Dịch: mafia777
***
Tên thái giám lùn này chuồn đi đúng là nhanh lẹ, không có gì phải nghi ngờ, gã chắc chắn là người của hoàng đế. Nhưng vấn đề là gã cũng sợ những đại thần như Trưởng Tôn Vô Kỵ nha. Hàn Nghệ vốn dĩ xuất thân thứ tộc, không khiến người ta quá yêu thích, bây giờ lại làm chức quan hay đắc tội với người khác như Giám Sát Ngự sử này, tuy gã không dám đắc tội Hàn Nghệ, nhưng cũng không dám đến quá thân cận Hàn Nghệ, đã làm thái giám nhiều năm như vậy rồi, chút ánh mắt này gã vẫn phải có.
Kỳ thật về chức Giám Sát Ngự sử, gần đây Hàn Nghệ cũng bận rộn mà quên mất. Bởi vì lúc trước khi ở Vạn Niên cung, chỉ là phong thưởng xuống, hơn nữa lúc đầu Lý Trị đã nói trước, không vội để Hàn Nghệ nhậm chức, thành ra Hàn Nghệ cũng không để ý nữa.
Nào ngờ hôm nay Trương thiếu giám lại đột nhiên đến đây, bảo Hàn Nghệ vào cung nhận bổ nhiệm.
Nhưng sự thật giống như lời gã nói, Lý Trị đã quên bổ nhiệm sao?
Hàn Nghệ sau khi tiễn Trương thiếu giám đi, thì vẻ mặt đầy u sầu. Bởi vì đối với những chuyện này, hắn không rõ một chút nào, trong lòng thầm nói, sẽ không xảy ra chuyện gì nữa chứ?
“Hàn tiểu ca.”
Chợt nghe phía sau có người gọi.
Hàn Nghệ quay đầu nhìn lại, thì thấy là Trịnh Thiện Hành và Vương Huyền Đạo, ra vẻ hơi kinh ngạc, nói: “Ồ? Nhị vị công tử, hai người vẫn ở đây à?”
Trịnh Thiện Hành cười nói: “Hồi nãy chúng ta ngồi thêm một lát ở tiệm thuốc Lư huynh. À, suýt nữa thì quên chúc mừng Hàn tiểu ca, hẻm Bắc khai trương ngày đầu tiên đã thu được thành tích đáng nể như vậy, thực sự là khiến người ta vô cùng phấn chấn.”
Hàn Nghệ cười nói: “Lỗ vốn kiếm quảng cáo mà thôi, đợi qua trận sóng gió này, thì mới có thể nhìn ra thành tích.”
Vương Huyền Đạo nói: “Lúc nãy hình như ta vừa thấy Trương thiếu giám phải không?”
Hàn Nghệ đảo mắt, cười nói: “Đúng vậy, à vừa hay ta có một chuyện, muốn hỏi nhị vị công tử.”
Trịnh Thiện Hành tò mò hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Hàn Nghệ lập tức đem chuyện bổ nhiệm nói với Trịnh Thiện Hành và Vương Huyền Đạo.
Hai người nghe xong, liếc mắt nhìn nhau, đều cười mà không nói.
Hàn Nghệ nói: “Nhị vị công tử, chẳng lẽ là biết chút thứ gì?”
Trịnh Thiện Hành cười ha hả nói: “Chắc ngươi cũng biết, bất cứ bổ nhiệm nào của hoàng thượng đều phải thông qua dự thảo, xét duyệt, chấp hành của Tam Tỉnh, thì mới có thể chính thức có hiệu lực.”
Hàn Nghệ gật gật đầu nói: “Điều này ta cũng đã nghe nói.”
Nói xong, hắn sửng sốt, nói: “Ý của ngươi là…?”
Trịnh Thiện Hành gật gật đầu nói: “Nếu Tam Tỉnh cố ý lờ đi chuyện này, thì kéo dài mấy tháng cũng không phải là chuyện khó.”
Hàn Nghệ bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Vì vậy hoàng thượng gọi ta vào cung nhận bổ nhiệm, như vậy thì Tam Tỉnh sẽ không thể kéo dài thêm nữa.”
Vương Huyền Đạo nói: “Chuyện này cũng không có đơn giản như vậy, Giám Sát Ngự sử này là người giám sát bách quan, bao gồm cả quan địa phương. Giám Sát Viện tổng cộng có 10 vị Giám Sát Ngự sử, chia ra giám sát mười đạo toàn quốc. Ta nghe nói hôm đó hoàng thượng chỉ là phong ngươi làm Giám Sát Ngự Sử, nhưng cũng không có nói rõ là Giám Sát Ngự Sử của địa phương nào, ta nghĩ chắc chắn hoàng thượng và đại thần cũng đã có một cuộc tranh luận.”
Trịnh Thiện Hành cười nói: “Huyền Đạo nói không sai, hơn nữa người tiền nhiệm của ngươi, chắc chắn phải rời khỏi Ngự Sử Đài. Đây cũng là việc cần phải điều giải, nhưng hiện giờ nếu hoàng thượng đã gọi ngươi vào cung nhận bổ nhiệm, thì thiết nghĩ hoàng thượng cũng đã đạt được mục đích rồi. Nếu ta đoán không nhầm, có lẽ là hoàng thượng muốn đẩy ngươi đảm nhiệm Giám Sát Ngự Sử của Quan Trung Đạo.”
Vương Huyền Đạo nói: “Quan Trung Đạo bao trùm toàn bộ kinh đô và những vùng lân cận, chính là chỗ căn bản của triều ta, vì vậy Giám Sát Ngự Sử của Quan Trung Đạo có quyền lực rất lớn.”
Thì ra trong này còn ẩn chứa nhiều chuyện như vậy, ta vẫn cần phải học hỏi thêm rồi. Hàn Nghệ chắp tay nói: “Đa tạ nhị vị chỉ giáo, Hàn Nghệ vô cùng cảm kích.”
“Chuyện nhỏ thôi, không cần phải cảm ơn. Sắc trời không còn sớm nữa, chúng ta xin cáo từ trước.”
Vừa dứt lời, hai người lập tức cáo từ.
“Mịa! Có cần phải đi nhanh như vậy không? Xem ra lại là hai tên thái giám.”
Hàn Nghệ vốn dĩ còn muốn thăm dò bọn họ thêm một chút, xem thử rốt cuộc bọn họ có dự tính nhập sĩ hay không, bởi vì nhìn từ chi tiết này, hắn thật sự cần có đồng minh, nào biết hai tên này chạy còn nhanh hơn cả thỏ.
Ngõ Bắc khai trương ngày đầu tiên, đạt được thành công chưa từng có. Nếu không phải Ngõ Bắc thật sự quá nhỏ, không chứa được quá nhiều người, nếu không thì thế nào cũng lập ra kỷ lục đáng kinh ngạc.
Nhưng Hàn Nghệ cũng không vì vậy mà cảm thấy tự mãn, hắn biết, sở dĩ hắn có thể làm được điều này đều là vì thương nghiệp của triều Đường thật sự không đạt, nếu là ở triều Tống, nhất định không đạt đến điểm này.
Vì vậy, hắn biểu hiện vô cùng cẩn thận, chứ chưa để lộ ra vẻ mặt hưng phấn, ngược lại nhân viên của Phụng Phi Lâu lại có vẻ cực kỳ hưng phấn. Kỳ thực việc này không có quan hệ lớn với bọn họ, người vui mừng nên là những thương nhân kia, bọn họ vui mừng hoàn toàn vì cuối cùng Ngõ Bắc đã náo nhiệt hẳn lên, sau này ra khỏi cửa đã là chợ, mua đồ là chuyện đơn giản như đi nhà xí, không cần phải chạy đến hai chợ kia nữa rồi.
Thậm chí bách tính chung quanh Ngõ Bắc cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ, bởi vì việc mua sắm đã trở nên tiện lợi hơn rồi.
Vậy nhưng, bởi vì trước đó mấy tháng ngày nam nhân đã bị hủy bỏ, để bù đắp điều này, Hàn Nghệ quyết định, liên tiếp trong bảy ngày, đều bố trí ngày nam nhân, và còn diễn kịch ba ngày liên tiếp, ngoài ra, ngày nữ nhân tới sẽ có một buổi trình diễn thời trang, việc này cũng có thể tranh thủ thêm nhiều thời gian cho xưởng may.
Dựa theo kế hoạch, ba ngày đầu là quan trọng nhất, nhưng một khẩu dụ của Lý Trị hạ xuống, sáng mai Hàn Nghệ nhất định phải vào cung, tham gia buổi triều sáng.
Không có cách nào, hắn chỉ có thể giao trọng trách cho ba người là Lưu Nga, Trà Ngũ, Tang Mộc, tối đó căn dặn bọn họ một phen.
Sáng sớm hôm đó, cuối cùng Hàn Nghệ cũng ngưng việc chạy bộ buổi sáng, bởi vì lần đầu tiên lên triều, nhất định phải cẩn thận, hắn vẫn thật sự sợ đến muộn, vậy thì đúng là mua dây buộc mình.
Lý Trị cũng tương đối chiếu cố hắn, sáng sớm đã cho Trương thiếu giám đợi Hàn Nghệ ở cửa cung, bởi vì Lý Trị cũng biết Hàn Nghệ là một kẻ nhà quê, có thể đến cửa cung còn chưa từng nhìn thấy, hoàng cung lớn như vậy, nếu không có người dẫn đi thì thật không biết sẽ gây ra trò cười gì nữa.
Hàn Nghệ cũng vô cùng có hứng thú với hoàng cung, bởi vì hắn thích những văn hóa này, hai con ngươi liếc loạn khắp nơi, chỉ thấy khắp nơi tường cao, khắp nơi đều là cấm quân, từng nhóm từng nhóm đứng thẳng bất động, ánh đao sáng loáng, cấm vệ nghiêm ngặt.
Sở dĩ binh lính trong cung của triều Đường nhiều như vậy, e rằng cũng là vì sự biến Huyền Vũ Môn.
Trương thiếu giám dẫn Hàn Nghệ đến bên cạnh một cung điện hùng vĩ, kiến trúc của triều Đường này đúng là hùng vĩ tráng lệ, điện này tên là Điện Thái Cực.
“Hàn Nghệ, chúng ta phải vào trong làm việc rồi, ngươi cứ đứng đợi ở đây, lát nữa bệ hạ sẽ tuyên ngươi vào điện.”
“Hả? À, được.”
Hàn Nghệ có vẻ hơi căng thẳng, lần trước ở Vạn Niên cung, tuy cũng coi như lên triều sáng một lần, nhưng dù sao cũng không phải ở trong hoàng cung, cũng không có nhiều cấm quân như vậy, khó tránh khỏi vẫn có chút căng thẳng, nhìn trái ngó phải, thầm nghĩ, cung điện này khí thế như vậy, không có lý nào mà cửa mở nhỏ như vậy chứ. Đúng rồi, ta nhớ ra rồi, con mẹ nó, ta còn không có tư cách đi qua cửa chính, có lẽ đây là cửa phụ.
Qua một hồi lâu, chợt nghe thấy một tiếng the thé: “Hoàng thượng giá đáo!”
