Mục lục
Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều - Nam Hi Bắc Khánh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

dịch: mafia777

Hàn Nghệ à một tiếng: "Tham ô biển thủ?"

Dương Phi Tuyết gật đầu nói: "Căn cứ theo những gì mà người trốn về được nói, thì bảy người trong đội áp giải bỏ mê dược trong cơm của bọn họ, sau đó lại câu kết với một số tặc nhân giết người cướp hàng."

Hàn Nghệ lại ồ một tiếng: "Có người còn sống?"

Dương Phi Tuyết ừ một tiếng: "Ta cũng là nghe lén được, tổng cộng có sáu người còn sống, trong đó có hai người chạy về báo tin, còn có bốn người thân mang trọng thương, là do sau đó cha ta phái người đuổi theo mới phát hiện được, đồng thời cứu bọn họ về. Theo hai người chạy về nói, hôm đó bọn họ đi trước dò đường nên về trễ, cũng không ăn được bao nhiêu cơm thì phát hiện những binh lính còn lại trúng độc, cho nên bọn họ còn có thể giữ được tỉnh táo, lúc này mới trốn thoát được. Sau khi cha ta biết được việc này, lập tức bảo nhị ca ta dẫn người đuổi theo, đáng tiếc không thể đuổi kịp."

Hàn Nghệ hỏi: "Vậy có điều tra rõ thân phận bảy người này không?"

Dương Phi Tuyết nói: "Bảy người này đều đến từ một nơi gọi là thôn Bạch Hổ ở rìa Quan Trung Đạo, là lúc trước theo cha ta đến Dương Châu, trong quân còn gọi là Quan Trung Thất Hổ. Cha ta vẫn luôn vô cùng tin tưởng bọn họ, mới bảo bọn họ đi áp tải, không ngờ bọn họ lại làm ra chuyện táng tận lương tâm như thế."

Hàn Nghệ nói: "Vậy người thân của bọn họ đâu? Cũng biến mất sao?"

"Vậy thì không có." Dương Phi Tuyết lắc đầu nói: "Thân nhân của bọn họ đã bị cha ta bắt giam, nhưng bọn họ đều nói không biết chuyện này.


Không sai, nếu biết việc này thì cũng nên đi cùng nha, ở lại đây chẳng phải là chờ chết sao. Hàn Nghệ cau mày nói: "Việc này kỳ lạ, chẳng lẽ bọn họ không quan tâm đến người thân của mình sao?"

Dương Phi Tuyết lắc đầu nói: "Việc này thì không lạ gì, một trăm cao thủ mà cha ta lựa chọn, người thân đều sống ở Dương Châu, mục đích cũng là để phòng ngừa có người tham ô biển thủ. Nếu bọn họ muốn mang theo thân nhân đi cùng, vậy thì chắc chắn sẽ bị phát hiện, cho nên bọn họ nhất định phải vứt bỏ thân nhân của bọn họ."

Nói vậy cũng đúng, mang theo nhiều vàng như vậy đi, một khi thành công thì vợ con muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu nha!

Lòng người vốn thiện, nhưng thiện cũng có thể thành ác.

Hổ dữ không ăn thịt con, không phải dùng để dạy đạo lý cho người, mà là dùng để châm chọc con người, bởi vì con người có thể làm được.

Hàn Nghệ cảm thấy nếu bảy người kia có thể giết chết gần trăm huynh đệ của mình, dĩ nhiên là vô cùng máu lạnh, trầm ngâm thật lâu, nói: "Bây giờ ta cũng không có đầu mối gì. Nếu có thể, cô có thể cho ta xem tư liệu chi tiết của Quan Trung Thất Hổ gì đó, à, còn cả sáu người còn sống kia nữa."

"Sáu người còn sống?"

Dương Phi Tuyết nói: "Ngươi cần tư liệu của bọn làm gì?" Vẻ mặt nàng kinh ngạc: "Lẽ nào...lẽ nào ngươi hoài nghi bọn họ?"

Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Chưa đến mức hoài nghi, nhưng trước mắt chúng ta cũng không có manh mối khác." Nói đến đây, hắn đột nhiên cười, nói bằng giọng điệu nửa đùa: "Có điều cô phản ứng kinh ngạc như vậy, lại đột nhiên khiến ta bắt đầu cảm thấy bọn họ đáng hoài nghi."

Dương Phi Tuyết cũng bị bức đến bất đắc dĩ mới chạy đến đây tìm Hàn Nghệ, đây lại chẳng phải là chuyện khó khăn gì, thế là liền đáp lời.

