Đã hơn một tuần trôi qua kể từ khi Lộ Viễn Bạch bị thương phải nhập viện, nhưng hiện tại trên mặt nam diễn viên phản diện vẫn còn rất nhiều vết bầm tím.
Có thể thấy được Đoàn Dự ra tay tàn nhẫn đến mức nào.
Đạo diễn nói xong còn khẽ nuốt nước bọt, nghĩ lại cảnh tượng ngày hôm đó ông ấy vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Lúc đó, ông ấy vẫn đang vì Lộ Viễn Bạch xảy ra chuyện mà kinh hồn bạt vía, Sau khi hỏi được vị trí của bệnh viện mà Lộ Viễn Bạch nằm thì vội vàng theo người chạy tới.
Tuy nhiên khi đến đấy thì Lộ Viễn Bạch vẫn còn đang tiến hành phẫu thuật khâu trong phòng cấp cứu và cũng không ai biết chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng hình ảnh Lộ Viễn Bạch ngã xuống vũng máu vẫn còn đọng lại trong tâm trí của ông ấy.
Đạo diễn Trương đã làm phim nhiều năm nhưng đây là lần đầu tiên xuất hiện tình huống như vậy, trên đường đến đây ông ấy đã mắng diễn viên một trận, cả người ông ấy đều tức giận, đến tim cũng sắp bay ra ngoài.
Nhưng tất cả tức giận dường như đã bị thổi bay trong lúc đi trên đường, giờ phút này trong lòng ông ấy chỉ còn áy náy và tự trách bản thân đối với Lộ Viễn Bạch.
Trong lòng diễn viên phản diện cũng vô cùng hoảng loạn và tự trách.
“Thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi.”
Diễn viên phản diện nước mắt giàn giụa.
Đạo diễn tức giận nói: “Xin lỗi thì có lợi ích gì? Tôi đã dặn cậu cẩn thận không thì sẽ lấy nhầm đạo cụ! Người bị thương là cậu ấy, còn cậu thì sao?”
“Hiện tại Lộ Viễn Bạch hôn mê bất tỉnh đã được xe cứu thương đưa đi, nếu thật sự xảy ra chuyện gì không ổn, cả đời này cậu cũng đừng hòng sống nữa.”
“Xin lỗi đạo diễn. Không phải tôi cố ý, thực sự xin lỗi.” Diễn viên phản diện sâu sắc nhận lỗi.
Đạo diễn nghe xong cũng chỉ cảm thấy đau đầu: “Bây giờ người ta đã gặp chuyện không may, nói những lời này còn có lợi ích gì.”
Sau khi mấy người chạy đến bệnh viện đã nhìn thấy Đoàn Dự đang trông coi Lộ Viễn Bạch.
Người đàn ông này sắc mặt khó coi, toàn thân đều toát ra vẻ nguy hiểm.
Sau khi nhìn thấy Đoàn Dự, Đạo diễn Trương có hơi ngạc nhiên, ông ấy không ngờ rằng người bận rộn như Đoàn Dự lại ở đây.
Sau đó bước đến định cho đối phương một lời giải thích
Dù sao người yêu của người ta xảy ra chuyện trong đoàn làm phim của bọn họ, thế nào cũng đưa ra lời giải thích.
Cảm giác tội lỗi của diễn viên phản diện đã đạt đến đỉnh điểm, không đợi đạo diễn nói thì anh ta đã tiến lên mở miệng nói ra toàn bộ sự việc đã xảy ra.
“Đoàn tiên sinh thật sự xin lỗi, thật sự… A…”
Diễn viên phản diện còn chưa dứt lời, đã bị một cú đấm của người đàn ông làm ngã xuống đất.
Đạo diễn và Thẩm Ngọc Trì đi theo đều bị hoảng sợ, kinh hồn bạt vía nhìn người đàn ông vô cùng nguy hiểm trước mặt, trong lòng nhất thời cảm thấy sợ hãi.
Hiển nhiên không nghĩ tới Đoàn Dự sẽ động thủ.
Diễn viên phản diện nằm sấp trên mặt đất che mặt, đau đớn mà cuộn tròn người lại.
Vết thương đau đớn khiến anh ta nói cũng không thể thành câu.
Đạo diễn tưởng rằng Đoàn Dự sẽ tiếp tục đánh anh ta nên ông ấy chuẩn bị tiến lên ngăn cản người lại.
Dù sao thì bạo lực cũng không phải là cách giải quyết vấn đề.
Nhưng mà Đoàn Dự sau khi đánh xong một đấm này thì không động thủ nữa.
Mà ánh mắt lạnh lùng nhìn người ngã trên mặt đất, ánh mắt làm cho người khác cảm thấy sống lưng phát lạnh.
Ánh mắt của đạo diễn nhìn người đàn ông này bỗng nhiên cả người cứng đờ.
Người đàn ông này còn nguy hiểm hơn ông ấy nghĩ.
Sau đó Đoàn Dự liếc nhìn đạo diễn Trương một cái, ngay lập tức ông ấy hiểu ra anh có ý gì.
Vội vàng kéo Thẩm Ngọc Trì tiến lên đỡ diễn viên phản diện lên, ba người lảo đảo bước nhanh ra ngoài.
Bởi vì chân của diễn viên phản diện đã mềm nhũn nên anh ta còn bị ngã giữa chừng.
“Đạo diễn Trương… Đạo diễn Trương, tôi… Tôi còn chưa xin lỗi anh Viễn Bạch, tôi…”
Nửa khuôn mặt của diễn viên phản diện bị Đoàn Dự đánh lúc này trông vô cùng dọa người, cũng có thể thấy rằng người đàn ông vừa rồi xuống tay cũng không nể tình tí nào.
Diễn viên đối thủ lúc này nửa khuôn mặt sưng lên như bị bóng bay thổi lên, một mảnh tím tái thậm chí có chỗ bởi vì bị lực đạo mãnh liệt đã bắt đầu hơi đen.
Nửa khuôn mặt của diễn viên phản diện lúc này bị sưng như quả bóng bị thổi phồng lên, thậm chí còn thâm tím do dùng lực quá mạnh.
“Cậu còn muốn giữ lại mạng thì im miệng.”
Sắc mặt của đạo diễn vô cùng khó coi nhanh chóng đỡ diễn viên phản diện ra khỏi tầm mắt của Đoàn Dự.
Vừa rồi, sau khi Đoàn Dự động tay xong, ánh mắt nhìn diễn viên phản diện khiến người ta vô cùng giật mình, giống như đang nhìn một con sâu nhỏ chỉ cần nhúc nhích ngón tay là có thể bóp chết.
Nếu muốn hủy hoại anh ta thì rất dễ dàng.
Nhưng mà người đàn ông này cho dù dưới tình huống như vậy cũng giữ lại một chút lý trí, không động thủ nữa mà cho đạo diễn Trương một ánh mắt để ông ấy mang người dưới đất đi.
Nếu không sẽ có chuyện gì xảy ra tiếp theo cũng sẽ không đảm bảo được. Bây giờ trên trán đạo diễn đầy mồ hôi lạnh, cũng may Đoàn Dự không động thủ nữa.
Một cú đấm này của người đàn ông đã đánh người khác thành ra như vậy, nếu tiếp tục đánh có thể đến mạng của diễn viên phản diện cũng không còn.
Lộ Viễn Bạch sau khi nghe câu trả lời của đạo diễn, vẻ mặt có hơi bất ngờ, ngón tay giấu trong ống tay áo khẽ cong lên.
Diễn viên phản diện trịnh trọng xin lỗi Lộ Viễn Bạch: “Xin lỗi anh Viễn Bạch, bởi vì sai lầm của tôi mà khiến anh gặp phải tai nạn không đáng có.”
Lộ Viễn Bạch lạnh lùng nhìn anh ta, diễn viên phản diện đầu rất thấp, hai má bị thương còn có hơi sưng lên.
Nội tâm của diễn viên phản diện thấp thỏm, cho dù Lộ Viễn Bạch không tha thứ cho anh ta cũng là điều dễ hiểu
Người nổi tiếng như Lộ Viễn Bạch nằm trên giường bệnh gần hai tuần, sau đó còn phải quan sát thêm nửa tháng nữa, không chỉ tổn thương về thể xác mà những tổn thất trong sự nghiệp cũng không thể đo lường được.
Ngay khi diễn viên đối phản diện định nói thêm điều gì đó.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi.”
Diễn viên phản diện ngẩng đầu lên nhìn Lộ Viễn Bạch, “Anh Viễn Bạch…”
Lộ Viễn Bạch thu hồi ánh mắt, không nhìn bất kỳ một người nào nữa, “Mọi người đi đi, ở chỗ này sẽ quấy rầy tôi nghỉ ngơi.”
Lời này nghe có vẻ đuổi người, nhưng đó cũng là sự thật, Lộ Viễn Bạch bốn ngày không có một giấc ngủ ngon, vừa rồi ngủ từ một giờ sáng đến bốn giờ chiều, ngay cả lúc ngủ cũng không bị ai gián đoạn nhưng vẫn vô cùng buồn ngủ.
Nhìn áo khoác đặt ở bên giường, Lộ Viễn Bạch lấy áo khoác ôm vào trong người.
Có ý định nằm xuống ngay khi mọi người rời đi.
Đạo diễn Trương cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của Lộ Viễn Bạch, vội vàng kéo Thẩm Ngọc Trì cùng diễn viên đối phản diện đi: “Vậy mấy ngày nữa chúng tôi sẽ đến thăm cậu.”
Ai ngờ Lộ Viễn Bạch lại xua tay, “Không cần, vài ngày nữa tôi sẽ xuất viện trở về đoàn làm phim. ”
Kỳ thật mấy ngày nay còn hơn nửa tháng, Lộ Viễn Bạch chỉ là không muốn để cho người khác đến quấy rầy mình mà thôi.
Dù sao bây giờ cậu cũng không thích giao lưu với người khác.
Đạo diễn Trương cũng không nán lại lâu, kéo hai người kia ra khỏi phòng.
Nhưng Lộ Viễn Bạch còn chưa kịp đi ngủ, bác sĩ chẩn đoán mất trí nhớ cho Lộ Viễn Bạch cũng đến để kiểm tra lại.
Lúc bác sĩ đi vào, Lộ Viễn Bạch mới ôm áo khoác vào trong lòng, cúi đầu nhẹ nhàng áp hai má lên áo, tìm kiếm sự an tâm.
Nhưng khi tay nắm cửa phòng được vặn mở, tay chân Lộ Viễn Bạch luống cuống nhét áo vào trong chăn, trên khuôn mặt khôi phục vẻ lạnh lùng thường ngày giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
“Chào buổi chiều, Lộ tiên sinh.
“…” Lộ Viễn Bạch, “Chào.”
Lúc trước Lộ Viễn Bạch mới được ngủ ngon nên tình trạng của cậu cũng tốt hơn nhiều, bác sĩ nói: “Lộ tiên sinh gần đây hồi phục không tệ, rất có tinh thần.”
Lộ Viễn Bạch có hơi chột dạ gật đầu.
Sau đó bác sĩ tiến hành hỏi Lộ Viễn Bạch như thường lệ.
Sau khi bác sĩ kiểm tra màu sắc thì sắc mặt của Lộ Viễn Bạch có hơi khó coi, “Lộ tiên sinh vẫn không nhớ rõ chi tiết phải không? ”
Lộ Viễn Bạch gật đầu.
Bác sĩ thấy vậy thở dài, tình huống hiện tại của Lộ Viễn bạch là mất trí nhớ chưa khôi phục toàn bộ, hơn nữa còn để lại di chứng khó lường.
Sau đó nghĩ đến chuyện lúc trước Lộ Viễn Bạch nhờ ông ấy: “Liệu sau này Lộ tiên sinh có thể gặp mặt Đoàn tiên sinh không?”
Lời này vừa được nói ra, cậu đã hơi do dự.
Trong lòng cậu có một thanh âm đang kêu gào, cậu muốn gặp Đoàn Dự.
Lộ Viễn Bạch cố gắng hết sức phớt lờ giọng nói kia, sau đó giống như nghĩ ra điều gì đó để thuyết phục bản thân.
Lúc này Lộ Viễn Bạch gật đầu: “Có, chúng tôi còn phải làm một số thủ tục ly hôn.”
Bác sĩ nhìn Lộ Viễn Bạch rồi nói trong vô vọng: “Lộ tiên sinh sau này có thể cần phải chú ý hơn một chút, bởi vì triệu chứng mất trí nhớ của ngài mặc dù có thuyên giảm và hồi phục nhưng vẫn chưa chữa khỏi hoàn toàn, hơn nữa hiện tại còn kèm theo dấu hiệu của di chứng, sau này tình trạng mất trí nhớ có thể vẫn tiếp tục xảy ra.”
Lộ Viễn Bạch nghe xong nhíu mày, “Sẽ có dấu hiệu gì sao?”
Bác sĩ lắc đầu, “Tình trạng hiện tại của cậu cũng không có cách nào đoán được, cũng sẽ không biết lần mất trí nhớ tiếp theo của ngài vào lúc nào.”
Lộ Viễn Bạch: “Vậy sau đó tôi sẽ mất đi bao nhiêu ký ức? Sẽ càng ngày càng nhiều sao? ”
Vừa rồi bác sĩ nói cậu sẽ lại mất trí nhớ, trong đầu Lộ Viễn Bạch chợt hiện lên ba tháng này cậu và Đoàn Dự ở cạnh nhau.
Trong lòng của cậu đang mãnh liệt kêu gào những việc cậu muốn quên.
Câu hỏi tiếp theo gần như thốt ra trong vô thức.
Sau khi hỏi ra khỏi miệng, chính Lộ Viễn Bạch cũng cảm thấy sửng sốt.
Bác sĩ lắc đầu, “Cái này không ai có thể biết, còn tùy vào Lộ tiên sinh muốn quên bao nhiêu.”
Lộ Viễn Bạch nghe nói vậy thì cũng không nói thêm gì nữa.
Sau đó bác sĩ dặn dò Lộ Viễn Bạch thêm một số việc mới rồi mới đứng dậy.
“Lộ tiên sinh nếu có chuyện gì thì có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào, trong khoảng thời gian này tôi đều ở chỗ này.”
Lộ Viễn Bạch nghe xong khó hiểu, “Ngài ở đây xem bệnh cho tôi sẽ không làm chậm trễ công việc chứ?”
Lộ Viễn Bạch kiểm tra một tuần một lần, đoán chừng bác sĩ phải ở cùng cậu hai tháng, thời gian này cũng không ngắn, có thể chậm trễ một số việc.
Bác sĩ nghe xong có hơi ngượng ngùng gãi gãi đầu, “Lộ tiên sinh, thật ra là tôi được Đoàn tiên sinh mời tới, cho dù ở lại đây vẫn có tiền lương, cậu không cần lo lắng. ”
Nói xong còn vô cùng chột dạ, rõ ràng là Đoàn tiên sinh mời ông ấy tới nhưng bởi vì Lộ Viễn Bạch nên hợp tác cùng đối phương lừa gạt cậu.
Nhưng dưa xoắn dù có dính đường cũng không ngọt.
Cũng coi như là ông ấy làm rõ vài việc giúp bọn họ.
Lộ Viễn Bạch nghe xong trầm mặc trong chốc lát hỏi: “Sau đó anh ấy rời đi sao?”
“Đúng vậy.” Bác sĩ gật gật đầu, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại nói một câu: “Đoàn tiên sinh rời đi từ bốn ngày trước rồi.”
Ngay từ lúc liên hệ với ông ấy, Đoàn Dự đã trực tiếp tìm người của bệnh viện thương lượng nửa năm, tiền bạc không thành vấn đề.
Sau khi bác sĩ nói điều này cũng muốn để cho Lộ Viễn Bạch yên tâm.
Đoàn Dự đã rời đi, cho dù bây giờ cậu có mất trí nhớ cũng không lo lắng sẽ gặp được Đoàn Dự.
Nhưng mà Lộ Viễn Bạch nghe xong thì không có bộ dáng vui sướng cùng thở phào nhẹ nhõm như bác sĩ tưởng tượng, thay vào đó là đôi lông mày thanh thú của cậu hơi nhăn lại khó nhìn ra.
Đoàn Dự rời khỏi Hoài Thành vào ngày hai người chia tay.
Nửa tháng sau, Lộ Viễn Bạch vẫn ở trong bệnh viện dưỡng thương, đợi đến khi các mũi khâu được tháo ra thì trở lại đoàn làm phim.
Ngày xuất viện là Lâm Mục tới đón, vừa đúng lúc bữa trưa.
Lâm Mục cùng trợ lý đến phòng bệnh sau đó bắt đầu cùng Lộ Viễn Bạch thu dọn hành lý.
Nhưng hành lý vừa thu dọn được một nửa, y tá mang theo khuôn mặt tươi cười đi vào phòng bệnh, “Lộ tiên sinh ăn cơm thôi. ”
Y tá nở một nụ cười trên môi, nhưng sau khi nhìn thấy những người trong phòng, khóe miệng cứng đờ.
Hộp cơm bằng thép không gỉ trong tay y tá nháy mắt trở nên nặng nề.
Lộ Viễn Bạch cũng thấy tiếng y tá bước vào cửa.
Chỉ thấy y tá mang theo hộp cơm bằng thép không gỉ cả người như một bức tượng điêu khắc, không nhúc nhích đứng tại chỗ.
Y tá: “…”
Lộ Viễn Bạch: “…”
Đầu óc của cô y tá nhất thời hỗn loạn, ngay cả lý do ngụy biện cũng không có.
Nếu y tá biết hôm nay Lộ Viễn Bạch xuất viện thì hiển nhiên trợ lý của ngài Đoàn cũng sẽ biết.
Lộ Viễn Bạch nhìn hộp cơm bằng thép không gỉ trong tay y tá rồi lại nhìn Lâm Mục đang thu dọn đồ đạc ở bên cạnh.
Trong đôi mắt lạnh lùng cũng xuất hiện một số nghi ngờ.
Lâm Mục đang ở đây, vì sao còn có người tới đưa cơm.
Y tá lúng túng không biết nên làm gì sau đó khẽ đưa hộp cơm về phía sau.
Lộ Viễn Bạch nhìn Lâm Mục nói, “Hôm nay anh mang cơm tới sao?”
Lâm Mục nghe xong thì động tác trên tay dừng lại, nghi ngờ hỏi: “Cơm gì?”
Lộ Viễn Bạch liếc y tá một cái,”Cơm mỗi ngày anh đưa tới đây.”
Lâm Mục có hơi kinh ngạc, “Anh Viễn Bạch, tôi chưa từng đưa cơm cho anh! ”
Lời này vừa nói, trong lòng y tá rơi lộp độp vài tiếng, Lộ Viễn Bạch cũng nhíu mày theo.
Trong lòng Lâm Mục nhất thời hoảng loạn, có người lấy danh nghĩ của anh ta đưa cơm cho Lộ Viễn Bạch đây chính là một chuyện vô cùng đáng sợ, trong giới giải trí cũng không có ít người hâm mộ giả danh để đưa cơm.
Sau đó nhanh chóng đánh giá Lộ Viễn Bạch vài lần, một tháng này người của cậu khôi phục không tệ, có thể nói bây giờ môi hồng răng trắng nhìn rất khỏe mạnh, huống hồ đã ăn một tháng, đồ ăn kia có độc thì cũng phải có triệu chứng, đoán chừng thức ăn đựng trong hộp cơm không gỉ kia cũng không có vấn đề gì.
Lâm Mục kêu lên: “Không phải là cơm gửi riêng đấy chứ?”
Y tá: “…”
Nếu không phải người hâm mộ cuồng thì thì những người khác cũng sẽ không hành động như vậy ngay cả khi họ biết vị trí của Lộ Viễn Bạch, loại trừ tất cả thì chỉ có thể là cơm gửi riêng.
Đoàn Dự gửi cơm riêng là thật, trong chốc lát y tá không có cách nào phản bác.
Nhưng nhìn vẻ mặt lo lắng của những người trong phòng, y tá im lặng một lúc rồi mở miệng, “Lộ tiên sinh, đồ ăn mỗi ngày anh dùng đều vô cùng an toàn, cũng không phải cơm riêng tư gì, thật ra là mỗi ngày ngài Đoàn đều cho người mang cơm tới,nói là đồ ăn dinh dưỡng mà đầu bếp làm riêng cho anh.”
Nói xong nhìn sắc mặt của Lộ Viễn Bạch, “Nhưng trợ lý của Đoàn tiên sinh nói, hai người các anh gần đây cãi nhau, nói sợ anh thì không ăn nên mới nói là do người đại diện của anh mang đến.”
“Tôi thật sự xin lỗi vì đã lừa gạt anh.”
Trong lời nói của y tá mang theo lời xin lỗi, nhưng trên thế giới nào có vợ chồng nào không cãi nhau, Đoàn tiên sinh cũng rất có trách nhiệm, bây giờ để cho Lộ Viễn Bạch biết cũng tốt.
Có lẽ khi biết mỗi ngày Đoàn Dự đều cho người mang cơm đến cho Lộ Viễn Bạch, Lộ Viễn Bạch nghe xong trở về nhà sẽ không tức giận anh nữa.
Quả nhiên, Lộ Viễn Bạch sau khi nghe được đáp án từ miệng của y tá thì rơi vào trầm mặc.
Lúc này Lâm Mục mới thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Thì ra là Tổng giám đốc Đoàn cho người mang đến, cái này thì yên tâm rồi, tôi còn tưởng rằng do một đứa khốn nạn nào mang đến.”
Cũng may không có gì nguy hiểm.
Sau đó trợ lý bước lên nhận hộp cơm từ trong tay y tá, “Khoảng thời gian này cô đã chiếu cố anh Viễn Bạch nhiều rồi.”
Y tá cười cười, “Không có gì, không có gì.”
Lộ Viễn Bạch là bệnh nhân mà cô y tá ít gặp nhất, nếu bạn không tìm người ta thì người ta cũng không tìm đến bạn.
Không có rắc rối nào.
Trước khi đi, Lộ Viễn Bạch nói lời cảm ơn với y tá, sau đó ba người mới xách hành lý ra khỏi phòng bệnh.
Lâm Mục lái xe đưa Lộ Viễn Bạch trở về khách sạn mà đoàn làm phim đang ở, nhân viên đoàn làm phim biết hôm nay Lộ Viễn Bạch xuất viện trở về nên đã sớm chờ ở cửa.
Lúc vừa xuống, Lộ Viễn Bạch đã bị lôi kéo đi thương lượng chụp ảnh, sau đó lúc này mới trở về phòng.
Lâm Mục cùng trợ lý giúp cậu xách đồ.
Lộ Viễn Bạch cầm thẻ phòng mở cửa, nhưng vừa mới mở cửa thì Lộ Viễn Bạch lại nghe thấy bên tai có tiếng mở cửa khác.
Ban đầu Lộ Viễn Bạch cũng không để ý lắm mà mở cửa thay dép rồi đi vào trong.
Tuy nhiên vừa mới đi vào chưa được mấy bước đã thấy Đoàn Dự để ngực trần từ phòng tắm đi ra.
Lộ Viễn Bạch sững người trong chốc lát, tuy rằng khuôn mặt vẫn bình tĩnh nhưng một đôi mắt đào hoa mở to để lộ sự kinh ngạc của cậu.
Lộ Viễn Bạch:!
Tại sao Đoàn Dự lại ở đây?!
Người đàn ông rõ ràng cũng nhận ra Lộ Viễn Bạch đang đi tới. Đoàn Dự vừa mới ở phòng tắm đi ra, lấy khăn lau tóc rồi quấn khăn tắm của Lộ Viễn Bạch đi ra ngoài.
Lúc Đoàn Dự nhìn thấy Lộ Viễn Bạch tuy rằng cũng có hơi ngoài ý muốn, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi nhưng đôi mắt nhìn người trước mặt thì vô cùng tham lam.
Kể từ lần cãi nhau trước đó, đã một tháng rồi, hai người không gặp nhau.
Một tháng này đối với Đoàn Dự mà nói có thể là vô cùng khó khăn.
Lúc trước cãi vã với Lộ Viễn Bạch hiển nhiên chọc giận Đoàn Dự, lấy địa vị của Đoàn Dự hiện giờ thì đúng như Lộ Viễn Bạch nói, muốn loại người nào cũng đều có, cần gì phải ở chỗ Lộ Viễn Bạch nhìn sắc mặt.
Đoàn Dự sau khi từ bệnh viện đi ra hiển nhiên tâm tình cũng không được hồi phục.
Sống nhiều năm như vậy mà chưa có lần nào mất lý trí như thế này, câu nói không yêu của Lộ Viễn Bạch kia như thể đào tim can Đoàn Dự ra.
Cả người Đoàn Dự vô cùng phiền não, mà hôm đó có cuộc điện thoại nói hiện tại công ty có việc cần Đoàn Dự ra mặt.
Đoàn Dự lúc ấy cũng đang tức giận, hôm đó đặt vé máy bay bay trở về.
Nhưng mà đợi đến khi bay về công ty xử lý xong sự tình, lý trí bị Lộ Viễn Bạch chọc giận đến mức bỏ nhà ra đi cũng bay trở về, cuối cùng chỉ vì lo lắng cho tình hình của Lộ Viễn Bạch mà quay trở về.
Rồi để trợ lý mang theo tài liệu đến sau.
Nhưng một tháng nay không có những cuộc gọi cùng lời nói ngọt ngào của Lộ Viễn Bạch khiến Đoàn Dự cảm thấy như đang dày vò, có thể nói là như gãi vào tim.
Nhưng hôm đó, Lộ Viễn Bạch hoàn toàn không nói gì.
Đoàn Dự sợ anh đi thì Lộ Viễn Bạch cũng không muốn gặp anh, hơn nữa bản thân anh vẫn còn cố ý giận dỗi.
Dù sao lời nói lúc trước của Lộ Viễn Bạch cũng quá đả thương người khác.
Lộ Viễn Bạch trong lúc nhất thời cứng đờ tại chỗ.
Lâm Mục cùng trợ lý đặt đồ đạc ở sau phòng khách muốn chào hỏi Lộ Viễn Bạch rồi rời đi.
“Anh Viễn Bạch, chúng tôi đi trước…”
Lâm Mục cùng trợ lý đi tới trước cửa phòng Lộ Viễn Bạch, lời nói đột nhiên dừng lại thì lời nói đột ngột dừng lại như thể anh ta bị mất lưỡi.
Nhìn Đoàn Dự đứng trong phòng ngủ với nửa thân trên trần trụi, Lâm Mục cùng trợ lý nhất thời lúng túng không biết nên làm gì
Điều này… Điều này…
Anh Viễn Bạch vừa xuất viện hai người có cần phải vội vã như vậy không?
Tổng giám đốc Đoàn biết hôm nay anh Viễn Bạch xuất viện, giữa trưa còn đi tắm rửa chờ anh Viễn Bạch.
Không khí trong phòng ngủ nhất thời vô cùng vi diệu, lúc này ở trong phòng tắm bước ra thì thật sự rất khả nghi.
Lâm Mục và trợ lý sau khi nhìn thấy Đoàn Dự thì vội vàng quay đi không dám nhìn nữa.
Nếu biết hôm nay Lộ Viễn Bạch và tổng giám đốc Đoàn vì chúc mừng xuất viện mà có hoạt động đặc biệt như vậy thì có đánh chết bọn họ cũng không theo vào.
Sau đó Lâm Mục lắp bắp nói: “Anh Viễn… Chúng tôi đi trước. ”
Nói xong vội vàng mang theo trợ lý đi ra ngoài, sau đó giống như nghĩ tới cái gì đó cắn răng quay lại nói, “Anh Viễn ngày mai có cảnh quay phim, mặc đồng phục mùa hè của học sinh trung học.”
Một câu nói rất có chiều sâu, không chỉ nói riêng cho Lộ Viễn Bạch mà còn nói cho Đoàn Dự nghe.
Ý nghĩa là biết kiềm chế.
Tất cả phần da thịt mà đồng phục mùa hè có thể lộ ra thì không thể để lại dấu vết.
Lộ Viễn Bạch: “…”
Lâm Mục nói xong vội vàng quay đầu giống như chạy trối chết, bước nhanh ra khỏi phòng khách sạn của Lộ Viễn Bạch.
Nháy mắt, trong phòng chỉ còn lại hai người là Đoàn Dự cùng Lộ Viễn Bạch.
Lộ Viễn Bạch vẻ mặt lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt, giọng nói rất xa cách và phòng bị, “Sao anh lại ở đây?”
Hiển nhiên Đoàn Dự không nên ở đây.
Cầm khăn tắm của Lộ Viễn Bạch trong tay, Đoàn Dự cảm thấy hài lòng khi thấy Lộ Viễn Bạch trong một tháng này không gầy đi tí nào.
“Bạn tình xảy ra chuyện, đương nhiên anh nên ở chỗ này làm tròn trách nhiệm bảo vệ.”
Lộ Viễn Bạch nghe xong nhíu mày, “Vì sao anh không đặt thêm một phòng nữa? ”
Đôi mắt đen của Đoàn Dự vẫn luôn nhìn chằm chằm Lộ Viễn Bạch, “Đây là khách sạn tốt nhất của nơi này, mà hiện tại phần lớn nhân viên đoàn làm phim của em đều ở đây, chúng ta là vợ chồng mà đặt hai phòng khác nhau sẽ khiến người khác nghi ngờ.”
Dù sao hai người còn chưa ly hôn, mà trước đó hai người đã để lại trong mắt mọi người một hình ảnh âu yếm, Đoàn Dự ngủ một phòng khác quả thật rất kỳ quái.
Nhưng cho dù Đoàn Dự định một phòng khác thì người khác cũng sẽ không nói cái gì, chỉ là Đoàn Dự không muốn ở.
Căn phòng này tràn ngập hơi thở của Đường Viễn Bạch, mỗi ngày không có điện thoại gọi tới, nếu không có gì thay thế thì Đoàn Dự không thể chống chọi được.
Đoàn Dự nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Lộ Viễn Bạch rồi bước lên phía trước.
Người đàn ông đột nhiên tới gần khiến Lộ Viễn Bạch không khỏi lui về phía sau hai bước, “Anh muốn làm gì?! ”
Giọng nói vô cùng đề phòng.
Đoàn Dự cũng không tức giận, mà đưa tay vào tủ quần áo phía sau Lộ Viễn Bạch cầm một cái áo sơ mi ra.
Hành động này của Đoàn Dự cũng khiến Lộ Viễn Bạch chú ý tới, trong tủ quần áo treo không ít quần áo của Đoàn Dự.
Quần áo của hai người được chia đôi.
Lộ Viễn Bạch ngẩng đầu nhìn anh, “Vì sao quần áo của anh lại treo trong tủ quần áo của tôi! ”
Đoàn Dự cúi xuống nhìn người nọ, “Không được sao? ”
Nhưng mà còn chưa đợi Lộ Viễn Bạch trả lời đã nghe người đàn ông tiếp tục nói: “Lúc trước em còn cầm quần áo của anh treo vào tủ của em.”
Quần áo trong lời nói của Đoàn Dự rõ ràng chỉ chiếc áo sơ mi mà Lộ Viễn Bạch mang đi trước đó.
Lộ Viễn Bạch cũng phản kháng lại, nói, “Em không có.”
“Em có.” Đoàn Dự tiến lên một bước, “Em không chỉ treo mà mỗi ngày còn lấy ra ôm.”
Hơi thở nóng bỏng của người đàn ông phả vào mặt.
Trái tim của Lộ Viễn Bạch không khống chế được đập loạn xạ, tựa như muốn nhảy ra khỏi ngực, tay chân bỗng dưng không biết nên làm gì.
Muốn lùi, nhưng phía sau chính là tủ quần áo căn bản không có đường đi, cuối cùng kiên trì nói: “Biến thái mới làm như vậy!”
Người đàn ông nghe xong thì đôi mắt càng thêm nguy hiểm nhìn Lộ Viễn Bạch.
“Đúng vậy, tên biến thái nhỏ mới làm như vậy.”