Sau đó lại nghe thấy trong điện truyền ra tiếng nịnh bợ như núi thở biển gầm, Hàn Nghệ biết buổi triều sáng này đã bắt đầu rồi. Hắn tưởng rằng chắc chắn còn phải đợi một lát, không ngờ rằng, ý nghĩ này vừa xuất hiện không lâu đã nghe thấy có giọng hô the thé: “Tuyên Hàn Nghệ vào điện.”
Oa! Nhanh như vậy!
Hàn Nghệ vẫn sửng sốt, một tiểu thái giám đã đi đến, nói: “Hàn ngự sử, bệ hạ tuyên ngài vào điện.”
“Ồ, đa tạ.”
Tiểu thái giám kia dẫn Hàn Nghệ tiến vào trong điện, chỉ thấy bá quan văn võ đứng xếp hàng hai bên, hai tay cầm hốt bản. So với ở Vạn Niên cung thì có nhiều người hơn, hai bên trái phải mỗi bên có ba hàng, đương nhiên, trong đó tuyệt đại bộ phận là ánh mắt hết sức không hữu thiện, kỳ thực bọn họ và Hàn Nghệ cũng không có ân oán gì, chỉ vì Hàn Nghệ xuất thân ti tiện, bọn họ chỉ là coi thường Hàn Nghệ.
Còn Lý Trị thì đầu đội mũ ngọc, thân mặc long bào, ghế rồng dưới mông, vô cùng khí thế.
Hàn Nghệ đi vào trong điện, hành đại lễ nói: “Tiểu nhân Hàn Nghệ khấu kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
“Miễn lễ.”
Lý Trị khẽ giơ tay ra, nói: “Hôm đó ở Vạn Niên cung, đều là nhờ có khanh, trẫm cùng với bá quan văn võ của trẫm mới có thể tránh được một kiếp nạn, lúc đó trẫm đã phong thưởng khanh làm Giám sát Ngự sử. Chỉ là lúc đó trận lũ vừa mới qua, bận rộn xử lý sau thiên tai, vì vậy cũng chưa trực tiếp truyền đạt chiếu lệnh, sau khi về Trường An, trẫm lại bận việc triều chính, suýt chút nữa đã quên, khanh là ân nhân cứu mạng của trẫm, trong lòng trẫm thấy hổ thẹn a!”
Hàn Nghệ vội vàng nói: “Đây là bổn phận của Hàn Nghệ, khiến bệ hạ hao tổn tinh thần, Hàn Nghệ thật sự tội không thể tha thứ.”
Lý Trị khoát tay nói: “Khanh có lễ làm thần của khanh, trẫm có lễ làm người của trẫm.”
Hai người lúc này kẻ xướng người họa, quần thần hai bên thì lại nhắm mắt dưỡng thần, hiển nhiên là sớm đã thống nhất với nhau, nếu không thì không thể nào không có người đứng ra nói hai ba câu thừa thãi.
Lý Trị nói xong, lại là một vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Hiện giờ trẫm chính thức thụ mệnh khanh làm Giám sát Ngự sử Quan Trung Đạo. Và ban thưởng năm mươi lượng vàng, hai mươi cuộn tơ thật, nô dịch, nữ tỳ mười người. Ngoài ra, ban một tấm lệnh bài, có lệnh bài này, khanh có thể tự do ra vào trong cung.”
Nghe đến nửa câu sau, quần thần chấn kinh, đây quả thực chính là đang sợ người khác không biết, Hàn Nghệ là tâm phúc của ngươi a!
Trước đây lệnh bài này chỉ có một số ngoại thích hoặc là cận thần mới có, mà hiện giờ Hàn Nghệ vừa mới lên làm một tiểu quan bát phẩm, không phải ngoại thích, cũng không phải trọng thần, mà lại ban lệnh bài ra vào trong cung, đây là vinh sủng mức nào a.
Hàn Nghệ vội nói: “Thần khấu tạ hoàng ân. Trong lòng lại nói thầm, Giám sát ngự sử Quan Trung Đạo? Chó má, tên Trịnh Thiện Hành cũng đúng là giả chết bắt quạ, bình thường nhìn có vẻ giống như chẳng hề có chút hứng thú nào với những chuyện này, nhưng lại có thể hiểu rõ lòng đế vương.”
Trương thiếu giám ở bên cạnh Lý Trị lập tức cầm chiếu lệnh và lệnh bài xuống, giao cho Hàn Nghệ, có bản chiếu lệnh này, cuối cùng Hàn Nghệ cũng đã làm quan rồi.
Hàn Nghệ liếc mắt nhìn, thấy tấm lệnh bài bằng đồng, trong lòng có chút hơi thất vọng, không phải là vàng!
Lý Trị chỉ tay ra trước cửa, nói: “Khanh cứ đứng ở phía sau đi.”
Cứ tùy tiện chỉ như vậy, các đại thần đều giật mình, hết sức kinh ngạc.
Theo lý mà nói, Giám sát Ngự sử không có tư cách lên triều, người đứng ở đây đều là quan viên ngũ phẩm trở lên, trừ khi có vụ án trọng đại, Giám sát Ngự sử mới vào điện bẩm báo, đứng ở phía sau chắc chắn là không thể nào.
Thật sự là đãi ngộ giống như là đệ đệ kết nghĩa a!
Hàn Nghệ không hiểu những điều này, thấy quần thần là kinh ngạc, thầm nghĩ, cũng đâu phải là bảo ta ngồi ghế rồng, các người có cần phải biểu cảm như vậy không.
Không biết, đứng ở đây, hừ, Hàn Nghệ tiền đồ rộng mở a!
Vậy nhưng, khi Hàn Nghệ đến vị trí của mình dưới sự chỉ dẫn của Trương thiếu giám, hắn càng cảm thấy mọi người không cần phải nhìn với vẻ mặt này.
Chỗ này đã sắp ra đến ngoài cửa rồi, giương mắt lên nhìn, chỉ thấy một tiểu thái giám đứng ngoài cửa, không khỏi vuốt đùi, âm thầm thở phào một hơi, may mà vẫn còn ở đây. Đúng là quá ức hiếp người, cho ta một vị trí như thế này, mẹ nó, còn có cảm giác của thái giám rồi.
Trong đại điện toàn là tử bào, hồng bào, duy chỉ có một mình Hàn Nghệ áo vải, thật là chướng mắt a!
Lý Trị liếc nhìn Hàn Nghệ, thấy thằng ranh này thần thái quái dị, thế đứng kỳ lạ, suýt chút nữa đã cười thành tiếng, vội vàng bưng chén trà lên uống một ngụm, ánh mắt quét một lượt, cao giọng nói: “Hôm qua trẫm đã đến cung Thúy Vi một chuyến, không khỏi nhớ đến phụ hoàng, lời dạy bảo ân cần của phụ hoàng năm đó, đến nay vẫn còn vang vọng bên tai, còn nhớ trước đây, khi trẫm theo phụ hoàng lên triều, đại thần trong triều, tranh nhau góp lời, tranh luận quốc sự, từng kế sách trị quốc đều từ đây mà ra, mỗi ngày phụ hoàng đều phải phê duyệt tấu chương đến đêm khuya, thường xuyên dựa bàn mà ngủ, những năm tháng đó thật sự khiến trẫm cảm thấy hoài niệm.”
Quần thần thống nhất một vẻ mặt, cúi đầu trầm tư.
Lý Trị liếc nhìn trái phải, trở nên kích động, cau mày nói: “Vậy nhưng hiện giờ, trong điện thường xuyên lặng ngắt như tờ, tấu chương cũng ít đi rất nhiều, lẽ nào giờ này ngày này đã không có chuyện để bàn luận, tại sao chư vị công khanh đều không nói?”
Tình huống gì vậy? Hàn Nghệ ngẩn người, lời này rõ ràng là có ám chỉ nha!