Hàn Nghệ lại nói: "Nhưng mà Dương cô nương, chuyện mà ta giúp cô cũng không thể để người khác biết được." Hắn chỉ muốn trả lại một nhân tình cho Dương Phi Tuyết, nhưng không muốn gây ra phiền phức. Trong xã hội phong kiến này, phàm là chuyện dính líu đến Hoàng đế đều là chuyện nguy hiểm đầu rơi xuống đất.

"Việc này ta biết."

Cho dù Hàn Nghệ không nói thì Dương Phi Tuyết nhất định sẽ làm việc cẩn thận. Nếu để Dương Tư Nột biết nàng nói chuyện liên can đến an nguy của cả gia tộc cho một tiểu tử nhà nông biết, thể nào cũng khiến Dương Phi Tuyết hiểu được tại sao câu hổ dữ không ăn thịt con lại dùng để châm chọc con người. Nói đoạn, Dương Phi Tuyết đột nhiên nhìn Hàn Nghệ nói: "Ngươi...ngươi đồng ý giúp ta sao?"

Hàn Nghệ gật đầu nói: "Có thể giúp... ta nhất định giúp, nhưng có thể giúp cô tìm được Bồ Tát vàng về hay không thì ta không dám bảo đảm."

"Cám ơn."

"Đây là do ta nợ cô."

Dương Phi Tuyết ngẩn ra, ngược lại cũng không nói thêm gì nữa, hẹn với Hàn Nghệ buổi chiều sẽ gặp mặt ở ngôi đình lần trước rồi lập tức rời đi.

Mấy chục mạng người nha! Hàn Nghệ thở dài, thầm nghĩ, con người đứng trước tiền vàng luôn tỏ ra yếu đuối như vậy.

Cũng không còn tâm tư mua đàn gì nữa, xoay người quay về.

Sau khi ăn trưa xong, Hàn Nghệ đi vào ngôi đình kia. Khi hắn đến, Dương Phi Tuyết vẫn chưa đến.

Đợi một lát, Dương Phi Tuyết mới khoan thai đi đến.

"Đây là tư liệu mà ngươi cần."

Dương Phi Tuyết giao hai mảnh vải trắng viết đầy chữ cho Hàn Nghệ.

"Đây...đây là tư liệu của mười ba người."

Hàn Nghệ cầm hai miếng vải trắng, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ. Tư liệu ở hậu thế của một người ít nhất cũng khoảng ba bốn trang A4, nhiều hơn e rằng cũng khoảng mười mấy trang, nhưng ở đây là mười ba người lại chỉ có hai mảnh vải trắng. Tuy rằng kích thước của hai mảnh vải này không nhỏ, phải biết là được viết bằng bút lông đó, thể chữ lớn hơn nhiều so với thể chữ ở hậu thế.

Dương Phi Tuyết dường như khó hiểu vì sao Hàn Nghệ lại khiếp sợ như vậy, gật đầu nói: "Đúng vậy nha!"

"Chỉ chút xíu vậy!"

Hàn Nghệ nói: "Cô lấy được từ đâu vậy?"

Dương Phi Tuyết thấp giọng nói: "Là lén chép lại từ thư phòng của cha ta."

Hàn Nghệ lập tức nói: "Vậy cô có chép sót không?" Tuy rằng hắn không có, nhưng hắn cảm thấy tư liệu này đặc biệt không đáng tin. Ở hậu thế sở dĩ bọn họ chưa từng nếm trải thất bại, nguyên nhân rất lớn là vì trước nhiệm vụ, bọn họ đã điều tra vô cùng tường tận, chi tiết đến mức mục tiêu đi ngủ khi nào hoặc là đi nhà xí khi nào nữa.

"Không thể nào, ta còn kiểm tra lại một lần nữa."

Dương Phi Tuyết vô cùng chắc chắn lắc đầu, bởi vì lúc trước khi Dương Tư Nột chọn lựa một trăm cao thủ áp tải Bồ Tát vàng cũng từng điều tra "tường tận", tư liệu của một trăm cao thủ đều được lưu trữ.

Hàn Nghệ thấy nàng nói chắc chắn như vậy, cũng không nói gì nữa, mở vải trắng ra xem, quả thật là vô cùng đơn giản, quả thật cổ nhân viết những thứ này thật sự vô cùng đơn giản hóa, rất nhiều câu chữ nếu để người hậu thế viết thì về căn bản đều có thể viết được mấy chục chữ, đặc biệt là các tác giả trên mạng, bản lĩnh tưới nước thật sự là lợi hại nhất đẳng, ba chữ của cổ nhân mà bọn họ có thể viết ra đến ba ngàn chữ.

Nhưng dù vậy nội dung vẫn vô cùng đơn giản, chủ yếu là họ tên, nhà ở đâu, nhà có những ai, tổ tiên sống ở đâu, làm gi, câu dài nhất cũng không vượt quá tám chữ, ngay cả tính cách cũng không có, toàn bộ giới tính đều mặc định là nam.

Trước tiên Hàn Nghệ xem tư liệu của Quan Trung Thất Hổ. Hóa ra Quan Trung Thất Hổ đều đến từ Quan Trung Đạo, cũng từ địa khu Quan Trung di dời ra, tổ tiên đều là binh lính, bởi vì triều Đường là chế độ phủ binh, nông dân chính là binh lính, nhưng cũng không phải nói là mỗi nông dân đều là binh lính, đều chọn lựa một số trai tráng, binh lính cũng có thể kế thừa, tức là cha ngươi là binh lính thì ngươi cũng có thể làm binh lính, bởi vì những người này được hưởng chính sách ưu đãi vô cùng lớn về mặt nông nghiệp, còn tốt hơn rất nhiều so với nông dân bình thường.

Tư liệu của bảy người đều tương tự nhau, cũng không có gì đáng xem. Hàn Nghệ lại nhìn sang sáu người còn sống kia, tuy sáu người này không phải cùng thôn, nhưng cũng là người bản địa Dương Châu. Đương nhiên, nơi này vốn là Dương Châu, ngoài trừ binh lính mà Dương Tư Nột mang từ Quan Trung Đạo đến, hơn phân nửa còn lại đều là nhân sĩ địa phương Dương Châu, việc này vô cùng bình thường.

Đột nhiên, Hàn Nghệ cau mày.

Dương Phi Tuyết vội hỏi: "Làm sao vậy?"

Hàn Nghệ nhíu mày trầm ngâm nói: "Một trăm cao thủ bí mật áp giải, bị giặc cỏ đánh cho toàn quân bị diệt cũng cần không ít người. Số người lớn như vậy tập trung trên quan đạo, rất khó không bị phát hiện, cho nên ta càng có ý nghiêng về tham ô biển thủ hơn. Nếu là vậy thì hợp lý hơn, cho dù là cấu kết với người ngoài cũng không cần rất nhiều người, nhưng ta cảm thấy so với Quan Trung Thất Hổ mà nói thì sáu người còn sống này càng khả nghi hơn."

"Cái gì?"

Dương Phi Tuyết kinh hô một tiếng: "Vì sao ngươi lại nói thế?"

"Bởi vì người tên là Lưu Tuấn này."

Hàn Nghệ đưa một mảnh vải trong tay cho Dương Phi Tuyết.

Dương Phi Tuyết nhận lấy tư liệu, ánh mắt lướt qua, rất nhanh đã tìm được tư liệu của Lưu Tuấn, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ hoài nghi, nói: "Tổ tiên gã tuy không phải binh lính, nhưng cũng làm việc trong quân, việc này không có gì không ổn cả."

Hàn Nghệ cười nói: "Phụ thân gã không phải là binh lính bình thường, mà là công dịch của nô phường trong quân, cũng là một công tượng chuyên chế tạo vũ khí."

Dương Phi Tuyết nói: "Việc này có liên quan gì sao?"


"Thật ra lấy trộm Bồ Tát vàng chỉ là một điểm mấu chốt. Điểm thứ hai chính là phải nấu vàng, bọn họ không thể nào mang Bồ Tát vàng ra đi mua đồ được đúng không. Hơn nữa trên Bồ Tát vàng còn khảm rất nhiều báu vật, nếu không phải công tượng lành nghề, rất có thể sẽ phá hỏng châu báu, cho nên mặc kệ là ai cướp được Bồ Tát vàng, bọn họ đều cần tìm một công tượng nấu chảy Bồ Tát vàng. Nếu trong đó có một công tượng, thì dĩ nhiên là bảo đảm hơn nhiều rồi. Quan Trung Thất Hổ đều xuất thân binh lính, tổ tiên cũng không ai là công tượng, nhưng sáu người còn sống này lại có nhi tử của công tượng. Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của ta, cũng có khả năng rất lớn là trùng hợp, nhưng ta càng cảm thấy việc này dường như càng giống một vụ lừa."


"Vụ lừa?"


Dương Phi Tuyết lắc đầu nói: "Không thể nào, tuyệt đối không thể nào. Nếu bọn họ trộm, thì sao bọn họ còn quay về chui đầu vô lưới chứ, về tình về lý đều nói không thông."


Hàn Nghệ cười ha ha nói: "Chính vì bọn họ tự chui đầu vào lưới mới khiến ta cảm thấy bọn họ vô cùng khả nghi, bởi vì chiêu này rõ ràng là lợi hại hơn cao bay xa chạy nhiều. Có điều ta chỉ là suy đoán, ta còn cần nhiều tư liệu hơn nữa, nếu có thể thì ta hi vọng có thể lấy được tư liệu càng chi tiết hơn."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK