuẩn, bộ ngực nở nang, cơ bụng săn chắc và mạnh mẽ, các đường cơ mịn màng.
Đoàn Dự đang định ngồi dậy, Thí Thí lập tức ủn đầu vào vòng tay anh, Đoàn Dự sờ nó vài cái, tiện tay vuốt ve lông của Mi Mi.
Nịnh nọt một cách hết sức công bằng.
Đoàn Dự sờ xong hai tiểu gia hỏa sau đó liền quay đầu nhìn về phía đầu giường, nơi đó có tấm ảnh Lộ Viễn Bạch trước khi rời đi.
Anh vươn tay cầm lấy khung ảnh, nhíu mày nhìn người trong ảnh đang cười xán lạn.
Rõ ràng diện mạo vô cùng lạnh lùng, nhưng khi cười rộ lên lại vô cùng say đắm lòng người.
Đoàn Dự nhìn xuống, hai người đã không gặp nhau gần một tháng, duy trì quan hệ chính là mỗi ngày thi thoảng gọi điện cho nhau.
Sau đó, Đoàn Dự quay bức ảnh về phía Thí Thí và Mi Mi, để hai nhóc nhìn.
Đây là điều mà Đoàn Dự sẽ làm với hai nhóc khi anh rảnh rỗi.
Lúc trước vài ngày sau khi Lộ Viễn Bạch tham gia đoàn làm phim mới, để Thí Thí và Mi Mi ở nhà Đoàn Dự, Đàn Dự sợ sau khi Lộ Viễn Bạch quay về hai nhóc tì này không còn nhớ cậu nữa, Lộ Viễn Bạch sẽ thấy tủi thân, vì vậy nên chỉ cần anh có thời gian rảnh liền đưa ảnh của cậu cho hai nhóc nhìn.
Thí Thí và Mi Mi vô cùng hợp tác, tiến đến thò cái đầu nhỏ nhìn, xem ra hai nhóc cũng nhớ Lộ Viễn Bạch.
Mi Mi giương cái đệm thịt vỗ vỗ tấm ảnh của Lộ Viễn Bạch, hai con ngươi xanh như đá quý nhìn chăm chú vào Đoàn Dự.
Cách thể hiện của Thí Thí so với Mi Mi trực tiếp và nhiệt tình hơn nhiều, nhìn thấy ảnh của Lộ Viễn Bạch rất hưng phấn mà kêu to mấy tiếng, sau đó vươn đầu lưỡi ra khỏi miệng, muốn phun bong bóng…..
Đoàn Dự nhìn thấy, không cho Thí Thí có cơ hội, kịp thời lấy lại ảnh chụp Lộ Viễn Bạch.
Kỳ thật trong lòng anh có chút ích kỷ, không muốn Thí Thí liếm lên mặt của Lộ Viễn Bạch.
Sau đó Đoàn Dự đặt hai nhóc xuống đất, cúi người xuống giường đi vào phòng tắm, sau khi tắm xong liền bước ra, thấy Thí Thí và Mi Mi vẫn đang ngoan ngoãn đợi ở cửa.
Chẳng qua lần này trong miệng Thí Thí có cái gì đó, Đoàn Dự cúi người nhìn xuống, chỉ thấy ngậm một cọng dây dắt chó, đôi mắt màu nâu như thủy tinh vô cùng mong chờ nhìn anh.
Tuy rằng nuôi hai nhóc này đã lâu như vậy, nhưng là Đoàn Dự chưa từng mang Thí Thí và Mi Mi đi ra ngoài, liền càng đừng nói lưu chúng nó.
Nhưng nhìn ánh mắt Thí Thí, Đoàn Dự vốn luôn lạnh lùng, lại có phần không muốn từ chối.
Cuối cùng, sau khi ăn sáng xong, anh cùng Thí Thí và Mi Mi đi ra ngoài tắm nắng lúc bảy giờ sáng.
Thí Thí còn đỡ có dây kéo, Mi Mi thì lại khác, nghe nói mèo ở nơi đông người hoặc môi trường xung quanh lạ lẫm sẽ xảy ra phản ứng khẩn cấp, thậm chí chúng có thể bị đe dọa đến tính mạng.
Cho nên lúc trước quản gia dẫn Thí Thí đi dọa không bao giờ đem theo Mi Mi.
Nhưng Đoàn Dự là một người mẹ nam rất công bằng, may mắn thay, Lộ Viễn Bạch đã mua một loạt đồ dùng cho thú cưng trong cửa hàng thú cưng trước khi đưa Thí Thí và Mi Mi về, trong đó có một chiếc túi đựng mèo.
Nhưng khi Đoàn Dự cầm túi mèo lên, do dự một hồi, Mi Mi vốn lạnh lùng thấy Đoàn Dự định lấy ra, hiếm khi xoay người quanh chân Đoàn Dự, dụi đầu vào chân Đoàn Dự.
“Meo meo~”
Sau đó một đôi mắt mèo xanh biếc nhìn Đoàn Dự không chớp, tựa hồ rất mong đợi.
Đoàn Dự cầm chiếc túi đựng mèo màu hồng: “……”
Quản gia cũng nhận thấy được vẻ do dự của Đoàn Dự, sau đó không biết từ đâu tìm đến cái lồng sắt nhỏ, đưa đến trước mặt Đoàn Dự: “Thưa ngài, ngài cũng có thể lấy cái này đưa thiếu gia đi ra ngoài.”
Mấy ông lão đem chim đi dạo công viên cũng như thế này.
Đoàn Dự liếc mắt nhìn cái lồng sắt kia một cái, cuối cùng Đoàn Dữ tay dắt chó, trên ngực mang theo một cái màu hồng túi mèo, đi ra ngoài.
Lộ Viễn Bạch có một cảnh buổi sáng sẽ quay hôm nay, không phải là một cảnh quá nặng nề gì, cũng chỉ là lộ cái mặt, nhưng năm giờ sáng phải có mặt ở một con hẻm trong thị trấn nhỏ.
Thực ra là cảnh học sinh đi học, nhưng cảnh này thực chất là mạch chính của bộ phim, dù là vai chính, vai phụ hay vai phản diện đều đồng thời xuất hiện.
Giống với học sinh trung học đi học từ sáu đến bảy giờ, tuy nhiên, hiện tại là mùa hè và mặt trời đã mọc lúc năm giờ.
Và năm giờ sáng cũng là lúc mặt trời mọc trên biển nên thị trấn nhỏ như được khoác lên một lớp ánh sáng.
Chính vì vậy mà đạo diễn đã chọn khoảng thời gian này.
Lộ Viễn Bạch đang đứng trong một con hẻm bên đường, stylist đang giúp cậu chỉnh chu lại quần áo. Phía sau cậu là tám hoặc chín diễn viên nổi tiếng đang đi qua cảnh quay.
Câu đóng vai Tích Thần là tên vô lại mà không chuyện ác nào không làm, đương nhiên bên cạnh cậu là những thành phần không học vấn không nghề nghiệp, ở trong trường luôn cái thái độ không coi người khác ra gì, bởi vì thân là nhà giàu mới nổi, có cha là người có năng lực trong thị trấn nhỏ, cho dù có bắt nạt bạo lực, phần lớn mọi người đều không dám nói gì.
Ấn tượng đầu tiên của Tích Thần trong phim từ đầu đến cuối là một ác nhân.
Hắn luôn khoe khoang và bắt nạt người khác, hủy hoại cuộc đời người khác, nuốt chửng ánh sáng hy vọng của người khác, đến cuối cùng thì nhân vật này cũng tự hủy hoại chính bản thân.
Cho nên vai diễn này xuất hiện được đạo diễn để ở cảnh sau quay cùng với diễn viên chính một cách bộc phát
Cảnh quần chúng này cũng là một đoạn trong bộ phim
Đường lớn thì chỉ có một, nhưng có vô số hẻm nhỏ, mỗi nhân vật sẽ bước ra từ những con hẻm khác nhau và hòa chung vào con đường lớn.
Ánh nắng ban mai mùa hè rơi trên khuôn mặt lạnh lùng của Lộ Viễn Bạch, hàng mi của cậu khẽ rung lên, tựa như ánh sáng cũng theo đó mà bay đi.
Bởi vì là chuẩn bị trạng thái, người quay phim đang chụp những điểm nổi bật đã bị chặn ở lối ra của mỗi con hẻm, cũng rất hiếm khi anh ta dừng lại sau khi chụp ảnh Lộ Viễn Bạch.
Nhưng do Lộ Viễn Bạch đã có sự chuẩn bị từ trước nên hoàn toàn nhập vai.
Ánh mắt nhìn thẳng camera, một đôi mắt bất cần và có chút khinh thường, nhưng bộ dạng này trông rất bắt mắt.
Người quay phim không khỏi đứng ở cửa ngõ mà quay thêm vài phát, sau đó đạo diễn dắt Thẩm Ngọc Trì qua đây tìm Lộ Viễn Bạch đối diễn, nhìn thấy anh trai camera: “Ở đây làm gì đấy, mỗi cái ngõ trong này đều không ít diễn viên, tên nhóc này đã nhiều cảnh lắm rồi.”
Thấy đạo diễn đuổi người,người quay phim ngay lập tức vác máy chạy đi
Lúc trước, Thẩm Ngọc Trì và Lộ Viễn Bạch cũng có hai cảnh quy chung, nhưng hai cảnh này đều chỉ lướt qua, nên Thẩm Ngọc Trì vẫn chưa thể chiêm ngưỡng tài nghệ diễn xuất của Lộ Viễn Bạch.
Tuy nhiên, lần này thì hơi khác, có một cảnh quay hai người sẽ được chạm chán nhau, dù thời gian có chút ngắn nhưng cũng không sao.
Khi Thẩm Ngọc Trì bước vào con hẻm nơi có Lộ Viễn Bạch, cậu ta đã sửng sốt một lúc.
Lộ Viễn Bạch quá bắt mắt, chưa nói đến ngoại hình, nhưng dáng người cao thẳng nổi bật giữa gần chục người.
Sau khi đạo diễn và Thẩm Ngọc Trì đi vào, Lộ Viễn Bạch cũng liếc mắt đáp một cái.
Cái liếc mắt đó cũng đã khiến cho tim Thẩm Ngọc Trì nhảy lên, ánh mắt đó có mười phần chấn nhiếp*
*震慑力: Thường dùng để chỉ lực lượng dùng vũ lực hoặc sức mạnh để khiến đối phương cảm thấy sợ hãi.
Lộ Viễn Bạch lúc này dường như là Tích Thần.
Đạo diễn giơ tay đánh lên đầu Thẩm Ngọc Trì một cái: “Tiểu tử cậu giờ đã cái bộ dạng này rồi chút nữa đóng phim phải làm sao!”
Thẩm Ngọc Trì lần này không có phản bác, hiện tại cậu ta có chút lo lắng, chút nữa diễn chạm mắt với Lộ Viễn Bạch thì sao, xấu hổ chút cũng không sao, nhưng cậu ta là sợ Lộ Viễn Bạch có ấn tượng không tốt về mình.
Sau đó, đạo diễn bước tới và giải thích với Lộ Viễn Bạch khi nào cậu sẽ ra khỏi con hẻm, trước khi rời đi, ông ấy nói: “Chút nữa bắt đầu quay phim cậu dắt theo Thẩm Ngọc Trì đi, diễn xuất của tiểu tử này còn non nớt lắm.”
Lộ Viễn Bạch nghe xong ngước mắt liếc nhìn Thẩm Ngọc Trì một cái, thấy Thẩm Ngọc Trì đã đứng thẳng lưng lên.
“Biết rồi.”
Giọng điệu của câu này có phần lười biếng tùy ý, Thẩm Ngọc Trì nghe xong liền nuốt nước bọt, cậu ta biết Lộ Viễn Bạch không phải cố ý thờ ơ, mà người trước mắt từ trong xương cốt chính là Tích Thần.
Đó là cách nói chuyện của Tích Thần, không coi ai ra gì.
Tuy nhiên, không có gì đáng ngạc nhiên, cảnh này đã kêu dừng vô số lần, cảm giác mặt trời không còn che vào lúc tám giờ đã không trải qua cảnh này.
Vì đã bỏ lỡ thời cơ, cảnh diễn này chỉ còn cách lùi về sau, Thẩm Ngọc Trì vì không bắt kịp ánh mắt Lộ Viễn Bạch, cảnh diễn sau thậm chí bắt đầu tự kỷ.
Phần lớn lý do khiến cảnh này không đạt là do cậu ta không thể bắt được mạch diễn của Lộ Viễn Bạch, kỹ năng diễn xuất giữa hai người có một vách ngăn, một người mới như Thẩm Ngọc Trì không so ra không bằng. Mặc dù Lộ Bạch Viễn đã rất chiếu cố cho đối phương trong các cảnh quay, mặt khác trong cảnh quay, Thẩm Ngọc Trì vẫn không thể đạt được hiệu quả mà đạo diễn mong muốn, thế là sau hậu kỳ bị đạo diễn mắng một trận.
Lộ Viễn Bạch rất thoải mái,dù sao cậu cũng chưa có nhiều lời thoại, hiện tại cũng không cần lo lắng những cảnh này, nhưng về sau thì khó nói.
Sau đó tranh thủ thời gian rảnh rỗi lấy điện thoại di động ra, nghĩ gọi điện thoại cho Đoàn Dự.
Đoàn Dự bên này vừa mới trở về nhà cùng với Thí Thí và Mi Mi.
Sau khi vào cổng nhà họ Đoàn, Đoàn Dự không có dắt hai tiểu gia hỏa trở về nhà, mà là trực tiếp đi ra hoa viên.
Lần này đi vào mới phát hiện, trong phòng kín trồng đầy hoa.
Hoa nở rồi…