Lý Hàm Vi nghe được thở dài trong lòng một tiếng, bởi vì Thẩm Từ Văn dùng ma tuý bị bắt, bà ta đã quên béng chuyện cho người đi điều tra Thẩm Từ Văn một tháng trước đi đâu.
Nhưng nghe ngữ khí nói chuyện của đối phương, trong lòng Lý Hàm Vi có một dự cảm bất tường.
Không đợi Lý Hàm Vi đặt câu hỏi, đã nghe đối phương tiếp tục nói: “Trước lúc Thẩm thiếu gia xuất ngoại đã gặp qua Lộ Viễn Bạch.”
Đôi mắt mệt mỏi của Lý Hàm Vi đột nhiên trợn lên: “Từ Văn đi gặp nó làm gì?!”
Lần này đổi lại đối phương trầm mặc, rõ là chỉ tạm dừng vài giây lại làm Lý Hàm Vi lòng nóng như lửa đốt: “Nói đi, hiện tại cậu còn úp úp mở mở cái gì?!”
“Thẩm phu nhân, tôi không phải là úp úp mở mở, tôi là vì bà mà suy xét, như vậy đi, bà hãy thanh toán phần tiền cuối cho tôi, tôi sẽ nói cho bà biết.”
Đồ khốn kiếp, Lý Hàm Vi tức giận đến cắn chặt răng.
Phần tiền kia bà ta ngay từ đầu không tính sẽ đưa cho đối phương, bà ta mời thám tử tư là dùng tiền riêng của bà ta, chút tiền này có hạn, phần lớn khoản tiền này đã dùng để thuê thám tử, còn lại đều dùng trên người Thẩm Từ Văn, hiện tại căn bản lấy không ra tiền, tuy rằng Thẩm Khang Dũng có cho bà ta tiền, nhưng nửa năm trước ông ta đã không cho nữa, mỗi lần cần tiền bà ta phải mặt dày xin xỏ, Thẩm Khang Dũng lăn lộn bao năm trở nên gian trá khôn cùng.
Lý Hàm Vi cắn răng: “Cậu nói cho tôi biết đã, tôi……chốc nữa tôi sẽ chuyển tiền cho cậu.”
Ai ngờ đối phương không hề tin ba lời ma quỷ của bà ta.
“Tiền trao thì cháo múc, Thẩm phu nhân tạm biệt.”
Người nọ nói xong liền ngắt cuộc gọi.
“Này! Này!!!”
Lý Hàm Vi trong lúc nhất thời tức đỏ mắt, lại biết được con trai trước khi xuất ngoại có đi tìm Lộ Viễn Bạch lửa giận càng thêm dữ dội.
Bà ta đã sớm phát hiện từ mấy năm trước, con trai cứ cách một đoạn thời gian liền đi tìm Lộ Viễn Bạch một lần, nhưng tình huống cụ thể là thế nào thì bà ta không biết.
Bà ta chỉ biết Thẩm Từ Văn ở nước ngoài học mấy năm, mỗi lần bay về nước, không phải về nhà mà là đi thăm Lộ Viễn Bạch.
Lý Hàm Vi trong lúc nhất thời không nghĩ ra, cũng có thể nói bà ta là nghĩ không thông.
Bà ta khôn khéo cả đời, cướp đi nhiều thứ của người khác không ít lần.
Có một số việc so với tưởng tượng của bà ta kinh khủng hơn nhiều, chẳng lẽ bà ta thật sự không biết gì sao?
Bà ta chỉ là không muốn tin, cũng không dám tin, Thẩm Từ Văn có khả năng đã có tình cảm với Lộ Viễn Bạch.
Cái suy nghĩ này loé lên trong đầu, Lý Hàm Vi nghĩ mà sợ liền lắc đầu.
“Nghĩ cái gì thế?! Từ Văn cùng Lộ Viễn Bạch chính là anh em ruột”
Chờ Lý Hàm Vi tâm tình bình phục mới trở lại Cục Cảnh Sát.
Nhìn Thẩm Khang Dũng đen mặt ngồi trên ghế chờ, Lý Hàm Vi không dám hó hé, bà ta thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn Thẩm Khang Dũng.
Bà ta biết công ty nhà họ Thẩm mấy năm nay kinh doanh đình trệ, bằng không lúc trước cũng sẽ không hạ mình kêu Lộ Viễn Bạch về, công ty nhà họ Thẩm đã sớm không giống lúc bà ta còn sống trong phòng trọ chật hẹp.
Lý Hàm Vi cẩn thận ngẫm nghĩ, hình như là sau khi bà ta cùng con trai vào nhà họ Thẩm, công ty nhà họ Thẩm bắt đầu từ từ tụt dốc. Truyện Đoản Văn
“Hiện tại cho phép người nhà Thẩm Từ Văn vào thăm.”
Lý Hàm Vi vừa nghe vội đứng lên, mà Thẩm Khang Dũng vẫn ngồi bất động, hiển nhiên ông ta lúc này không muốn có một đứa con như vậy.
Cảnh sát hỏi: “Người nhà chỉ có thể vào một người, hai vị ai vào?”
Thấy Thẩm Khang Dũng không có ý định đứng lên, Lý Hàm Vi vội nói: “Tôi đi, tôi đi ngài cảnh sát.”
Nói xong sửa sửa đầu tóc rối bù, bước đi vào có chút lảo đảo trên giày cao gót.
Rất nhanh Lý Hàm Vi đã thấy sắc mặt trắng bệch bệnh trạng của con trai, Lý Hàm Vi đỏ mắt nhìn con, trong miệng là hận sắt không thành thép quở trách: “Con đứa nhỏ này, chính con nhìn xem con đã làm gì, mẹ đã sớm nói con nên cách xa đám bạn bè không đứng đắn một chút, con cứ theo chân bọn họ học xấu, ma tuý là thứ tốt lành gì sao? Con…… con……”
Thẩm Từ Văn dùng đôi mắt trống rỗng nhìn người đàn bà trước mắt, trong con ngươi hiện lên một tia trào phúng: “Không phải mẹ bảo con phải duy trì liên lạc với những người đó, muốn thấy người sang bắt quàng làm họ sao?”
Lúc trước Lý Hàm Vi tuy rằng vẫn luôn nói Thẩm Từ Văn cách xa đám hồ bằng cẩu hữu này một chút, nhưng cũng chỉ là ngoài miệng nói nói, quay đầu vẫn không phải bợ đít người ta sao?
Thẩm Từ Văn nhìn Lý Hàm Vi, đó giờ chưa từng cảm thấy người đàn bà này dối trá đến thế.
Lý Hàm Vi nghẹn họng, còn muốn nói gì, ngay sau đó liền nghe Thẩm Từ Văn nói: “Tôi trở thành như bây giờ không phải bởi vì đám bạn xấu đó, mà là bởi vì bà, là bởi vì Thẩm Khang Dũng, bà còn không hiểu sao?!”
Thẩm Từ Văn nói chuyện không có nhiều sức lực, rất nhẹ nhàng từ tốn, nhưng lại giống như nện một quyền trong lòng Lý Hàm Vi.
Nói rồi Thẩm Từ Văn thống khổ dùng đôi tay che mặt, dường như đang hối hận cái gì: “Đều là bởi vì các người, tất cả đều là bởi vì các người.”
Nhìn trạng thái tinh thần của con trai có chút không bình thường, Lý Hàm Vi trong lúc nhất thời có chút luống cuống: “Từ Văn, con sao vậy Từ Văn, có phải không thoải mái chỗ nào không Từ Văn!”
Lý Hàm Vi có chút sốt ruột nhìn mặt Thẩm Từ Văn sau lớp kính trong suốt, ai ngờ ngay sau đó Thẩm Từ Văn lại đột nhiên đứng dậy, đôi tay nện một quyền vào cửa kính.
“Bang——” một tiếng, sợ tới mức Lý Hàm Vi lập tức thét chói tai.
“Đều là bởi vì bà, đều là bởi vì các người!” Thẩm Từ Văn hốc mắt đỏ tươi, khuôn mặt vặn vẹo, cắn răng như muốn đem Lý Hàm Vi ăn tươi nuốt sống: “Nếu không phải bởi vì bà, Lộ Viễn Bạch sao có thể kết hôn cùng Đoàn Dự, nếu không phải bà cùng Thẩm Khang Dũng, Lộ Viễn Bạch đã là của tôi, hoàn toàn là của tôi, đều là các người sai! Đều là các người sai hết!”
Thẩm Từ Văn gào rống càng lúc càng lớn, Lý Hàm Vi khiếp sợ ngồi yên trên ghế, đôi mắt không thể tin tưởng nhìn Thẩm Từ Văn đang hóa điên.
Bà ta đã đoán đúng.
Thẩm Từ Văn loạn luân, nó yêu Lộ Viễn Bạch, Lý Hàm Vi trong lúc nhất thời cảm thấy trái tim mình như ngừng đập.
Bà ta không thể tin được mình đã nghe thấy cái gì.
Bà ta ấp úng nói: “Con vì Lộ Viễn Bạch nên đi hút ma tuý đúng không?!”
“Con bởi vì Lộ Viễn Bạch nên mới đi hút ma tuý đúng hay không!”
Từ câu hỏi đến câu khẳng định, hiện tại Lý Hàm Vi hận không thể nắm cổ áo Thẩm Từ Văn cách cửa sổ phòng hộ.
“Con điên rồi, con biết con đang làm gì không hả? Lộ Viễn Bạch là anh trai ruột của con!”
“Tôi đúng là điên rồi, tôi nếu không điên sẽ đi hút ma tuý sao?!” Thẩm Từ Văn mãnh liệt đánh cửa kính phòng hộ: “Đều là bởi vì các người nên anh ấy mới sẽ không tiếp nhận tôi, tôi sống thành cái dạng như hôm nay, đều là do Lý Hàm Vi bà ban tặng, tôi chính là con trai tốt bà một tay nuôi lớn, bà nhìn tôi chính là đang nhìn chính bản thân bà!”
Lý Hàm Vi như sụp đổ ngã xuống ngồi bệt trên đất, cảnh sát bởi vì nghe thấy tiếng đập cửa của Thẩm Từ Văn mới ào ào đi vào, sau đó nhanh chóng mang Thẩm Từ Văn đi.
Lý Hàm Vi ngồi dưới đất, dù là có người đến đỡ bà ta, Lý Hàm Vi trong lúc nhất thời cũng không có cách nào đứng lên, mới vừa được nâng dậy hai chân lại mềm nhũn ngã xuống.
Hoang đường đến cực điểm!
Lý Hàm Vi mười mấy năm trước vẫn luôn ăn hiếp Lộ Vãn Phương, ai ngờ đối phương yếu ớt không có sức đáp trả, mà hiện giờ đánh chết Lý Hàm Vi thì bà ta cũng không ngờ đến việc con trai mình sẽ thua trong tay Lộ Viễn Bạch.
Khuôn mặt Lý Hàm Vi vốn vì mệt mỏi mà tiều tụy lúc này càng thêm chật vật bất kham, thật giống như năm đó bà ta đi tìm Lộ Viễn Bạch trong cuộc họp báo điện ảnh, bị cậu nhạo báng khinh thường.
Cậu không phải không thể trở về, mà là không muốn trở về.
Bà ta cùng Thẩm Từ Văn hiện tại hết thảy đều là do Lộ Vãn Phương cùng cậu bỏ lại.
Lý Hàm Vi ngồi dưới đất thật lâu không hoàn hồn, bà ta tức đến cắn chặt khớp hàm.
Đều là bởi vì Lộ Viễn Bạch, đều là bởi vì nó, Thẩm Từ Văn mới ra bộ dạng như ngày hôm nay.
Khi còn nhỏ Thẩm Từ Văn rõ ràng cũng rất căm ghét đối phương, bị biến thành cái dạng này nhất định là do Lộ Viễn Bạch tính kế.
Một lúc lâu sau, Lý Hàm Vi mới được người bên cạnh thất tha thất thểu dìu đứng lên.
Sau đó bà ta dường như nghĩ tới cái gì, quay đầu bắt đầu dò hỏi cảnh sát bên người: “Đồng chí cảnh sát, Từ Văn nhà chúng tôi là lầm đường lạc lối, khi nào có thể thả ra vậy?”
Cảnh sát liếc mắt nhìn Lý Hàm Vi một cái không nói gì, trước tiên khoan nói Thẩm Từ Văn là dùng con đường phi pháp gì có được ma tuý, chỉ cần bởi vì sử dụng ma tuý đã phải đi cai nghiện hai năm rồi.
Lý Hàm Vi thấy cảnh sát không nói lời nào, lại nóng vội dò hỏi, ngay sau đó liền nghe đối phương nói: “Mọi chuyện đều lấy pháp luật quốc gia làm chuẩn, án kiện còn đang điều tra.”
Sau lưng một nhóm người hút ma tuý khẳng định có một đường dây, cần phải điều tra kỹ lưỡng mới được.
Mỗi năm có bao nhiêu cảnh sát vì ma tuý mà hy sinh, không có người nào rõ ràng hơn so với bọn họ.
Những anh hùng bảo vệ quốc gia im lặng ngã xuống, nhưng lại cho đám cặn bã này tiêu dao sung sướng.
Lý Hàm Vi thấy cảnh sát sắc mặt khó coi, không dám hỏi nhiều, nhưng trong lòng bà ta cũng đang sốt ruột.
So qua so lại, bà ta hiện tại hận không thể xé Lộ Viễn Bạch thành hai nửa.
Tất cả đều là bởi vì Lộ Viễn Bạch.
Lý Hàm Vi đem lời nói Thẩm Từ Văn quên có chọn lọc, bà ta không muốn thừa nhận con trai biến thành bộ dạng hiện giờ là bởi vì bà ta, bà ta ích kỷ độc ác, vì đạt được mục đích có thể hy sinh bất luận kẻ nào, nhưng lại không nghĩ tới nhân quả báo ứng.
Lý Hàm Vi bị dắt ra ngoài, bắt đầu hít sâu.
Nhưng đi ra lại không thấy bóng dáng Thẩm Khang Dũng, ban đầu Thẩm Khang Dũng đang ngồi trên ghế lại đi đâu mất, một bóng người cũng không có.
“Cảnh sát này, có thấy chồng tôi không?”
Lý Hàm Vi có chút không thể tin tưởng hỏi.
“Thẩm tiên sinh nói còn có việc đã đi trước.”
Lý Hàm Vi tay nắm chặt thành quyền, móng tay đâm vào lòng bàn tay máu chảy đầm đìa.
Thẩm Từ Văn hiện tại đã thành ra cái dạng này, Thẩm Khang Dũng còn có tâm trạng đi lo chuyện khác.
Lý Hàm Vi cắn răng, khuôn mặt vặn vẹo.
Không nghĩ tới đây là thứ bà ta lúc trước hao tâm tổn trí, đuổi mẹ con Lộ Vãn Phương đi mà giành lấy.
Đoàn Dự và Lộ Viễn Bạch cùng nhau đi ra ngoài, bởi vì muốn có thời gian bên cạnh Lộ Viễn Bạch hơn, Đoàn Dự đã làm tài xế lái xe ra ngoài khu biệt thự.
Lộ Viễn Bạch trong tay ôm Thí Thí, trước ngực treo Mi Mi, cùng Đoàn Dự dắt tay dạo phố.
Trong lúc nhất thời cũng cảm thấy có chút mới lạ, dìu già dắt trẻ ra ngoài tản bộ nha.
Chờ đi ra khu biệt thự, lúc Đoàn Dự muốn lên xe, nhìn khuôn mặt thanh lãnh của Lộ Viễn Bạch, người đàn ông cúi xuống đặt lên môi Lộ Viễn Bạch một nụ hôn.
Ngay sau đó chỉ thấy Lộ Viễn Bạch ôm đầu chó của anh, một phen kéo vào trong lòng ngực.
Nam nhân vai rộng chân dài, dáng người thẳng tắp, bởi vì động tác của Lộ Viễn Bạch mà không thể không hạ eo.
Chỉ thấy Lộ Viễn Bạch ôm chặt lấy Đoàn Dự, đôi mắt đào hoa lạnh nhạt nhìn về một góc khuất kín đáo.
Mặt mày tràn ngập cảnh cáo.
Không được chụp!