Mục lục
Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều - Nam Hi Bắc Khánh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: mafia777

Mua thỏ?

Hàn Nghệ đương nhiên là nói đùa, kéo theo Tiểu Dã đi dạo trên phố. Mỗi người mua một bình rượu, vừa uống vừa nói chuyện, phơi nắng rất thanh thản dễ chịu.

"Hàn đại ca, mau nhìn, thỏ kìa."

Tiểu Dã đột nhiên chỉ vào phía trước bên trái nói.

Hàn Nghệ đảo mât nhìn lại, chỉ thấy phía trước có một tiểu thương đang ngồi, trước mặt y đặt một cái lồng trúc nhỏ. Trong lồng nhốt một con thỏ trắng nhỏ, cười nói: "Thỏ thì thỏ, đệ kích động như vậy làm gì?"

"Hàn đại ca, huynh không phải muốn mua thỏ sao?" Tiểu Dã không biết là lúc nãy Hàn Nghệ chỉ nói đùa.

Hàn Nghệ liếc nhìn nó, thầm nghĩ, mua về tặng cho các nàng Mộng Nhi làm thú cưng cũng tốt. "Đi, chúng ta đi qua xem."

Hai người bước đến trước mặt tiểu thương bán thỏ.

"Thỏ này của ngươi bao nhiêu tiền?" Hàn Nghệ hỏi.

Người tiểu thương giơ ra hai ngón tay.

"20 văn tiền?" Hàn Nghệ phóng khoáng nói: "Có hơi đắt chút, nhưng không sao."

"Vị khách quan này, ta nói là hai quan tiền." Tiểu thương kia nói.

"Cái gì? Hai quan tiền?"

Hàn Nghệ trợn mắt, kích động nói: "Ngươi cướp tiền à? Một con thỏ mà hai quan tiền? Ta có thể mua một con lợn đó."

"Khách quan, sao cậu có thể nói như vậy, buôn bán chú trọng ta tình ngươi nguyện. Ta cũng không bắt cậu mua, sao lại biến thành cướp tiền rồi." Người tiểu thương dùng lý lẽ tranh luận.


Mẹ nó, ngươi đang khi dễ người nơi khác tới à? Hàn Nghệ hà một tiếng, nói: "Được được, ngươi không phải cướp, ngươi chỉ là nghĩ tới tiền nghĩ phát điên rồi. Thỏ của ngươi nạm vàng sao? Nếu như ngươi bán được thì chữ Hàn của ta viết ngược."

Hắn vừa dứt lời, chợt nghe bên cạnh có người nói: "Thỏ của ngươi bán sao?"

"Hai quan tiền."

Người tiểu thương đáp.

Xem ra không phải là chỉ bắt nạt người nơi khác, người bản địa cũng bắt nạt a. Hàn Nghệ thầm nhủ.

"Được, ta mua."

Oa mẹ nó, không phải chứ. Hàn Nghệ chợt quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy một công tử hơi mập mạp. Người ta vừa vung tay, thì tùy tùng vác tiền ở phía sau đã đưa một đống tiền cho tiểu thương, vô cùng sảng khoái.

Hai quan tiền mua một con thỏ. Hoặc là người này bị điên, hoặc là đây là trò bịp.

Đây rõ ràng là đang hát hợp xướng, muốn lừa ta. Hừ, ông mày là lừa người mà lớn lên đó. Hàn Nghệ mắt nhìn nhưng trong lòng thầm cười. Lừa người kiểu này, hắn nhìn thấy quá nhiều rồi.

"Ý, cậu chẳng phải là.chủ nhân mới của Phượng Phi Lâu sao?"

Vị công tử mập kia bỗng nhiên nhìn Hàn Nghệ nói.

Biết ngay là ngươi tìm ta nói chuyện, Hàn Nghệ không lên tiếng, cười nói: "Đúng vậy, đúng vậy."

Công tử mập kia không vui nói: "Kịch nói đang diễn rất hay, sao ngươi đột nhiên ngừng diễn ba ngày? Thật là đáng tức."

Nghe giọng điệu đúng là con cháu quý tộc, hiện giờ là thời chú trọng thân phận. Mở lầu xanh hiện giờ là không có địa vị nhất, vì thế khi bọn họ nói chuyện với Hàn Nghệ đều rất vênh váo hống hách, không có chút tôn kính.

Ta thực sự muốn xem ngươi muốn chơi trò gì, Hàn Nghệ cười nói: "Vị công tử này có chỗ không biết, kịch nói của ta không phải nói diễn là diễn. Phải luyện tập, nếu như không luyện tập thì không diễn được. Bọn ta hiện giờ đang khẩn trương tập luyện. Yên tâm, ba ngày sau có thể xem rồi."

"Khẩn trương tập luyện?"

Công tử mập nhìn Hàn Nghệ, nói: "Vậy sao ngươi lại ở đây?"

"Ặc."

Hàn nghệ nói: "Mua đạo cụ."

"Đạo cụ là gì?"

"Đạo cụ chính là những thứ các người nhìn thấy trang trí trên sân khấu."

"Ồ, thì ra là thế."

Công tử mập kia gật đầu, lại hiếu kỳ nói: "Vậy Hùng Phi và Thôi Tinh Tinh có bỏ trốn thành công không?"

Hàn Nghệ cười cười, nói: "Cái này còn đang đắn đo, đến lúc đó sẽ biết."

Công tử mập liếc nhìn Hàn Nghệ, có vẻ không hài lòng.

Nhìn ta làm gì, Nguyên Liệt Hổ muốn hỏi kịch bản ta còn không để ý. Ngươi lợi hại hơn Nguyên Liệt Hổ sao? Hàn Nghệ ra vẻ xin lỗi, cười. Ta quyết không tiết lộ kịch bản.

Công tử mập kia cũng không thể làm gì Hàn Nghệ, chỉ có thể góp ý, bảo Hàn Nghệ phát triển kịch bản như thế nào.

Hàn Nghệ cười gật đầu, dường như một câu cũng không nghe lọt tai. Nghe ngươi thì kịch bản của ta có thể hot không?

Hai người tán gẫu trong chốc lát, người tiểu thương kia đã đếm xong tiền. Tiểu thương bọn họ đếm tiền không phải đếm từng đồng một, mà đếm qua loa, nhìn một chút là biết rõ. Sau đó đưa thỏ cho công tử mập.

Công tử mập nói: "Vậy được, ba ngày sau, ta lại đi xem."

Nói xong y liền xách theo con thỏ rời đi.

Saosao lại rời đi rồi. Không phải muốn dọa ta tao? Hàn Nghệ nhìn theo bóng công tử mập rời đi, vẻ mặt hoang mang, thầm nghĩ. Lẽ nào...lẽ nào con thỏ này đắt như vậy! Không đúng, lúc Tiểu Mập mua Đại Thố và Nhị Thố rất rẻ mà. Hơn nữa còn mua ở chợ Đông nữa.

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy! Hàn Nghệ lắc đầu. Chợt thấy tiểu thương kia dùng ánh mắt kỳ dị nhìn Hàn Nghệ. Làm gì? Ai da, không lẽ ngươi muốn đem chữ Hàn ra viết ngược! Như vậy thì vô vị quá, ta nên đi trước.

Hàn Nghệ lôi Tiểu Dã, ra hiệu cậu khẩn trương đi.

Đúng lúc bọn họ chuẩn bị rời đi. Tiểu thương kia bỗng nhiên gọi Hàn Nghệ lại, nói: "Cậu...cậu là chủ nhân của Phượng Phi Lâu?"

Hàn Nghệ gật đầu nói: "Đúng."

"Thật sự là rất cảm ơn cậu."

Tiểu thương kia chắp tay nói.

Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Ngươi cảm ơn ta làm gì? Ta đâu có mua thỏ của ngươi."

Tiểu thương kia ha hả nói: "May mà nhờ vào "Bạch sắc sinh tử luyến" của Phượng Phi Lâu của cậu, mà việc kinh doanh của ta mới tốt lên."

"Hả?"

Hàn Nghệ không hiểu nhìn hắn.

Tiểu thương kia lập tức nói: "Là như vậy, từ sau khi các người diễn "Bạch sắc sinh tử luyến". Mọi người đều tranh nhau mua thỏ, thỏ ở chợ Tây này đều bị mua hết. Hôm qua bán được một con một quan tiền. Hôm nay bán được hai quan. Ha ha, không giấu gì cậu, ta bán thỏ mấy năm rồi. Hai ngày nay số tiền bán thỏ bằng với mấy năm trước. Bây giờ mọi người đều vào rừng bắt thỏ."

Thì ra là sau khi "Bạch sắc sinh tử luyến" xuất hiện. Thỏ đã trở thành tượng trưng của tình yêu. Hiện giờ con cháu quý tộc đi ra ngoài không mang theo quạt nữa, mà là xách theo con thỏ.

Trong tay không có thỏ, mà có mặt mũi ra ngoài?!

Hóa ra là có chuyện như vậy a! Ai ôi! Sao ta loại không nghĩ tới điểm này. Sớm biết vậy, ta đã xách mấy trăm con thỏ để trong nhà, đợi diễn kịch xong thì mang ra ngoài bán, thì chẳng phải là sẽ phát tài sao. Ôi, xem ra ta còn cách thương nhân một khoảng cách rất ra.

Hàn Nghệ trong lòng đau nhói, nói: "Nói như vậy, có phải là ngươi nên phân cho ta chút tiền!"

Tiểu thương kia sửng sốt, không đáp lời.

Tên này đúng là một gian thương a! Xem ra thương nhân có lương tâm như ta thì có một không hai rồi. Hàn Nghệ than một tiếng: - Thôi, thôi, coi như là ta làm việc thiện, Tiểu Dã, chúng ta đi.

Nói xong, hắn kéo theo Tiểu Dã rời đi.

Đi được vài bước, Hàn Nghệ bỗng nhiên hỏi: "Tiểu Dã, đệ bắt thỏ bao giờ chưa?"

Tiểu Dã lắc đầu.

Hàn Nghệ nói: "Đệ săn bắt lợi hại vậy, không thể chưa bắt thỏ bao giờ a."

Tiểu Dã hiếu kỳ nói: "Con thỏ đáng yêu như thế, tại sao phải bắt chúng nó."

Hàn Nghệ trừng mắt nhìn.

Tiểu Dã lại hỏi: "Đại ca, huynh hỏi cái này để làm gì?"

"Không có gì, không có gì."

Hàn Nghệ vốn định xúi Tiểu Dã lên núi đi bắt thỏ, thuận tiện bán lấy chút tiền, bù vào tiền sinh hoạt. Nhưng câu nói này của Tiểu Dã đã làm cho chủ ý này của hắn chết từ trong trứng nước. Thực sự là không nói lên lời nữa.

Đợi chút, mọi người mua thỏ. Đều bởi vì Đại Thố và Nhị Thố. Nói như vậy, Đại Thố và Nhị Thố trở thành thỏ nổi tiếng. Không lẽ đám nữ nhân đó đều là vì Đại Thố và Nhị Thố mà đến. Không xong, Tiểu Mập bị bọn họ lừa rồi.

Hàn Nghệ vội vàng nói: "Tiểu Dã, đi thôi. Chúng ta mau đi tìm Tiểu Béo."

Nói rồi hắn cũng không đợi Tiểu Dã trả lời, bèn kéo theo Tiểu Dã đi.

Nhưng lần này vẫn chưa đi được hai bước, bỗng nghe thấy người kêu: "Cứu mạng, cứu mạng."

Tiểu Dã cau mày nói: "Hình như là tiếng của Tang Mộc."

Xảy ra chuyện gì rồi? Hàn Nghệ đưa mắt nhìn, chỉ thấy Tang Mộc, Đông Hạo, Tá Vụ ba người đang chạy như điên. Không chờ Hàn Nghệ kịp phản ứng, ba người đã cách Hàn Nghệ bọn họ không đến mười bước.

"Ân công, chạy mau, chạy mau."

Tang Mộc nhìn thấy Hàn Nghệ liền kêu ầm lên.

Lại nghe được phía sau có người kêu: "Đừng chạy, đừng chạy."

Hàn Nghệ nhón chân lên nhìn, chỉ thấy phía sau có một đám người. Trong tay bọn họ cầm theo ghế đẩu, côn gỗ và vũ khí khác. Không suy nghĩ nhiều, vội kéo theo Tiểu Dã và Tang Mộc bọn họ chạy về phía trước.

Tiểu Dã vừa chạy vừa hỏi Tang Mộc: "Tại sao bọn họ lại đuổi chúng ta?"

Bởi tốc độ của cậu nhanh, hiện giờ phải theo tốc độ của Hàn Nghệ bọn họ mới giảm tốc độ lại. Vì thế hết sức thoải mái.

