-“Vừa rồi là chuyện gì vậy, tên Kha Liệp kia không phải giả vờ đấy chứ”.
-“Ta ta còn chưa kịp nhìn ra tên kia đánh như thế nào nữa”.
Trên khán đài lúc này mọi người đang liên tục thắc mắc lên tiếng vì vừa rồi Thiên Hạo ra tay quá nhanh không nhìn thấy được.
-“Hưng Quân, ngươi mau véo ta một cái xem có nằm mơ hay không, Thiên Hạo hắn ta ra tay lúc nào vậy”, Thiếu Kiệt ngạc nhiên hỏi Hưng Quân.
-“Không thấy được gì hết, đại ca ra tay quá nhanh”, Hưng Quân lắc đầu đáp.
không giống như mọi người xung quanh đang xì xầm bàn tán, những trưởng lão cũng như Chu Khiêm trên khán đài có lẽ đã nhìn ra được lúc nãy Thiên Hạo làm như thế nào.
-“Một trăm lẻ tám cú đấm thêm với ba mươi cú đá, nhìn rất bình thường nhưng do tốc độ quá nhanh nên mọi người không nhìn ra được……tên tiểu tử này có chút thú vị”.
Lưu Minh trưởng lão cười ha hả nói, một vài đệ tử đứng phía sau nghe được cũng ngạc nhiên với tốc độ này của Thiên Hạo.
-“Các vị, như vậy đã có kết quả Thiên Hạo chiến thắng vì vậy trận kế tiếp sẽ đấu với Dạ Mị Nguyệt”, Mạnh vân cất lớn tiếng nói.
-“Mị Nguyệt”…
-“Mị Nguyệt”…
-“Mị Nguyệt”…
Bên trên khán đài từng tốp thiếu niên hăng say gọi tên nữ tử lạnh lùng Dạ Mị Nguyệt.
-“Này Thiếu Kiệt, cô nương kia là đối thủ của đại ca sao ngươi lại cổ vũ thế”, Hưng Quân quắc mắt nhìn Thiếu Kiệt nói.
-“Tên đầu đất nhà ngươi im lặng đi, bổn thiếu gia đang thưởng thức cái đẹp chớ có làm phiền”, Thiếu Kiệt không quan tâm liền đáp.
Chẳng mấy chốc Dạ Mị Nguyệt đã tiến lên sàn đấu, hai tay vẫn như cũ là song đao chỉ có điều y phục hiện giờ đã đổi sang màu lam nhạt làm tăng thêm tí nhan sắc của nàng.
-“Mị Nguyệt cô nương……xin chào”, Thiên Hạo mỉm cười nói.
Đáp lại Thiên Hạo chỉ là ánh mắt lạnh như băng của Dạ Mị Nguyệt.
-“Chuẩn bị, trận đấu bắt đầu”
Sau khi Mạnh Vân nói xong Mị Nguyệt nhanh chóng phóng đến đem song đao trên tay đánh về phía Thiên Hạo.
Rất nhanh chóng Thiên Hạo xuất ra Hắc Diễm Ma Kiếm chống lại sự tấn công bất ngờ của Dạ Mị Nguyệt.
-Keng
-Keng
Tiếng binh khí va chạm vào nhau vang lên rất to, điều làm Thiên Hạo ngạc nhiên chính là hai thanh song đao của Dạ Mị Nguyệt dường như không hề bị Hắc Diễm Ma Kiếm chiếm ưu thế.
Phải nói rằng lúc trước ở Thánh Sơn Ma Lĩnh có được Hắc Diễm Ma Kiếm được hệ thống giám định là tiên khí nên Thiên Hạo đinh ninh rằng những vũ khí bình thường nếu như chạm phải Hắc Diễm Ma Kiếm thì sẽ bị hư nát.
-“Xem ra hai thanh song đao kia là thần binh lợi khí rồi”, Thiên Hạo lẩm bẩm.
Bất ngờ phía đối diện Dạ Mị Nguyệt đã xoay người né tránh đường kiếm của Thiên Hạo nhưng vẫn bị Hắc Diễm Ma Kiếm làm rách một mảng to y phục .
Nhưng không may mảng y phục bị rách đó lại để lộ ra bờ vai trắng nõn của Mị Nguyệt, đứng trước tình cảnh như vậy cho dù Mị Nguyệt có lạnh lùng đến đâu thì lúc này gương mặt nàng cũng ửng đỏ một chút.
Trên khán đài đám thanh niên cổ vũ Dạ Mị Nguyệt thấy vậy cũng lập tức chửi bới Thiên Hạo rằng không thương hoa tiếc ngọc.
Thiên Hạo gượng cười rồi xuất ra một tấm áo choàng tiến tới khoác nhanh lên người Dạ Mị Nguyệt.
-“Mị Nguyệt cô nương, ban nãy vô ý xin ngươi đừng giận”.
Thiên Hạo cố ý cúi xuống thật sát tai Mị Nguyệt nói, hơi thở của Thiên Hạo nhè nhẹ nhưng cũng đủ làm Mị Nguyệt bừng tỉnh vội vàng nhảy ra xa.
-“Ngươi….là đồ khốn khiếp”, Mị Nguyệt tức giận nói.
-“Cô nổi giận nhìn cũng xinh đẹp đấy”, Thiên Hạo bật cười nói.
Dạ Mị Nguyệt nghe xong liền tức giận đem tu vi bộc phát đem song đao trên tay đánh ra “Quỷ Nguyệt Song Trảm”.
Song đao trên tay Dạ Mị Nguyệt lóe lên ánh tím bổ nhào về phía Thiên Hạo.
Thiên Hạo bất ngờ không kịp trở tay đem Hắc Diễm Ma Kiếm chém loạn xa đỡ lấy “Quỷ Nguyệt Song Trảm” của Dạ Mị Nguyệt, nhưng điều Thiên Hạo không ngờ là uy lực của “Quỷ Nguyệt Song Trảm” này cơ hồ rất mạnh, đến nổi bàn tay của Thiên Hạo run lên.
-“Chiêu này của cô sát ý thật nặng à nha”, Thiên Hạo thở dóc nói.
Dạ Mị Nguyệt thấy như vậy liền nhếch mép cười, nhưng khoảnh khắc này đối với Thiên Hạo mà nói nữ tử này có một chút thú vị.
-“Mị Nguyệt cô nương, lần này xem thử cô có đỡ được chiêu này của ta không”.
Dạ Mị Nguyệt nghe Thiên Hạo nói xong liền tỏ vẻ khinh thường nhưng lúc này nàng lại thấy Thiên Hạo nâng Hắc Diễm Ma Kiếm trên tay lên có một chút quen thuộc.
Hắc Diễm Ma Kiếm trên tay Thiên Hạo liền thi triển ra “Quỷ Nguyệt Song Trảm” đánh tới Dạ Mị Nguyệt.
Dạ Mị Nguyệt bàng hoàng như không muốn tin vào mắt mình, ngay cả mọi người quan sát trận đấu cũng vậy, không một ai tin được.
-“Đây….đây là công pháp mà cô nương kia sử dụng mà”, Y Lan lẩm bẩm nói.
“Quỷ Nguyệt Song Trảm” của Thiên Hạo đánh tới trước mặt Dạ Mị Nguyệt thì lập tức tan biến.
-“Ngươi….”.
Dạ Mị Nguyệt cắn đôi môi đỏ nói, hơn ai khác nàng biết rằng “Quỷ Nguyệt Song Trảm” này của Thiên Hạo đánh tới tuy uy lực cao nhưng chỉ mang tính đe dọa nàng mà thôi nhưng sát ý trong đó còn mạnh hơn nàng.
-“Mị Nguyệt cô nương hãy nhận thua đi, ta không muốn làm tổn hại một mỹ nữ như nàng”, Thiên Hạo chợt cười nói.
-“Nhận thua…ngươi mơ tưởng hơi quá rồi đó, ngươi nói cho ta biết tại sao ngươi lại biết công pháp của ta”, Dạ Mị Nguyệt khinh thường đáp.
-“À lúc trước ta có cứu một người vì cảm kích mà đã dạy cho ta công pháp này…à còn nói là nếu như gặp được một nữ tử nào cũng sử dụng công pháp này thì đó sẽ là thê tử của ta”, Thiên Hạo cười lớn nói.
Dạ Mị Nguyệt nghe xong máu nóng tức thì nổi lên, hai mắt mang theo sát ý cực nặng nhìn Thiên Hạo, song đao trên tay nàng tự như run lên phóng tới chỗ Thiên Hạo.
Thiên Hạo đang hưng phấn cười lớn thì lập tức phản ứng né tránh đòn đánh của Dạ Mị Nguyệt.
-“Thất Sát Thiên Lôi Trảm”.
Thiên Hạo đem Hắc Diễm Ma Kiếm trong tay thi triển “Thất Sát Thiên Lôi Trảm”, Dạ Mị Nguyệt lúc này bất thần nhìn bảy đoạn lôi điện đánh tới nàng tới tấp.
-Bùm
-Bùm
-Bùm
Sàn đấu lúc này khói bụi mịt mù làm phai mờ thân ảnh của Thiên Hạo lẫn Dạ Mị Nguyệt.
Ngoài sàn đấu lúc này, mọi người đang há hốc mồm ngạc nhiên trước cảnh tượng lôi điện vừa rồi.
-“Kinh khủng a….”
Một âm thanh từ đâu phát lên làm phá tan không khí im lặng lúc này, Triệu Phi hai mắt nhìn chầm chầm lên sàn đấu còn hai tay thì nắm chặt lại không biết suy nghĩ chuyện gì.
Một lúc sau thừ trong khói bụi mì mờ này chỉ thấy một thân ảnh nam tử đi ra, trên tay lúc này đang bồng một nữ tử đang bất động.
-“Biểu ca, Đại ca, Thiên Hạo”.
Đám người Thiếu Kiệt, Chu Minh, Hưng Quân với Đoan Mộc Bạch thấy được liền reo lên mừng rỡ.
-“Nữ nhân này thật là cứng đầu mà, bảo nhận thua đi không nghe”, Thiên Hạo lẩm bẩm rồi sau đó đem Dạ Mị Nguyệt đang nằm trong lòng đi xuống sàn đấu trước con mắt của bao tên đang gào thét tên Mị Nguyệt.
-“Sư tỷ, để muội đi giải quyết hắn”, Xảo nhi thấy được cảnh này liền bất bình lên tiếng.
-“Muội mà còn làm loạn là tỷ cấm túc muội”.
Y Lan bình tĩnh đáp, mắt nàng nhìn Thiên Hạo có chút hồi tưởng lại cảnh tượng trong hang động ở Thánh Sơn Ma Lĩnh.
-“Người chiến thắng trận này là Thiên Hạo của Nguyên Phong Quốc”.
……….Hết chương 73…………….
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK