***
Người tới chính là Cố Khuynh Thành.
"Khuynh Thành cô nương."
Trong mắt Hàn Nghệ hiện lên chút ý cười, ngay sau đó đứng dậy chắp tay nói.
Nha Nương nhìn Cố Khuynh Thành, cười nhẹ nói: "Vừa rồi đã làm phiền Khuynh Thành muội muội thay ta tiếp đãi Hàn công tử."
Cố Khuynh Thành nghe được thì sửng sốt, đang định mở miệng, chợt thấy trong tay Nha Nương có thêm một túi thơm, hai mắt trợn trừng, vội vàng sờ trong lòng, bất giác cả kinh thất sắc, chỉ vào túi thơm trong tay Nha Nương nói: "Đây chẳng phải là túi thơm của ta sao."
Nha Nương cười khanh khách nói: "À, vừa rồi Hàn công tử đã tặng ta rồi."
Cố Khuynh Thành lại không hiểu ra sao, nói: "Đây là túi thơm của ta, sao lại do Hàn công tử tặng cho tỷ."
Với trí tuệ này của cô, còn dám nhổ lông trên đầu lão hổ, Hàn Nghệ tỏ vẻ xin lỗi nói: "Thật xin lỗi, là như vầy, vừa rồi ta đã tặng túi thơm này cho Nha Nương rồi."
Cố Khuynh Thành cau hàng mày nhỏ lại nói: "Ngươi dựa vào cái gì mà tặng túi thơm của ta cho người khác."
Vẻ mặt Hàn Nghệ khó xử, hắn còn chưa nói gì, Nha Nương đã đứng lên nói: "Nếu muội đã tặng túi thơm này cho Hàn công tử, thì đã là của Hàn công tử, hắn muốn tặng cho ai, không liên quan gì đến muội."
Cố Khuynh Thành càng nói càng hồ đồ, kinh ngạc nói: "Ta tặng túi thơm này cho hắn khi nào chứ."
Cho dù không phải tặng, thì cũng là ta mua lại nha, cô lấy túi tiền của ta, ta lấy túi thơm của cô, tính ra, ta còn thiệt thòi nữa, ai thèm túi thơm của cô chứ, cái yếm thì còn được. Hàn Nghệ thở dài nói: "Ta biết Khuynh Thành cô nương nhất định sẽ canh cánh vì chuyện này, việc này ta có thể hiểu, ta bồi lễ xin lỗi cô vậy."
"Hàn công tử, sao công tử lại phải bồi lễ xin lỗi nàng."
Nha Nương khẽ hừ một tiếng, nói: "Khuynh Thành muội muội, muội trở nên nhỏ mọn như vậy từ khi nào vậy, đồ đã tặng đi rồi còn muốn đổi ý."
Nàng lấy túi hương ra rõ ràng là muốn chọc giận Cố Khuynh Thành, cho nên phản ứng của Cố Khuynh Thành khiến nàng vô cùng vui vẻ. Trong lòng nàng đã nhận định, Cố Khuynh Thành thấy Hàn Nghệ tặng túi hương cho nàng, cảm thấy phẫn nộ, do vậy mới nói thế, đây là chuyện nàng hi vọng nhìn thấy.
Mà không biết rằng tất cả đều là Hàn Nghệ thầm giờ trò quỷ.
Cố Khuynh Thành nói: "Nếu là muội tặng đi, muội tự nhiên sẽ không hỏi tới, nhưng muội chưa từng tặng túi hương cho người khác, hơn nữa, muội và Hàn công tử trước đó chưa từng gặp mặt, tại sao muội phải tặng túi hương cho hắn chứ."
Vẻ mặt Hàn Nghệ khó xử nói: "Nhị vị cô nương chớ cãi, chớ cãi, ôi, đây đều là lỗi của tại hạ, đều là lỗi của tại hạ. Nếu vì thế mà làm hỏng tình cảm giữa hai vị, vậy tại hạ thật sự là tội ác tày trời nha. Trong lòng lại vui đến lật trời, cãi đi, cãi đi, tốt nhất là cãi cho vở kịch này không diễn tiếp được nữa."
Câu này thoạt nhìn như đang xin lỗi, thật ra là đang thêm củi, tính tình bạo phát của Nha Nương làm sao còn nhịn được nữa, vung tay nói: "Hàn công tử, chuyện này không liên quan đến công tử." Nói rồi nàng lại nói với Cố Khuynh Thành: "Nếu không phải muội tặng, túi hương của muội sao lại ở trong tay Hàn công tử, lẽ nào là Hàn công tử trộm của muội."
Trộm, Cố Khuynh Thành trợn to hai mắt, khiếp sợ nhìn Hàn Nghệ.
Nhìn ta như vậy làm gì, chẳng phải cô cũng lấy túi tiền của ta đi rồi sao, chúng ta không ai chịu thiệt cả. Hừ, bây giờ mới phát hiện không thấy túi hương, xem ra cô chỉ mới dạo vài vòng ngoài cửa Thiên môn thôi, thật sự là hậu sinh không chút đáng sợ.
Ha ha, mượn đao giết người, ta cũng biết dùng, Hàn Nghệ mừng thầm trong lòng, ngoài mặt lại tỏ vẻ vô tội.
"Chuyện gì thế này."
Nghe thấy một giọng nói uy nghiêm, ba người quay đầu nhìn, chỉ thấy Tào Tú đã đi từ bên trái sang. .
Truyện đề cử: Bạn Chanh
Hàn Nghệ thấy Tào Tú đến, trong mắt hiện lên chút không vui, giận thầm, ta nói này đại thẩm, chẳng phải bà mời ta đến đây coi diễn sao, vở hay vừa mới lên diễn, bà lại đi qua ngắt ngang, thật là mất hứng mà!
Nha Nương hừ một tiếng, nghiêng đầu đi.
Tào Tú liếc nàng một cái, trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ, sau đó lại vô cùng kinh ngạc nhìn Cố Khuynh Thành.
Cố Khuynh Thành liếc mắt nhìn Hàn Nghệ, sau đó nói bằng giọng điệu vô cùng thoải mái: "Không sao, vừa rồi con và Nha Nương có chút hiểu lầm, bây giờ đã nói rõ rồi, Khuynh Thành không quấy rầy Hàn công tử và Nha Nương tỷ tỷ coi diễn, xin lỗi không tiếp được."
Nói xong nàng liền xoay người rời đi.
Hàn Nghệ nhìn thấy trong mắt, thấy các nàng hình như cũng không sợ Tào Tú, nghĩ bụng, quả nhiên là tứ đại hoa khôi, thật sự đủ trâu nha.
Táo Tú hơi nhíu mi, sau đó nói: "Nha Nương, Vi công tử dưới lầu đang tìm con, con đi xuống chào hỏi đi."
Nha Nương thực sự không muốn, nàng đang tán gẫu vui vẻ với Hàn Nghệ, nói: "Con tiếp Hàn công tử là được."
Tào Tú nghiêng mắt cau mày, Nha Nương mếu miệng, gật đầu nói: "Dạ." Nói rồi lại quay sang nói với Hàn Nghệ: "Hàn công tử, Nha Nương không tiếp được rồi."
"Xin tự nhiên."
Nha Nương đi rồi, Tào Tú đưa tay ra nói: "Hàn tiểu ca mời ngồi."
"Mời."
Sau khi hai người ngồi xuống, Tào Tú xin lỗi nói: "Mấy hài tử này của ta đều bị ta chiều hư rồi, nếu đắc tội Hàn tiểu ca, ta chịu tội với ngươi ở đây."
Oa, đối với ta tốt như vậy, xem ra hôm nay không chỉ là xem diễn đơn giản như như vậy nha! Trong lòng Hàn Nghệ nghĩ thầm, khoát tay nói: "Giả mẫu quá lời rồi, vừa rồi chỉ là hiểu lầm nhỏ mà thôi, không sao, không sao."
"Hàn tiểu ca là khách quý mà hôm nay ta mời đến, chỉ sợ làm chậm trễ Hàn tiểu ca."
Tào Tú cũng không hỏi nhiều, nàng không rõ cho lắm, Hàn Nghệ lại là một người ngoài, hơn nữa trước mắt còn là đối thủ, hỏi hắn, e rằng cũng chỉ tốn hơi thừa lời, còn có thể tăng thêm hiểu lầm. Nếu muốn hỏi thì lát nữa hỏi Nha Nương và Cố Khuynh Thành là được, huống hồ đây cũng chẳng phải chuyện lớn gì.
Hàn Nghệ cười nói: "Giả mẫu nói thế là khách khí rồi, hàng xóm láng giềng cả, cái gì mà khách quý với không khách quý chứ, ta không gánh nổi."
"Hàn tiểu ca quá khiêm nhường rồi." Tào Tú cười nói: "Mọi người đều biết, kịch nói này xuất phát từ tay Hàn tiểu ca, bây giờ ta chỉ là Đông Thi hiệu tần, khó tránh khỏi có chỗ sơ sót, vẫn mong Hàn tiểu ca vui lòng chỉ giáo."
Ta dạy cho ngươi thì ta còn lăn lộn gì chứ, thật là buồn cười. Hàn Nghệ nghĩ một đằng nói một nẻo: "Chỉ giáo thì không dám, nếu giả mẫu có gì cần tại hạ hỗ trợ, tại hạ nhất định biết thì sẽ nói, nói sẽ nói hết."
Tào Tú nghe thấy mà rất vui vẻ, cười khanh khách nói: "Có mấy câu này của Hàn tiểu ca thì ta yên tâm rồi."
Khi hai người nói chuyện, dưới lầu chợt nghe thấy có người nói chuyện, Hàn Nghệ nhìn xuống dưới lầu, chỉ thấy một nữ tử xuất hiện trên đài, chính là Giáng Chân kia, còn chuyện tại sao Tào Tú chọn Giáng Chân, đơn giản chỉ vì bản thân Giáng Chân rất am hiểu diễn kịch, dù sao thì dung mạo Giáng Chân bình thường, nhưng lại có thể tiến thân vào một trong tứ đại hoa khôi, hoàn toàn dựa vào việc tự nâng giá bản thân, lăng xê lên, loại người này, ngươi không đưa nàng lên làm minh tinh thì thật là lãng phí nhân tài.
"Ai da, đã bắt đầu diễn rồi." Hàn Nghệ nói.
Tào Tú nói: "Nếu Hàn tiểu ca không ngại, ta bồi Hàn tiểu ca cùng xem vở kịch này."
Ta đương nhiên để ý nha, ta đến đây là để phong lưu khoái hoạt, chí ít bà cũng phải phái mấy tiểu muội theo tiếp ta chứ. Coi kịch, làm ơn đi, ta mới không hứng thú. Trong lòng Hàn Nghệ lạnh lẽo, nở nụ cười gượng nói: "Nào dám, nào dám, đây là vinh hạnh của Hàn Nghệ."
Hai người cũng không vội tán gẫu, chuyện tâm bắt đầu xem.
Bối cảnh câu chuyện chính là ở nơi yên hoa, vừa xem mở đầu thì Hàn Nghệ đã biết đây là câu chuyện tình yêu của một tài tử phong lưu và một nữ tử thanh lâu. Nữ chính do Giáng Chân diễn, vậy thì nam chính chắc chắn là do Uyển Nguyệt diễn.
Tuy rằng hai người đều không thành danh dựa vào ngoại hình, nhưng khí chất Giáng Chân tốt, có phong phạm tài nữ, còn Uyển Nguyệt thì nhờ tài ăn nói mà nổi danh, văn chương tốt, giỏi về tầm chương trích cú, diễn tài tử phong lưu cũng không ai thích hợp hơn.
Đề tài của câu chuyện này, Hàn Nghệ cũng rất tán thành, bởi vì thời cổ đại, câu chuyện tài tử và ca kỹ vẫn luôn tiếp diễn, trong đó đủ lãng mạn, dù sao thì kết hôn đường đường chính chính thì thiếu sự lãng mạn, bởi vì đều là lệnh của cha mẹ, lời của mai mối.
Không thể không nói một câu, Tào Tú này cũng có chút đầu óc, biết kịch nói không phải sở trường của mình, thế là chọn bối cảnh mà mình quen thuộc, bù lại thiếu sót của mình.
Trước mắt tất cả gần như vẫn nằm trong quy củ.
Nhưng Hàn Nghệ không lo lắn chút nào, nếu không có Bạch sắc sinh tử luyến, có lẽ vở kịch này thật sự có thể nóng, nhưng có châu ngọc trước đó, chỉ có thể nói Tài tử giai nhân sinh không gặp thời nha.
Xem một lát, nội dung vở kịch hình như có chút bình thường, chỉ có hai người đang yêu đương ở đó, vũ văn lộng mặc, tài tử viết thơ tặng giai nhân gì đó, già cỗi rồi.
Đích thực, vũ văn lộng mặc, không phải là sở trường của Hàn Nghệ, nhưng đây là kịch nói, không phải cuộc thi thơ từ, có nhiều không bằng có đúng lúc.
So ra, Bạch sắc sinh tử luyến nhiều lần trì hoãn, đến như không ai đoán được kết cuộc.
Bình thường thì bình thường, nhưng Hàn Nghệ xem rất chuyên chú. Thật ra đối với hắn mà nói, ngược lại khá hấp dẫn, bởi vì đang nói về kỹ xảo tán gái, hắn là một người xuyên không không hiểu lắm, tuy có ký ức của kiếp này, nhưng trong những ký ức đó ngoài trừ giả ngoan, giả chịu đựng, hoàn toàn không có nội dung gì về mặt này, hắn mang theo thái độ học tập mà xem kịch, xem coi bắt chuyện như vậy, làm sao ra tay.
Tào Tú làm người sáng tác, điều bà quan tâm dĩ nhiên không phải là nội dung câu chuyện, mà là phản ứng của người xem, đặc biệt là Hàn Nghệ, nhìn thấy Hàn Nghệ xem chuyên chú như vậy, trong lòng cảm thấy rất đắc ý.
Mà không hề biết rằng sở dĩ Hàn Nghệ xem chuyên chút như vậy, hoàn toàn là vì hắn hi vọng tìm hiểu nhiều hơn về con người phong tình của triều Đường, hoàn toàn không phải coi câu chuyện, nhiều lắm chỉ là một quyển tạp chí du lịch của sắc thái thôi.
Trong lúc bất tri bất giác, nửa canh giờ trôi qua.
Diễn viên trên đài đúng lúc ngừng lại, hành lễ với khán giả dưới đài, sau đó lui xuống.
"Cứ thế mà diễn xong sao."
"Ngươi làm thế còn ngắn hơn Phượng Phi Lâu một chút nha."
Khán giả dưới đài cảm thấy vô cùng bất mãn.
May mà nói còn ngắn hơn Phượng Phi Lâu, nếu nói còn ngắn hơn Hàn Nghệ, ta thể nào cũng xuống dưới tìm con mẹ ngươi liều mạng. Hàn Nghệ cũng mặt đầy tiếc nuối nói với Tào Tú: "Giả mẫu, chỉ một chút thế à, xem còn chưa đã ghiền nữa."
Tào Tú cười nói: "Không không không, chỉ vì các nàng Giáng Chân cảm thấy diễn quá lâu sẽ rất mệt, thế là chia thành hai hồi thượng hạ, lát nữa Kim Ngọc Nhi và Liên Nhi sẽ lên đài hiến xướng, hát xong thì tiếp tục diễn nữa."
Bà vừa dứt lời, dưới lầu lại có một giọng nói thô tục thông báo tin này cho các khách nhân.
Như vậy mới an ủi được cơn giận của mọi người, Phượng Phi Lâu đã đủ thất đức rồi, các ngươi không thể thiếu đạo đức hơn cả bọn họ nha.
"Thì ra là thế."
Hàn Nghệ gật đầu khen: "Chủ ý này thật sự khá hay. Thật không dám giấu, tứ Mộng của Phượng Phi Lâu chúng ta thường diễn đến thượng thổ hạ tả, nhưng không còn cách nào, nhân thủ Phượng Phi Lâu chúng ta không đủ, hơn nữa ngoài trừ kịch nói cũng không có gì thu hút khách nhân được."
"Hàn tiểu ca nói đùa rồi."
Trong mắt Tào Tú tràn đầy đắc ý, lại nói: "Vậy không biết Hàn tiểu ca cho rằng Tài tử giai nhân của chúng ta thế nào."
Hàn Nghệ cười cao thâm nói: "E rằng chỉ có ba chữ có thể hình dung."
"Nguyện lắng nghe kỹ."
Hàn Nghệ dựng ngón tay cái lên: "Hay hay hay"