Tang Mộc thở không ra hơi: "Bọn ta muốn mua một cái cưa, nhưng tiểu thương đó không những không bán cho bọn ta mà còn nhục mạ bọn ta. Bọn ta đương nhiên là tranh cãnh với bọn họ, nhưng bọn họ người càng lúc càng nhiều. Tên nào cũng như có thù với bọn ta vậy, thậm chí còn muốn động thủ đánh bọn ta."

Tá Vụ uất ức sắp khóc, nói: "Ta thấy bọn họn thực sự coi chúng ta thành Thôi đại, Thôi nhị rồi."

"Thôi đại, Thôi nhị?" Hàn Nghệ sửng sốt, lập tức hiểu được, thiếu chút nữa quên ba người bọn họ là nhân vật phản diện. Sao ta lại ngu tới mức đi ra ngoài cùng bọn họ chứ! Sau khi len qua đám động, ánh mắt của Hàn Nghệ bỗng nhiên nhìn thấy một ngõ nhỏ ở bên cạnh, vội nói: "Ba người bọn ngươi mau chạy vào ngõ."

Tang Mộc bọn họ cũng không nghĩ nhiều, vội chui vào trong ngõ.

Hàn Nghệ một tay giữ chặt Tiểu Dã đang định chạy theo, mà chạy về phía trước, miệng la lớn: "Thôi đại, mấy tên đại ác nhân các ngươi đừng chạy!"

Hắn vừa hô vừa bước chậm lại. Không lâu sau nghe chợt nghe thấy tiếng bước chân. Chỉ thấy đám người kia chạy qua bọn họ.

Hàn Nghệ nhìn bọn họ dần đi xa. Trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Chợt thây Tiểu Dã cười ha hả nhìn hắn. Mỗi lần hắn gạt người khác, Tiểu Dã đều là vẻ mặt này, không khỏi cười khổ nói: "Tiểu Dã, lần sau đệ không được nhìn ta như vậy, bằng không người khác nhìn thấy vẻ mặt này của đệ, sẽ biết ngay là ta đang nói dối."

Tiểu Dã gật gật đầu.

Hàn Nghệ và Tiểu Dã lại lặng lẽ đi vào bên trong ngõ hẻm kia, nhỏ giọng gọi: "Tang Mộc, Tang Mộc."

Chỉ thấy ba cái đầu thò ra từ phía sau mấy cái sọt

Hàn Nghệ nói: "Ra đây đi, ra đây đi. Bọn họ đi rồi."

Ba lão Phù Tang lúc này mới bước ra, lau mồ hôi, thở dốc.

Đột nhiên, ba người đều nhìn Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ nói: "Các ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"

Tang Mộc vẻ mặt uất ức nói: "Ân công, bọn ta không muốn diễn tiếp nữa."

"Đúng là dùng tình mạng để diễn kịch a, ra cửa cũng không được."

Hàn Nghệ tuy rằng đã nghĩ tới. Nhưng không ngờ rằng bách tính Đường triều lại điên cuồng như vậy, ngượng ngùng cười nói: - Nhẫn nhịn, nhẫn nhịn. Các ngươi yên tâm, đến lúc đó ta nhất định sẽ giúp các ngươi giải quyết vấn đề này.

"Nhưng..."

Hàn Nghệ không chờ bọn họ nói, bèn nói: "Các ngươi nghĩ xem, nếu các ngươi không diễn, ta vẫn phải tìm người khác diễn. Nhưng mọi người nhìn thấy bộ dạng của các ngươi như vậy, có lẽ sẽ không đến diễn. Như vậy không thể tiếp tục diễn kịch nói nữa, Nếu như không diễn nữa, như vậy không phải là bị người cầm ghế đẩu đuổi mà là cầm đao đuổi. Dù sao thì các ngươi không đi ra ngoài là được."


Tang Mộc bọn họ nghĩ lại, hình như là như vậy


"Vậy bây giờ chúng ta làm thế nào để đi về?"


Đông Hạo hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn Hàn Nghệ.


Ắc, đây đúng là một vấn đề. Nhưng cho dù nói thế nào, cũng không thể đi về cùng bọn họ. Như thế thực sự quá nguy hiểm, lúc nên vứt bỏ, thì phải vứt bỏ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK