Mục lục
Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều - Nam Hi Bắc Khánh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: mafia777

Nói dối mà cũng có thể nói thành như vậy, thì không thể nói hắn ngu xuẩn rồi, quả thực là chỉ số thông minh bằng không nha!

Cả đám Trịnh Thiện Hành, Trường Tôn Duyên đều giật nảy mình, thằng Hàn Nghệ này hôm nay bị làm sao thế?

Đây cũng không phải chỗ đùa giỡn, dù sao hai lão nhân đang ngồi trước mặt này, tùy tiện ngáp một cái, cũng có thể biến Hàn Nghệ thành tro bụi.

Chử Toại Lương vẫn còn hơi sửng sốt một chút, cảm thấy như đang nghe lầm, chợt chỉ vào Hàn Nghệ, tức giận quát lên: "Tiểu tử ngươi thật to gan, dám trêu đùa lão phu."

"Tiểu dân chỉ nói lời thật, không dám lừa gạt Hữu Phó Xạ." Hàn Nghệ khom mình hành lễ nói.

Chử Toại Lương cảm thấy chỉ số thông minh của mình như bị sỉ nhục, nổi trận lôi đình nói: "Được được được, nếu để ta biết được hôm nay ngươi nói dối, ta sẽ không tha cho ngươi."

Hàn Nghệ vô cùng chân thành nói: "Xin Hữu Phó Xạ yên tâm, tuyệt đối không có thêm nữa, nếu có nói dối, tiểu dân nguyện tự mình kết thúc."

Lời này nói ra cũng không để lại lối thoát rồi...

Chử Toại Lương gật đầu một cái, thế nhưng đột nhiên ngẫm lại, lời này vẫn có vẻ không đúng rồi, buồn bực nói: "Cái gì mà tuyệt đối không có nữa? Lời này của ngươi có ý gì?"

Hàn Nghệ nói: "Tiểu dân chỉ là muốn nói, tiểu dân không dám giấu diếm Hữu Phó Xạ ạ."

Thế này mà còn bảo là không giấu diếm? Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo đồng thời cúi đầu cười.

Trường Tôn Vô Kỵ hơi liếc nhìn Hàn Nghệ, nhưng cũng không có lên tiếng, lập tức rũ xuống mi mắt, phảng phất như đã nhập định.


Chử Toại Lương rít gào nói: "Tiểu tử ngươi rõ ràng là đang cố ý!"

"Tiểu dân không dám." Hàn Nghệ vẫn cúi đầu nói.

"Hừ, Chử Toại Lương ta không tin không chế phục được tiểu tử ngươi."

Tính khí hỏa bạo của Chử Toại Lương lại nổi lên, đứng phắt dậy, chỉ tay vào Hàn Nghệ, tức giận đến mức phùng mang trợn má.

"Hữu Phó Xạ tha mạng, tiểu dân biết sai rồi." Hàn Nghệ nói.

Chử Toại Lương vừa nghe thấy thế, giọng điệu hơi chút hòa hoãn vài phần, nói: "Vậy ngươi nói xem, rốt cuộc còn có... hay không?"

"Cái này quả thật không có." Hàn Nghệ một mặt chân thành nói.

Nếu không có cái câu trước đó "Vậy thì không có rồi" kia, thì Chử Toại Lương có khi vẫn sẽ tin tưởng Hàn Nghệ. Thế nhưng lúc này, ngươi bảo ông ta làm sao tin Hàn Nghệ được nữa, Hàn Nghệ rõ ràng là đang đùa bỡn ông ta.

"Ngươi...!"

Chử Toại Lương đã tức đến nổ phổi, ông ta đường đường là một Phó Xạ, thế mà lại bị một tên mở thanh lâu trêu đùa, chuyện này quả thật chính là không thể tha thứ được, liền quát lên: "Người đâu, bắt tiểu tử này lại cho ta."

"Dạ."

Hai hộ vệ lập tức đi đến.

Lưu Nga ở bên cạnh sợ tới mức thiếu chút nữa là ngã xuống đất.

Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo đồng thời nhíu mày lại, trong ánh mắt đều tràn ngập nghi hoặc. Bọn họ thực sự là không hiểu tại sao Hàn Nghệ phải làm như thế, chuyện này thật không khác gì tự tìm đường chết cả, nếu ngươi đã không muốn cho, vậy vừa nãy ngươi đừng có nói như vậy nha, Chử Toại Lương cung không thể buộc ngươi, hơn nữa lời này kỳ thực cực kỳ dễ dàng nói ra, một mực Hàn Nghệ lại đem việc này làm cho phức tạp như thế, khó có thể lý giải được.

Đối với chuyện này bọn họ cung thực sự là không thể giúp được, chỉ có thể lo lắng suông. Chử Toại Lương là ai cơ chứ, là người đứng thứ hai trong triều hiện nay, mà người duy nhất cao hơn ông ta một cấp, ngoại trừ hoàng đế, cũng chỉ có Trường Tôn Vô Kỵ hiện đang ngồi ở bên cạnh ông ta.

Hàn Nghệ vẫn một bộ vững như núi Thái, đứng ở nơi đó không nhúc nhích, chờ bọn họ tới bắt.

"Chậm đã!"

Trường Tôn Vô Kỵ rốt cục lên tiếng, đầu tiên ông ta hướng về Chử Toại Lương nói: "Đăng Thiện, ngươi bớt giận trước đã, ngươi cũng từng này tuổi rồi, cần gi phải tức giận với một tiểu oa nhi như hắn, không hợp với thân phận của ngươi."

Chử Toại Lương tức giận nói: "Ta cũng không muốn nổi giận với hắn, nhưng tiểu tử này quá đáng ghét."

"Phải phải phải."

Trường Tôn Vô Kỵ khẽ mỉm cười, hạ tay xuống, nói: "Ngươi ngồi xuống trước, để ta đến giáo huấn tiểu tử này một chút."

Chử Toại Lương hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn là ngồi xuống.

Trưởng Tôn Vô Kỵ liếc mắt nhìn Hàn Nghệ một cái, nói: "Hàn Nghệ, ngươi đã biết sai chưa?"

Hàn Nghệ nói: "Tiểu dân biết sai."

"Nếu ngươi đã biết sai, vì sao còn muốn cố tình làm sai." Trường Tôn Vô Kỵ nói: "Nếu hôm nay ngươi không giải thích rõ ràng được, vậy ta cung sẽ không tha cho ngươi."

Hàn Nghệ nói: "Tiểu dân không dám nói."

Trường Tôn Vô Kỵ nở nụ cười, nói: "Nhưng ta lại thấy lá gan của ngươi rất lớn. Lời mà ngay cả ngươi cũng không dám nói, xem ra nhất định phi thường nặng."

Hàn Nghệ nói: "Quốc Cữu Công nói đúng lắm, tiểu dân tài năng kém cỏi, vốn từ trong đầu quá ít, thường thường xuất hiện tình huống dùng từ không đúng, vì vậy tiểu dân không dám nói lung tung."

Trường Tôn Vô Kỵ vuốt râu cười một tiếng nói: "Khá lắm, ngay phép khích tướng đều đã vận dụng, được được được, lão phu làm quan mấy chục năm, lần này cũng bị ngươi khích rồi, nói đi, nói đi, ta biêt ngươi đã chuẩn bị một bụng lời muốn nói rồi"

Chử Toại Lương cười lạnh không nói.

Đừng nhìn tính cách của Chử Toại Lương có vẻ cương liệt, thế nhưng đầu óc không ngu ngốc chút nào, vừa rồi chỉ là nhất thời bị Hàn Nghệ làm cho tức đến hôn đầu, bây giờ bình tĩnh lại tất nhiên nghe ra Hàn Nghệ là ý tại ngôn ngoại, biết tất cả trước đó đều chỉ là làm nền, vì chính là một câu nói này của Trường Tôn Vô Kỵ.

Trường Tôn Vô Kỵ càng không cần phải nói, lão hồ ly rồi, hơn nữa tâm tư cẩn mật, đã sớm nhìn ra dụng ý của Hàn Nghệ, vì vậy vẫn không có lên tiếng, chỉ nhìn hắn diễn trò mà thôi, nói cho cùng, ngươi chẳng qua cũng chỉ là một bách tính, ngươi còn có thể lật trời sao?

"Vậy thì tiểu dân chỉ có thể nói thẳng rồi."

Hàn Nghệ thi lễ nói.

"Nói đi."

Hàn Nghệ ngẩng đầu lên, nói: "Tiểu dân cho rằng hành động này của Hữu Phó Xạ không khác gì giặc cướp."

Thằng này thật sự là chán sống rồi.

Đám Trịnh Thiện Hành nghe thấy thế hai mắt trợn tròn, vẻ mặt kinh ngạc.

Hai chân của Lưu Nga càng la đung đưa kịch liệt, một tay đỡ lấy vách tường, lúc này mới không để cho mình thất thố ngồi xuống.

Trái lại Trường Tôn Vô Kỵ và Chử Toại Lương một điểm biểu tình cung không có.

Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: "Nói tiếp."

Hàn Nghệ nói: "Tiểu dân ít đọc sách, không nhận thức đạo lý lớn, nhưng mặc kệ là cày Hùng Phi, hay là máy dệt vải sắp sửa xuất hiện, đều là sáng tạo của tiểu dân, đã như vậy, vậy thì hẳn là thuộc về tiểu dân. Nhưng chỉ một câu nói của Hữu Phó Xạ, liền bắt tiểu dân đem những thứ đồ này giao cho triều đình, chuyện này tiểu dân thực sự là không thể nào tiếp thu được."

Chử Toại Lương nói: "Những nông cụ này hữu ích cho bách tính khắp thiên hạ, triều đình tự nhiên phải trưng thu, đây là đại nghĩa cùng tiểu lợi, đương nhiên là lấy xã tắc làm đầu, ngươi sao có thể chỉ lo lấy lợi ích của chính mình."

Chuyện này nếu như ở đời sau, Hàn Nghệ chắc chắn sẽ phun đầy mặt Chử Toại Lương, thế nhưng tại thời cổ đại này, lời ông ta nói chính là đạo lý, bởi vì khắp thiên hạ này, không đất đai nào không phải đất của thiên tử, không con dân nào không phải con dân của thiên tử, nghĩ đến đây hắn liền nói: "Hữu Phó Xạ nói có lý, vì lẽ đó mới bắt đầu, ta cũng không nói không thể giao nộp cho triều đình, chỉ là không có đúng lúc nộp lên trên mà thôi, thế nhưng nếu như Hữu Phó Xạ bức ta giao ra thì lại khác, nếu thế sau này cung tuyệt đối không thể xuất hiện bất kỳ nông cụ kiểu mới nào nữa, chí ít từ Phượng Phi Lâu của ta là không có."

Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: "Ngươi rõ ràng đang nguỵ biện."

"Hồi bẩm Quốc Cữu Công, tiểu dân tuyệt đối không phải nguỵ biện."

"Vậy ngươi phải giải thích rõ ràng đạo lý trong này ra."

Hàn Nghệ nói: "Tiểu dân tuyệt không dám nói mình vì thiên hạ lê dân mà sáng tạo ra những nông cụ kiểu mới này, tiểu dân vẫn không có vĩ đại đến mức đấy. Như vậy, nguyên nhân thúc đẩy tiểu dân sáng tạo ra những nông cụ kiểu mới này, ngoại trừ phụ thân và thê tử của tiểu dân, còn lại chính là Phượng Phi Lâu cùng với sự phát triển của kịch nói. Tiểu dân đương nhiên hy vọng có thể thông qua những nông cụ kiểu mới này, hấp dẫn khách nhân đến Phượng Phi Lâu, từ đó thu được nhiều người tán đồng với kịch nói hơn. Là những nguyên nhân này thúc đẩy ta vắt hết óc đi thiết kế ra những nông cụ kiểu mới này. Nếu như từ vừa mới bắt đầu, tiểu dân liền suy nghĩ vì giải cứu muôn dân thiên hạ nên chế tạo nông cụ, như vậy tiểu dân khẳng định không làm được.

Bởi vậy, nếu như ta sớm đem kiểu mới nông cụ hiến cho triều đình, như vậy hồi hộp cũng không có, khách nhân sẽ không thể chờ mong giống như bây giờ. Đã như thế, ta liền mất đi động lực sáng tạo, ta không thể sáng tạo ra nông cụ càng tốt hơn nữa, bởi vì ta biêt dù ta có sáng tạo ra, cũng không mang đến cho ta bất kỳ chỗ tốt nào. Đây không phải tiểu dân chỉ biết ham muốn lợi ích, chỉ bởi vì mỗi sự kiện phát sinh đều có nguyên nhân của nó, những nông cụ kiểu mới này cũng không phải bỗng dưng xuất hiện.

Hơn nữa, tiểu dân cũng biết đại nghĩa cùng tiểu lợi, vì vậy một khi trò vui đã diễn xong, ta liền lập tức đem bản thiết kế công bố cho triều đình. Cùng một lý lẽ như thế, bách tính làm ruộng đơn giản là vì có phần cơm ăn, tất nhiên phải nộp thuế một phần, thế nhưng nếu như có người lấy đi toàn bộ thành quả lao động của bọn họ, vậy bọn họ còn có động lực để làm ruộng sao? Đây có khác nào tát ao bắt cá."

Dừng một chút. Hắn lại nói: "Đây chính là điều tiểu dân muốn nói. Nếu như triều đình muốn, tiểu dân không thể không cho. Thế nhưng nếu nói là là tiểu dân cam tâm tình nguyện, thế thì cung không phải. Bởi vì tiểu dân phải chiụ tổn thất rất to lớn, tiểu dân trả giá nhiều nỗ lực như vậy, cũng không có được đền đáp mà tiểu dân muốn đến. Thậm chí mặc dù dâng lên, cũng chỉ là dâng lên, liền chỉ nói cày Hùng Phi thôi, sau khi triều đình đạt được, cũng chưa từng khích lệ qua tiểu dân nửa câu, mặc dù ai cũng biết cày Hùng Phi cực kỳ hữu ích với bách tính. Cách làm thế này thực sự là quá khiến người thất vọng, có gì khác với giặc cướp chứ.

Hàn Nghệ nói rất rõ ràng, cũng không có che giấu, chính là phê bình loại hành vi cường đạo này của triều đình."

Những lời này vừa nói ra, liền ngay cả Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo nghe thấy thế cũng là mồ hôi đầm đìa.

Trường Tôn Vô Kỵ đột nhiên vung tay lên nói: "Nhóc con miệng còn hôi sữa, lại to gan như thế, người đến, áp giải hắn xuống giam lại."

"Vâng."

Hai gã hộ vệ kia lại tiến đến.

"Đợi đã."

Lần này lên tiếng chính là Chử Toại Lương, ông ta hướng về Trường Tôn Vô Kỵ cười nói: "Phụ Cơ huynh, ngươi hà tất phải làm thế, ta tuy không bằng ngươi, nhưng cung không phải hạng người bụng dạ hẹp hòi." Nói xong lại hướng về hai tên hộ vệ kia nói: "Các ngươi lui xuống trước đi."

Hai tên hộ vệ kia lại lui xuống, trong lòng cung buồn bực, đây rốt cục là làm cái gì nha, ra ra vào vào.

Trường Tôn Vô Kỵ không có lên tiếng, ông ta làm như thế, đơn giản chính là giữ gìn tôn nghiêm của Tể Tướng cùng triều đình mà thôi. Hàn Nghệ chỉ là một tên mở thanh lâu, cũng dám vọng ngôn phê bình triều đình sao, nếu để người khác nghe được, như vậy người ta sẽ nghĩ như thế nào? Đương nhiên, ông ta cũng biết, Chử Toại Lương nhất định sẽ ngăn cản ông ta, bởi vì Hàn Nghệ khẳng định vẫn chưa nói hết lời. Dù cho đây chính là hành vi của giặc cướp, nhưng ngươi muốn nói như vậy, ngươi không phải là tự tìm đường chết à? Vì lẽ đó, trong lòng ông ta rất rõ ràng, Hàn Nghệ khẳng định còn có phương pháp bổ cứu, trong lòng ông ta cung hiêu ki, Chử Toại Lương thì càng không cần phải nói.

Quả nhiên, Chử Toại Lương một mặt hiếu kỳ hướng về Hàn Nghệ nói: "Tiểu tử ngươi lấy đâu ra lá gan, lại dám nói ra lời đại nghịch bất đạo như thế?"

Ông ta cảm thấy hôm nay Hàn Nghệ dường như đang muốn tự sát thì phải.

Hàn Nghệ không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Đây đều là Hữu Phó Xạ cho tiểu dân lá gan."

"Ta cho ngươi lá gan?"

Chử Toại Lương nghe thấy thế liền sững sờ, nghi ngờ nói: "Ta chỉ vài lần muốn bắt ngươi hỏi tội mà thôi, khi nào thì cho ngươi lá gan chứ?"

Hàn Nghệ đột nhiên hỏi: "Xin hỏi Hữu Phó Xạ, Hữu Phó Xạ lớn hơn, hay là Thái Tông Thánh Thượng lớn hơn?"

Chử Toại Lương trầm giọng nói: "Lời này của ngươi là có ý gì? Tự nhiên là Thái Tông Thánh Thượng lớn hơn rồi."

Ngươi hỏi vấn đề này, không phải là cố tình muốn hại ta sao?

Hàn Nghệ nói: "Tiểu dân nghe nói lúc trước Thái Tông Thánh Thượng muốn tế trời trên Thái Sơn, mà Hữu Phó Xạ lại góp lời khuyên can, không biết tiểu dân có nghe lầm hay không?"

Chử Toại Lương nói: "Quả có việc này, vậy thì như thế nào?"


Hàn Nghệ nói: "Thái Tông Thánh Thượng, thiên cổ minh quân, văn thao võ lược, khoáng cổ tuyệt kim, so với Tần Hoàng Hán Vũ càng hơn một bậc, chỉ bằng vào điểm ngôn luận này, hai vị vua kia đêu không bằng được, thụ thiên hạ bách tính kính yêu, nếu muốn tế trời, cung chính là hợp tình hợp lý, vì sao Hữu Phó Xạ muốn phản đối?"


Trường Tôn Vô Kỵ thoáng gật đầu, biểu tình có chút thay đổi, ông ta là tử trung với la Lý Thế Dân, vừa là quân thần lại là bằng hữu của Lý Thế Dân, tất nhiên tương đương tôn kính Lý Thế Dân, nghe được Hàn Nghệ nói như thế, trong lòng đương nhiên hết sức cao hứng, không khỏi lại nhớ tới Lý Thế Dân.


Chử Toại Lương khẽ cau mày nói: "Phản đối Thái Tông Thánh Thượng tế trời, có rât nhiêu nguyên nhân. Một là, thiên thời không đúng, hai là, hao tiền tốn của, ba là, có nạn hồng thủy xảy ra. Chúng ta là những người làm thần tử, tất nhiên nên khuyên bảo bệ hạ, lấy giang sơn xã tắc làm trọng. Huống hồ việc này thì có gì liên quan đến ngươi?"


Hàn Nghệ nói: "Tiểu dân cùng Hữu Phó Xạ đều là con dân của thánh thượng. Theo lý mà nói, chênh lệch địa vị giữa tiểu dân với Hữu Phó Xạ, hẳn là phải nhỏ hơn Hữu Phó Xạ với Thái Tông Thánh Thượng đúng không? Ừm, hình như lúc đó Hữu Phó Xạ còn chưa là Phó Xạ, vậy thì chênh lệch này lại càng sâu. Nếu Hữu Phó Xạ đã dám liều chết gián ngôn, sưa lai khuyết điểm của Thái Tông Thánh Thượng, tại sao tiểu dân lại không dám vạch ra khuyết điểm của Hữu Phó Xạ đây? Tiểu dân vốn là theo học tập Hữu Phó Xạ nha."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK