Cảnh sát ghi lại lời khai của tài xế xe van, sau đó đứng dậy.
“Ngài Vương, trước hết hãy nghỉ ngơi thật tốt, mấy ngày sau chúng tôi sẽ cử người đến tiếp tục thẩm vấn để điều tra, mong ngài tích cực hợp tác, như vậy mới có thể đóng án sớm, đưa cho công chúng một kết quả thỏa đáng.”
Tài xế xe van gật đầu: “Làm phiền đồng chí cảnh sát rồi.”
Một bên khác, Lộ Viễn Bạch chân xỏ dép y tế, tay xách theo chiếc giỏ lớn chứa đầy trái cây hoa quả lòe loẹt, vội vội vàng vàng đến khu C bệnh viện.
Biểu tình vui sướng, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên.
Đêm ngày hè oi bức, suốt chặng đường đi, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn có hơi phiếm hồng.
Ai biết thì nghĩ là đi thăm bệnh, nhưng ai không biết lại tưởng về nhà mẹ đẻ.
Trên trán Lộ Viễn Bạch đổ một tầng mồ hôi mỏng, đôi mắt hoa đào sáng rực, trong lòng vừa phấn khích lại vừa thấp thỏm.
Tài xế xe van đã tỉnh, đây chính là bước đột phá lớn trong vụ án, hầu hết mọi nghi ngờ đều có thể dễ dàng giải quyết.
Tảng đá lớn trong lòng Lộ Viễn Bạch cũng theo đó mà buông xuống, mặc dù không biết hiện tại đối mặt với ông ta là tốt hay xấu, nhưng cậu không cần quan tâm.
Chỉ cần người kia không sao là tốt rồi, nếu tài xế xe van thật sự không thể tỉnh lại, vậy thì cả đời cậu sẽ cảm thấy vô cùng ăn năn xấu hổ.
Tay phải Lộ Viễn Bạch gãy xương, toàn bộ sức lực đều dựa vào tay trái, bởi vì mang dép lê bước đi quá nhanh, nên khó tránh khỏi có chút lảo đảo.
Trợ lý trông thấy, muốn tiến lên xách phụ Lộ Viễn Bạch.
Ai ngờ Lộ Viễn Bạch lách mình một cái, thành công tránh thoát.
Lộ Viễn Bạch nâng giỏ trái cây lên cao, sau đó lại hạ bắp tay mềm oặt xuống theo hướng đối phương: “I”m tử tráng*.”
*Ý em thụ muốn nói là “I”m dead trong”: cơ thể khỏe mạnh, thể lực cao, có sự kiên nhẫn.
Trợ lý: “……”
Trước khi mất trí nhớ, Lộ Viễn Bạch rất thông thạo ngoại ngữ, nói chuyện lưu loát, phát âm cực chuẩn, nhưng hiện tại nghe được phát âm thê thảm ban đầu của cậu, anh ta cảm thấy vô cùng hạn hán lời.
Chứng kiến bộ dáng thời niên thiếu trẻ trâu của đối phương, thật không muốn để đối phương tự lừa mình dối người.
Lộ Viễn Bạch cất bước nhanh đến khu C bệnh viện, suýt nữa đụng trúng một chàng trai trẻ tuổi lạ mặt.
Chàng trai trẻ nhìn thấy Lộ Viễn Bạch, bước chân đang đi chợt dừng lại, ánh mắt không chút thiện cảm nhìn vào Lộ Viễn Bạch, căm phẫn nói: “Cậu, cái tên cặn bã này vẫn còn mặt mũi tới đây hả!”
Giọng nói cậu ấy không hề nhỏ, thu hút không ít ánh mắt xung quanh.
Ánh mắt người đàn ông dữ tợn, tròng mắt đầy tơ máu đỏ tươi, nghiến chặt răng, dường như hận không thể bóp chết Lộ Viễn Bạch ngay tại chỗ.
Tự dưng Lộ Viễn Bạch bị một người xa lạ lớn tiếng mắng chửi, cậu có chút mờ mịt hoang mang.
Vương Soái nhìn giỏ trái cây Lộ Viễn Bạch đằng xách, trong lòng bốc lửa, lúc trước cậu ấy đến trước cửa bệnh viện những cái tên đạo đức giả Lộ Viễn Bạch này không đi ra, bây giờ cha cậu ấy vừa tỉnh, liền xách giỏ trái cây làm bộ làm tịch đi thăm, thật là buồn nôn.
Vương Soái tiến lên phía trước, khuôn mặt dữ tợn vươn tay muốn cướp lấy chiếc giỏ trái cây trên tay của Lộ Viễn Bạch.
Lộ Viễn Bạch nghiêng người sang một bên, thành công tránh thoát.
Vương Soái: “……”
Tuy rằng Lộ Viễn Bạch không hiểu vì sao vô duyên vô cớ bị người ta rống họng chửi, nhưng cậu không ngốc đến nỗi không biết đối phương muốn lấy đồ của mình.
Chiếc miệng nhỏ của Lộ Viễn Bạch mấp máy.
Kế tiếp gắt gao ôm chặt chiếc giỏ vào trong ngực.
Cái này không thể cho được.
Vương Soái vồ hụt lấy không khí, ngại ngùng thu tay về, vốn trong lòng đang oán giận, nhưng hiện tại lại thành thẹn quá hóa giận.
Sau đó căm phẫn mở miệng.
Lộ Viễn Bạch thấy vậy bèn mở miệng trước một bước: “Cậu nói nhỏ một tí, hơn nửa đêm rồi, nhiều bệnh nhân đều đã nghỉ ngơi.”
Vốn dĩ Vương Soái tới để trách mắng Lộ Viễn Bạch, không ngờ lại bị đối phương phản quân.
“Có phải cậu cũng tới thăm bệnh mà quên mang trái cây không, tôi cho cậu một nải chuối, cậu nhỏ giọng chút xíu.” Nói xong Lộ Viễn Bạch thật sự đặt giỏ trái cây xuống, chầm chậm bẻ một nải chuối đưa cho đối phương.
“Cho cậu.”
Không ngờ đối phương lại giơ tay đánh văng nải chuối trên tay Lộ Viễn Bạch.
“Cái tên cặn bã này nghe không hiểu tiếng người hả, cậu cái tên súc sinh này tại sao vẫn còn mặt mũi mà sống vậy.”
Nói xong liền tiến lên kéo Lộ Viễn Bạch, trợ lý đi vệ sinh về trông thấy một cảnh này, vội bước đến đẩy cậu ấy ra: “Cậu làm cái gì thế!”
Anh ta biết người này, đây là con trai của tài xế xe van.
“Tôi làm gì à, tôi đến thăm cha vừa mới tỉnh lại, còn mấy người làm bộ làm tịch đi thăm cho ai xem!”
Trợ lý nghe xong giận đen mặt: “Cậu!”
Lộ Viễn Bạch khom lưng nhặt nải chuối bị văng ra xa, nghe trợ lý nói vậy cậu cũng đoán được đối phương là con trai của tài xế xe van.
Lộ Viễn Bạch tiến lên định nói gì đó, thì thấy 3 hay 4 đồng chí cảnh sát từ thang máy đi ra.
Có mặt cảnh sát ở đây, Vương Soái vốn muốn ra tay động thủ, lúc này mới thành thật dừng động tác.
Cảnh sát khá bất ngờ khi trông thấy Lộ Viễn Bạch ngoài này, sải bước về phía bọn cậu.
“Bây giờ ngài Lộ có tiện không?” Lộ Viễn Bạch nhìn đồng chí cảnh sát quen thuộc trước mặt, gật gật đầu.
“Hiện tại tiến độ vụ án phát triển khá tốt, chúng tôi cần hỏi cậu để tiến hành xác minh, bây giờ cũng không còn sớm, chúng tôi chỉ hỏi vài vấn đề cơ bản, phần còn lại để ngày mai quay lại xác minh sau.”
Lộ Viễn Bạch: “Không bận, tiện.”
Sau đó cúi người xách giỏ trái cây dưới mặt đất lên đưa cho trợ lý, phiền anh ta giúp cậu đưa cho tài xế xe van, rồi mới xoay người đi theo cảnh sát.
Vương Soái nhìn người vừa đi theo cảnh sát, hung hăng trừng mắt nhìn bóng lưng xa dần của Lộ Viễn Bạch.
“Chỗ này của chúng tôi không chào đón mấy người, cầm đồ của mấy người rồi mau cút khỏi đây!”
Sau khi hắng giọng đuổi trợ lý, lấy về chút mặt mũi cho bản thân, Vương Soái mới đi vào thang máy lên phòng bệnh của tài xế xe van.
Biết được tình hình cha mình đã tường thuật lại cho cảnh sát “Đùng!” Đứng bật dậy khỏi ghế: “Cha, không lẽ cha bị tông đến hồ đồ rồi, tại sao chúng ta cũng phải chịu trách nhiệm về chuyện này! Rõ ràng tất cả đều do tên cặn bã đó!”
Vương Thành Dương nhìn về phía con trai mình: “Sao mày có thể nói người ta như thế, nếu không nhờ có cậu trai kia, bây giờ vẫn chưa biết cha mày còn sống được hay không kìa! Nếu thật sự đụng trúng hai mẹ con kia, cái mạng già này cũng không còn chút mặt mũi để sống!”
Vương Soái nghe không lọt tai: “Nhưng mà chuyện đó đã không xảy ra! Quan trọng là việc Lộ Viễn Bạch vượt đèn đỏ tông cha, cha thậm chí suýt nữa đã mất mạng, đây mới là sự thật.”
Vương Soái bắt đầu lải nhải: “Không được, chúng ta không thể chịu trách nhiệm về vụ này!”
Vương Thành Dương: “Thu hồi giấy phép lái xe và phạt tiền là tốt lắm rồi! Mày, đứa nhóc này sao không chịu nghe lọt tai vậy!”
Trong lòng Vương Soái không chịu thừa nhận, nói đơn giản hơn chính là không muốn thừa nhận việc Lộ Viễn Bạch vô tội.
Tựa như lúc sự việc mới vừa xảy ra, cậu ấy bị vây quanh trước cửa bệnh viện.
“Lộ Viễn Bạch tông phải cha cậu, nếu đã chấp nhận hòa giải, vậy thì bắt cậu ta trả tiền thôi!”
Vương Soái tiến lên đỡ lấy bả vai của Vương Hành Dương: “Nhất định phải bắt cậu ta trả tiền, cha là trụ cột vững chắc của gia đình, bây giờ nằm viện không có tiền đóng, phạt tiền lại nhiều như vậy, em gái dự định muốn thi đại học, mà vào đại học tiêu tốn rất nhiều tiền.”
Đôi mắt tham lam sáng lên: “Đúng vậy, để Lộ Viễn Bạch trả tiền, cậu nhóc ấy là một ngôi sao lớn, dư dả rất nhiều tiền!”
Nhớ đến trước đây rất nhiều người giàu và giới truyền thông từng tới tìm cậu, để cậu cung cấp thông tin, quảng cáo cho bọn họ, lượng truy cập cực cao, dẫn dắt rất nhiều dư luận, kiếm được kha khá số tiền.
“Nếu như cậu ta không trả tiền, vậy thì đợi cậu ta bị người người mắng chửi suốt cả đời đi!”