Dịch: mafia777
***
Mọi việc đều có chủ yếu và thứ yếu. Hiện giờ thị trường hẻm Bắc sắp mở ra, Hàn Nghệ thật sự không rảnh đi quản những chuyện khác.
Về chuyện chiêu thương của hẻm Bắc, thì vẫn luôn đàm phán, cũng có rất nhiều thương gia có hứng thú với việc mở tiệm ở hẻm Bắc. Tuy rằng Bình Khang Lý vẫn luôn bị lên án, là nơi có tỉ lệ phạm tội cao nhất Trường An. Nhưng dòng người lưu tới ở Bình Khang Lý lại là nhiều nhất, bởi vì đây là nơi tập trung nhiều thanh lâu, mà hiện giờ người tiêu tiền chủ yếu là nam nhân. Dù sao thì nữ nhân ra đường cũng có nhiều bất tiện. Hơn nữa những người tới đây phần lớn là vương công quý tộc ra tay phóng khoáng.
Nhưng đó chỉ điều là thứ nhất. Thứ hai chính là 'Ngày phụ nữ'.
Phụ nữ là một quần thể khách hàng chưa được khai phá. Đây là một lượng thu nhập rất rõ ràng. Rất nhiều thương nhân đều là vì coi trọng điểm này mà cảm thấy hứng thú rất lớn đối với việc tới hẻm Bắc mở tiệm.
Thứ ba, chính là kịch nói, kịch nói quá hot, đem tới cho hẻm Bắc lượng người chưa từng có. Nơi nhiều người thì thường dễ buôn bán. Đây là một thiết luật trong thương trường.
Đương nhiên, còn có rất nhiều nguyên nhân. Nhưng chỉ căn cứ vào 3 điểm trên, thì đến hẻm Bắc mở tiệm, tuyệt đối là một hành động sáng suốt.
Nhưng bởi vì Hàn Nghệ lúc trước ra ngoài, Phượng Phi Lâu cũng không có đưa ra thời gian kinh doanh cụ thể. Hơn nữa rất nhiều chi tiết đều không nói kỹ. Hiện giờ Hàn Nghệ đã quay về, hẻm Bắc đã cải tạo hoàn công. Đủ loại dấu hiệu đều cho thấy việc chiêu thương đã tiến hành đến giai đoạn cuối cùng.
Ngày hôm nay, Lưu Nga gọi những thương nhân có ý hợp tác tới Phượng Phi Lâu.
Tổng cộng ước chừng 30 người.
Địa điểm hội nghị là lầu hai của Phượng Phi Lâu.
Người đã đến đông đủ, nhưng Hàn Nghệ lại chưa xuất hiện, tuy rằng Phượng Phi Lâu tiếp đãi hết sức chu đáo. Trà nước, hoa quả chả thiếu thứ gì. Nhưng vẫn có không ít người cảm thấy bất mãn.
“Nghe nói đông chủ của Phượng Phi Lâu này chỉ là một thằng nhóc chưa đến 20 tuổi. Không ngờ lại không hiểu lễ phép như vậy, để cho bọn ta đợi ở đây.”
“Tiền lão ca nói rất đúng. Tuy chúng ta đều là thương nhân. Nhưng ở thương trường, không ai mà không có mặt mũi cả. Hắn chẳng qua chỉ là một tên tiểu tử mới đến.”
“Thật sự tưởng hẻm Bắc của bọn chúng ghê gớm vậy sao, ta thấy cửa hàng này của ta cũng chẳng mở nổi nữa.”
“Ngươi đừng than phiền nữa, hiện giờ tên Hàn Nghệ này rất nổi tiếng. Ta nghe nói, gần đây hắn còn làm quan.”
“Vậy thì sao? Ta cũng không sợ hắn.”
Ngay lúc bọn họ đang than phiền, Hàn Nghệ bước ra từ hậu viện, bên cạnh còn có quân sư quạt mo Lưu Nga.
“Hàn tiểu ca, lát nữa ngươi nhớ chú ý một chút. Đừng quá kích động.”
Lưu Nga nhỏ giọng nói. Nếu mà Hàn Nghệ kích động, thì đúng là dọa người ta chết khiếp.
Hàn Nghệ bị dặn dò cả buổi sáng, khó tránh khỏi có chút sốt ruột, nói: “Ta nói này Lưu Tỷ, chúng ta đi nói chuyện kinh doanh, đâu phải đi giết người cướp của, tỷ có cần phải nhiều lời như vậy sao?”
Lưu Nga nghe vậy rất là khó chịu, nói: “Thật ra ta cũng không muốn nhiều lời như vậy, nhưng ngươi nhìn ngươi xem trước đây đã từng làm những gì. Ta nói cho ngươi biết, đám người này có không ít kẻ là người của các đại gia tộc. Chúng ta đừng có chọc vào.”
Về điểm này, Lưu Nga đã sớm nói cho Hàn Nghệ. Hiện giờ thương nghiệp đều bị quý tộc và thứ tộc lũng đoạn. Bởi vì dân chúng bình thường đều là tự cung tự cấp, không có tư cách kinh doanh. Tài nguyên trong tay quý tộc nhiều, vì thế rất hay buôn bán gì đó. Nhưng thường là cử một số môn khách trong nhà hoặc là người hầu làm đại diện. Chứ con cháu quý tộc thì sẽ không ra mặt.
Dĩ nhiên, Nguyên gia là ngoại lệ. Cũng chính vì cái ngoại lệ này, mà Nguyên gia mới có được thành công lớn như thế.
“Được rồi, được rồi, ta biết rồi, ta biết rồi.”
Hàn Nghệ nhìn Lưu Nga sắp bạo phát, liền vội qua loa cho xong chuyện.
Đi vào trong lâu, Hàn Nghệ trực tiếp lên tới lầu hai, nhìn một lượt. Mỗi người đều là cấp bậc trưởng bối. Không thể nghi ngờ, một thanh niên trẻ tuổi như hắn đứng ở chỗ này, có vẻ không hợp lắm.
Năng lực nói thầm của Lưu Nga đúng là nhất đẳng, chỉ qua một lúc đã đem danh tính và lai lịch của những người này nói cho Hàn Nghệ.
“Các vị, các vị, thật là xin lỗi, lâm thời xảy ra chút chuyện, thế nên có chút chậm trễ, để các vị đợi lâu. Tại hạ thực sự rất áy náy. Mong các vị thứ lỗi.”
Hàn Nghệ vừa lên liền chắp tay nhận sai.
Dù sao đều là thương nhân, sau lưng oán trách thì oán trách, nhưng ở trước mặt thì vẫn tâm khẩu bất nhất, mọi người đều đứng lên chắp tay đáp lễ, tỏ vẻ thông cảm, rằng mình cũng không đợi lâu lắm.
“Mời ngồi, mời ngồi.”
Hàn Nghệ lại đưa tay ra hiệu, đợi sau khi bọn họ ngồi xuống hết, Hàn Nghệ lại chắp tay nói: “Hôm nay các vị có thể bớt chút thời gian bận rộn tới đây. Hàn mỗ cảm thấy vô cùng vinh hạnh, vì thế ở đây nói một tiếng cảm ơn với các vị. Đồng thời điều duy nhất Hàn mỗ có thể hồi báo các vị, chính là các vị đi chuyến này sẽ không uổng đâu. Các vị tiền bối đều là người bận rộn, ta cũng không phí lời nữa, để tránh chậm trễ việc làm ăn của các vị.”
Dừng một chút, hắn lại tiếp tục nói: “Các vị hôm nay tới đây, không vì gì khác, chính là hi vọng là có thể tới buôn bán ở hẻm Bắc. Về ưu thế của hẻm Bắc, ta tin các vị còn hiểu rõ hơn ta. Thế nên ta không nhiều lời nữa. Ta chỉ muốn nói là, nếu như chủ ý của các vị chỉ là tới hẻm Bắc mở tiệm, vậy thì sai rồi.”
Mọi người đều tò mò nhìn Hàn Nghệ, bọn họ tới đây chỉ là để mở một cái tiệm, không phải tới đây để đi dạo, tiện thể chơi gái.
Hàn Nghệ liếc mắt nhìn một cái, nói: “Hẻm Bắc là gì? Một con phố? Hay là một con phố mở đầy cửa hàng? Trước mắt cách nói này đúng, nhưng trong tương lai, ta tin chắc sẽ không còn tồn tại cách nói này nữa. Hẻm Bắc là gì? Chỉ có một định nghĩa mà thôi, đó là một thương hiệu. Vậy cái gì là thương hiệu? Cái này rất khó giải thích, đơn giản mà nói, đó chính là tài sản có giá trị lớn nhất trong tương lai, hơn nữa còn có thể mang lại lợi ích lâu dài.
Nói càng cụ thể một chút, thì chính là khi dân chúng muốn mua gì đó. Bọn họ rồi sẽ nói một câu, tới hẻm Bắc mua đi, đồ ở hẻm Bắc tốt lắm. Chỉ dựa vào hai chữ hẻm Bắc, là đã đáng để tin cậy. Đây chính là kỳ vọng của ta đối với hẻm Bắc.”
“Hàn tiểu ca, khẩu khí này của ngươi không khỏi quá lớn đi, hiện tại còn có chợ Đông và chợ Tây đấy, hẻm Bắc của ngươi làm sao có thể vượt qua hai chợ được chứ.”
Một nam nhân trung niên thân hình hơi béo nói.
Người này Hàn Nghệ biết, tên là Tiền Đại Phương (Đại phương ở đây nghĩa là hào phóng). Nói thật, tên này không hào phóng chút nào, là chủ cửa hàng gạo Tiền Ký Mễ. Hàn Nghệ cũng từng đi qua mua gạo của bọn họ. Có điều Tiền gia bọn họ cũng có thể xem là nổi bật trong giới thứ tộc. Phụ thân gã từng ở thời kỳ Trinh Quán, lợi dụng Trường An có lũ lụt, che mắt quan phủ, tự tích trữ lương thực, tạo ra một cơn sốt gạo, một phát dựng lên địa vị trong thương trường ở Trường An.
Địa vị của loại người như họ tuy ti tiện. Nhưng kỳ thực vô cùng nhiều tiền, hơn nữa cũng có lui tới với một vài quan viên.
Hàn Nghệ cười nói: “Vì sao không thể, chợ Đông và chợ Tây có quá nhiều quy tắc, quan phủ giám sát vô cùng nghiêm khắc. Hẻm Bắc của ta thì tương đối tự do, hơn nữa chúng ta còn có thị trường phụ nữ. Điểm quan trọng nhất là kết cấu của chợ Đông, chợ Tây đã nhiều năm không đổi, hiện giờ đều đã lạc hậu. Mà ta thì sẽ tạo ta một hẻm Bắc có kết cấu mới nhất trên toàn thế giới. Có thể nói, tất cả mọi thứ trong hẻm Bắc là sinh ra để phù hợp việc buôn bán.”
Nói xong, hắn nhìn Trà Ngũ gật đầu một cái.
Trà Ngũ lập tức cho người khiêng hai tấm gỗ lên. Trên tấm gỗ có dán một miếng vải trắng. Trên vải trắng có vẽ một số hình ảnh kiến trúc.
Hàn Nghệ chỉ tay, nói: “Đây chính là bản đồ quy hoạch hẻm Bắc do ta làm.”
Những thương nhân kia lập tức đứng dậy bước tới.
Hàn Nghệ nhận một cây gậy nhỏ Trà Ngũ đưa, chỉ lên bản đồ, nói: “Sát hai bên đường là nơi tập trung các cửa hàng. Trong đó có 10 lầu các, 30 gian hàng. Trong đó tiệm lớn nhất đã được Từ Cửu thúc thuê mở tiệm vải.”
Mọi người nghe vậy sửng sốt. Gần đây tiệm vải của Từ Cửu hoạt động rất thường xuyên.
Từ Cửu mỉm cười.
Tiền Đại Phương nói: “Hàn tiểu ca, ngươi như vậy là không công bằng. Tại sao Từ Cửu lang có thể thuê tiệm trước?”
Không ít người gật đầu theo.
Hàn Nghệ cười nói: “Đâu chỉ có mỗi cửu thúc, một số cửa hàng bán đồ ăn vặt cũng đã thuê rồi. Bọn ta cũng đâu có nói là không cho thuê, là các người vẫn đang chần chừ đấy chứ.”
Những thương nhân này nghe vậy đều không nói gì.
Phượng Phi Lâu vẫn luôn chiêu thương, chỉ là tên Hàn Nghệ này rất hay chọc vào phiền toái. Hôm nay chọc cái này, ngày mai chọc cái kia, ai mà dám tới chứ. Bọn họ vẫn luôn quan sát, nếu như không phải là Hàn Nghệ đã làm quan, thì đoán chừng hôm nay người đến đây sẽ giảm phân nửa.
Hàn Nghệ cũng không nói nhiều về việc này, tiếp tục giới thiệu: “Điểm đặc sắc của hẻm Bắc bọn ta thực sự là quá nhiều. Thứ có thể thu hút khách địa phương cũng quá nhiều. Kịch nói của Phượng Phi Lâu ta chính là một trong số đó.”
Nói đến kịch nói, lập tức có người hỏi: “Hiện giờ 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》 đã gần kết thúc. Sau này các người còn có kịch nói nữa hay không?”
Kịch nói này chính là cốt lõi để hẻm Bắc xoay người. Bất cứ thứ gì cũng không so sánh được. Đối với việc kịch nói có tiếp diễn hay không, mọi người đều rất tò mò.
Hàn Nghệ nói: “Đương nhiên là có, ta cũng không ngại nói cho các vị biết. 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》 này chỉ là khởi đầu, bởi vì chuẩn bị gấp gáp, nên không thể xem là hoàn mỹ. Hiện giờ kịch bản bộ kịch nói thứ hai đang trong kế hoạch. Ta tin đây sẽ là tác phẩm đỉnh cao của Phượng Phi Lâu, chắc chắn sẽ không để cho mọi người thất vọng.”
Mọi người liên tục gật đầu, bọn họ không cầu cái mới sẽ vượt qua 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》, chỉ cần có thể kéo dài tình huống hiện nay là được rồi.
Hàn Nghệ lại nói: “Về phần đặc sắc thứ hai, đó chính là 'Ngày phụ nữ'. Về những thứ hay ho của 'Ngày phụ nữ', thì để ta nói một ngày cũng không hết. Mà quan trọng nhất là hai chợ kia không có cái này. Mặt khác, Nữ Sĩ Các cũng đã chuyển từ chợ Tây tới đây. Bên cạnh Nữ Sĩ Các sẽ có rất nhiều cửa hàng. Ta quy hoạch những cửa hàng xung quanh này sẽ chỉ kinh doanh mặt hàng liên quan tới nữ nhân, tất cả đều tập trung ở đấy, ví dụ như son phấn, trang sức.”
Nữ Sĩ Các này từ trước tới vẫn rất có danh tiếng. Hơn nữa bọn họ từ sớm đã biết Nguyên Mẫu Đơn dự định xây một Nữ Sĩ Các ở đây. Như vậy thị trường phụ nữ càng thêm vững chắc rồi.
Hàn Nghệ cười nói: “Đặc sắc thứ ba lại không nằm trong hẻm Bắc, mà là nằm ở hẻm Trung và hẻm Nam. Ca kỹ tốt nhất Đại Đường đều ở đây. Điều này sẽ làm cho Bình Khang Lý trường thịnh bất suy. Mọi người đều là nam nhân cả, điểm này tin rằng ta không cần nhiều lời nhỉ.”
Đám trung niên ở đây đều ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, rồi phá lên cười dâm đãng.
Lưu Nga lại không thoải mái. Đang yên đang lành, tự dưng nhắc tới hẻm Trung hẻm Nam làm gì?
Lại có người nói: “Nhưng ta nghe nói các ngươi xưa nay không hợp với hẻm Trung hẻm Nam.”
Hàn Nghệ cười ha hả nói: “Mọi người đều là thương nhân cả. Chuyện xung đột khi kinh doanh của chúng ta cũng giống như phu thê cãi nhau vậy. Đánh nhau đầu giường, cuối giường giảng hòa thôi.”
Cái ví dụ này đủ chuẩn xác đấy.
Sự thật chính là như thế. Thương nhân với nhau không có ân oán tuyệt đối, chỉ có lợi ích tuyệt đối.
Đám trung niên không ít kẻ đều cười ra tiếng.
Đừng thấy trước kia Hàn Nghệ hay châm biếm hẻm Trung và hẻm Nam. Nhưng lúc cần lợi dụng thì vẫn sẽ lợi dụng. Nhìn từ góc độ kinh doanh, hẻm Trung và hẻm Nam đích xác đã cấp cho hẻm Bắc một vầng hào quang. Điều này giống như bán nhà ở hậu thế vậy, công viên bên cạnh đâu phải của bọn họ, nhưng bọn họ vẫn đem ra để thu hút khách hàng đó thôi.
“Về phần đặc sắc thứ tư.” Hàn Nghệ cười khẽ nói: “Các vị ngồi đây rất nhiều người đều kinh doanh mặt hàng đắt tiền. Điều này rất khó thu hút dân chúng bình thường tới đây. Nhưng thương nhân kinh doanh nhỏ lại không thuê được cửa hàng, mà ta thì không muốn vì thế mà mất đi một bộ phận khách hàng này. Ai có thể bảo đảm được những dân thường kia về sau sẽ không phát tài. Chúng ta cần phải làm cho mọi người có thói quen đến hẻm Bắc mua sắm. Bất kể bọn họ là người nghèo hay người giàu. Như vậy sẽ có thể gia tăng dòng người tới đây, gia tăng nội tình hẻm Bắc chúng ta.”
Đám phú thương nghe vậy liên tục gật đầu. Người nghèo cũng là người, là người tức là khách hàng tiềm năng. Nếu chỉ có đám quan to hiển quý tới đây, vậy thì có vẻ thiếu nhân khí quá rồi, lại còn mất đi một bộ phận khách hàng tiềm năng. Đặc biệt là những nơi bán đồ dùng sinh hoạt, bán gạo, bán vải. Bọn họ cũng cần những khách hàng này. Cho dù là những dân chúng đó mua ít, nhưng tích tiểu thành đại nha.
“Làm sao để giải quyết vấn đề này đây?”
Hàn Nghệ cầm cây gậy nhỏ trong tay chỉ vào bản đồ, nói: “Mọi người có nhìn thấy khu vực lớn này không? Nơi này sau này sẽ trở thành một cái chợ lớn, là nơi tập trung buôn bán cho dân chúng. Nơi đây sẽ có rất nhiều quầy hàng, thương phẩm với giá giá rẻ nhất. Đầu tiên, phí bày hàng ở đây thấp hơn nhiều so với chợ Đông và chợ Tây, như vậy tự nhiên giá sẽ rẻ hơn nhiều, có thể thu hút cho chúng ta nhiều người hơn.
Mặt khác, dân chúng là vạn năng, trong nhà bọn họ có rất nhiều vật dụng hữu ích. Những vật dụng này hoàn toàn có thể lấy ra làm hàng hóa, tin rằng mọi người đều đã từng thấy điều này rồi. Chỉ cần cái chợ này mở cửa, dân chúng sẽ đem các thương phẩm bọn họ chế tác ra để tới đó bán. Tuy rằng nơi này chỉ bán một số vật dụng họ tự làm, giá rất rẻ. Nhưng ai có thể bảo đảm được bên trong không có sản phẩm tốt chứ?
Tỷ như lúc ta ở Dương Châu, từng nhìn thấy vải bông rất đẹp trong một hộ gia đình bình thường. Những thứ như thế, đều sẽ có thể xuất hiện ở đây. Vì thế ta định đặt tên cho chợ này là chợ Đào Bảo. Tuy trên thương trường đồ càng đắt thì thường càng tốt. Nhưng có đôi khi, đồ rẻ lại còn tốt hơn đồ đắt tiền. Sở dĩ rẻ là vì người sở hữu không biết tận dụng nó mà thôi. Thế nên, chợ này đối với các ngươi mà nói, sẽ có trợ giúp rất lớn, bởi vì các người sẽ có thể kiếm được rất nhiều thứ hay ho, đáng để tham khảo trong đó.”
Mọi người nghe vậy mắt sáng lên. Tuy Hàn Nghệ chỉ nói một lần, nhưng những điểm mấu chốt đã nói rất rõ ràng. Những lão yêu tinh này không thể nào không nghe ra được.
Bởi vì hiện giờ thương nghiệp Đường triều không phát triển, mọi người giao lưu rất ít. Rất nhiều thương phẩm tốt vẫn chỉ là để trong nhà của một người dân nào đó. Nếu có một cái chợ, một thị trường phù hợp, dân chúng sẽ nhao nhao đem những kết tinh trí tuệ của mình ra để bán. Như vậy đối với thương nhân mà nói, lợi ích trong đó không cần nói cũng biết.
Đương nhiên, quan trọng hơn cả là có thể thu hút được nhiều người tới đây hơn. Tương tác giữa dân thường và dân thường, là hơn xa giữa dân chúng và quý tộc, đó là sự tương tác mang tính chủ động.
“Về phần đặc sắc thứ năm, có thể nói là cốt lõi của hẻm Bắc chúng ta, nhưng cũng có thể nói là khuyết điểm của hẻm Bắc.” Hàn Nghệ thở dài, nói: “Đó là hẻm Bắc không lớn như hai chợ kia. Địa bàn càng lớn thì càng có thể dung nạp nhiều người, cửa hàng cũng càng nhiều, hàng hóa buôn bán cũng càng nhiều. Để bù đắp khuyết điểm này, chúng ta lựa chọn biến phức tạp thành đơn giản. Ảo diệu trong đó chính là ở tòa đại lâu phía sau Phượng Phi Lâu này.”
Nói xong, hắn dùng cây gậy gỗ nhỏ chỉ, nói: “Đại lâu này gọi là Thương Vụ Lâu, sau này chín phần buôn bán lớn của hẻm Bắc đều sẽ ra đời ở đây.”