• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian hai ngày bị cấm túc của Thiên Hạo nhanh chóng trôi qua cũng là lúc danh sách những người lọt vào vòng thứ hai được công bố.



Trên bảng thông báo lúc này hai mươi mốt cái tên được viết lên dày đặc, đối với mọi người quan sát trận đấu mà nói thì chỉ có hai mươi cái tên để lại cho họ ấn tượng mạnh mà thôi, chỉ duy nhất một cái tên xa lạ nhờ may mắn mà có tên trên bảng này.



-“Này ngươi nói xem cái tên “Thiên Hạo” này bản lĩnh ra sao, các trận đấu ta đều xem hết mà sao không nghe thấy tên này lên sàn đấu vậy”.



-“Suỵt, bé bé cái miệng của ngươi vào, đây là Ngô Vương cháu trai của hoàng đế Nguyên Phong Quốc chúng ta, nghe nói do may mắn rút trúng số ưu tiên nên được đặc cách vào vòng hai này”, một thanh niên hiểu biết trả lời.



-“Phì, ta thấy chẳng qua có sự mờ ám trong này rồi, còn bản lĩnh thì ta nghĩ hắn chẳng có gì”, một người lên tiếng nói.



Cứ thế từng lời qua tiếng lại xung quanh cái tên may mắn “Thiên Hạo” cứ vang lên xung quang bảng tên thông báo.



Thiên Hạo lúc này tâm trạng thoải mái sau hai ngày cấm túc đang cùng đám người Thiếu Kiệt, Hưng Quân, Chu Minh với một thanh niên lạ mặt bên cạnh.



-“Đại ca, huynh yên tâm, đệ sử dụng mặt nạ dịch dung của huynh đảm bảo tên Mộc Hàm đó sẽ nhận không ra”.



Thiếu niên lạ mặt đó chính là Đoan Mộc Bạch, lúc trước hắn không đến Nam Sơn cùng đám người Thiên Hạo bởi vì bên Lục Vô Thiên cho người tới báo đã có tung tích của Đoan Mộc Khang nên hắn liền tới chỗ Lục Vô Thiên rồi mới tới Nam Sơn hội tụ với đám Thiên Hạo sau.



Nhưng khi Đoan Mộc Bạch đến nơi thì nghe Thiếu Kiệt cùng Hưng Quân nói lại tình hình cũng như nguyên nhân làm Thiên Hạo bị hoàng đế ra lệnh cấm túc làm Đoan Mộc Bạch cười to không thôi, đến bây giờ khi ở bên cạnh Thiên Hạo hắn vẫn bụm miệng cười run vai.



-“Khốn khiếp, ngươi đến đây là để cười nhạo ta đấy à, có tin ta sai Tiểu Lân đem ngươi thử lửa hay không”, Thiên Hạo ở bên bực tức nói.



Nhắc đến Tiểu Lân là Đoan Mộc Bạch liền hoảng sợ, hắn đâu ngờ từ một con vật bé tí sau khi trải qua một giấc ngủ liền biếng thành hung tợn, thế nhưng Tiểu Lân chỉ hung tợn với mỗi mình hắn nên làm cho Đoan Mộc Bạch muốn đến gần cũng khó.



-“Đại ca, huynh đừng có vậy được không, đệ chỉ là cười đám Thiếu Kiệt với Hưng Quân nào dám cười nhạo huynh”, Đoan Mộc Bạch lắc đầu chối lia lịa, còn Thiếu Kiệt cùng Hưng Quân đưa ánh mắt sắc lẹm nhìn hắn chửi thầm.



-“Hỗn đản, huynh được ra ngoài rồi sao”.



Thiên Hạo nghe thấy thanh âm quen thuộc liền liết mắt nhìn thì thấy Y Lan toàn thân y phục trắng tinh làm vẻ đẹp của nàng như được nâng lên thêm một bậc, ở phía sau nàng lúc này là nha đầu Xảo nhi ánh mắt lạnh lùng nhìn Thiên Hạo.



Đám người Thiếu Kiệt, Hưng Quân, Chu Minh cùng Đoan Mộc Bạch thấy Y Lan đi tới liền lập tức ngẩn ngơ vì nhan sắc của nàng, nhất là Đoan Mộc Bạch đây là lần đầu hắn thấy được Y Lan sau khi nghe lời kể của đám Thiếu Kiệt trong lòng liền cảm thấy Thiên Hạo quả là lợi hại, nếu như hai người Uyển Linh với Y Lan mà đứng cạnh nhau thì quả là không còn gì để nói.



Chu Minh lúc này tỉnh táo nhất lập tức kéo lấy ba tên đang bị bất động kia đi về chỗ ngồi của mình để lại Thiên Hạo tiếp đón Y Lan.



Nhìn thấy Y Lan trước mặt Thiên Hạo liền vui mừng tiến đến nhưng Xảo nhi ở sau Y Lan lúc này tiến ra phía trước chặn ở giữa hai người.



-“Này tên Ngô Vương kia, chuyện lần trước ta kiếm chuyện với ngươi cho dù ngươi bỏ qua hay không ta không quan tâm, nhưng ngươi mà làm cho Y Lan sư tỷ ta ủy khuất thì coi chừng bổn cô nương”, Xảo nhi đưa nắm tay nhỏ lên đe dọa Thiên Hạo.



-“Xảo nhi, còn quậy nữa là ta bắt muội về Bích Tiêu Cung diện bích một tháng đấy”, Y Lan lạnh lùng lên tiếng làm cho Xảo nhi rụt đầu trở về.



-“Thiên Hạo, chuyện lần trước là hiểu lầm mong huynh bỏ qua cho Xảo nhi, nha đầu này chỉ được cái gây chuyện, đợi trở về ta sẽ dạy bảo nó lại”, Y Lan nhìn Thiên Hạo nói tiếp.



-“Không sao, chỉ là bị cấm túc hai ngày không có gì lớn lắm, hôm nay nếu được thì nàng đến chỗ ta ngồi xem trận đấu vòng tiếp theo được chứ”, Thiên Hạo mỉn cười đáp.



Y Lan bất ngờ một lúc rồi cũng nhẹ nhàng gật đầu đồng ý, Xảo nhi kế bên thấy vậy liền xin đi theo với lý do làm Thiên Hạo đau đầu là “bảo vệ sư tỷ khỏi sắc lang”.



Đám người Thiếu Kiệt, Hưng Quân cùng Chu Minh đang yên bình ngồi ở chỗ mình thì thấy được Thiên Hạo đang cùng Y Lan với nha đầu Xảo nhi đang từ từ tiến lại.



Nhanh chóng ba người liền ngồi vào hàng ghế phía trước đám người Thiếu Kiệt liền khiến ba người bất ngờ.



Chu khiêm ở chỗ ngồi đang cùng các vị trưởng lão trò chuyện vô thức đưa mắt nhìn xuống thấy được cảnh này liền kinh ngạc không thôi.



Lúc này bên trên sàn đấu Mạnh Vân đã bước lên đưa mắt nhìn hết một lượt rồi bắt đầu lên tiếng:



-“Các vị, trải qua nhiều lượt đấu ở các bảng của vòng đầu tiên đã chon được tổng cộng hai mươi mốt người tiến vào vòng thứ hai, kết thúc vòng thứ hai sẽ chọn ra tốp mười người đứng đầu để tiến vào vòng bán kết, hai mươi người vừa trải qua vòng thứ nhất xin mời bước lên rút thăm, trong hai mươi người này nếu ai rút được thăm số một thì sẽ phải đấu liên tiếp với hai đối thủ là số hai và số một của lần rút thăm vòng trước và ngược lại”.



Mạnh Vân vừa nói xong thì hai mươi thiếu niên nam có nữ có liền tiến đến bốc từng lá thăm.



Thiên Hạo trên khán đài vẻ mặt trầm tư suy nghĩ, không ngờ bản thân hắn vừa vào vòng thứ hai thì phải đấu với hai đối thủ.



Rất nhanh chóng kết quả bốc thăm liền có, kẻ vui có kẻ buồn cũng có nhưng Thiên Hạo lúc này gương mặt nhìn lên trên bảng thứ tự liền vui mừng bởi vì người bôc được thăm số một không ai khác chính là thái tử của Đại Kim Quốc Kha Liệp.



-“Biểu ca cố lên, đánh cho tên Kha Liệp đó nằm liệt giường cho đệ”, Chu Minh ngồi phía sau liền hào hùng cổ vũ.



-“Xin mời Ngô Vương Thiên Hạo của Nguyên Phong Quốc cùng thái tử Kha Liệp của Đại Kim Quốc lên sàn đấu”.



Sau tiến hô của Mạnh Vân thì Thiên Hạo cùng Kha Liệp liền nhanh chóng tiến lên, khác với bộ dáng ung dung của Thiên Hạo thì Kha Liệp lúc này đang bừng bừng khí thế trả thù, lần trước hắn bị Thiên Hạo đánh cho thảm bại nên không cam lòng.



-“Tiểu tử nhà ngươi hôm nay bản thái tử sẽ tận tay trả thù”, Kha Liệp cắn răng chỉa thẳng Ngân Bạch Kiếm về phía Thiên Hạo nói to.



Lời nói của Kha Liệp to đến nỗi trên khán đài ai nấy cũng đều nghe thấy, có người còn cổ vũ cho hắn nhưng có người vô tình nhìn ra hình ảnh quen thuộc.



-“A ta nhận ra rồi, hình ảnh này vô cùng giống như ở Võ Huân Đài vào tháng trước, thật không ngờ người đánh bại Kha Liệp lại là Ngô Vương của nước ta”.



Lời phát giác của một người trên khán đài liền làm tất cả chú ý, tức thì dòng người cỗ vũ Thiên Hạo tăng lên.



-“Kha Liệp, e rằng ngươi hôm nay lại phải nằm liệt giường lần nữa rồi”, Thiên Hạo xoa xoa hai tay cười nói.



Kha Liệp thấy Thiên Hạo coi thường mình nên tức giận đem tu vi phóng thích rồi mang theo Ngân Bạch Đao tung ra “Thập tam đao quyết” đánh xuống chỗ Thiên Hạo.



-Ầm



-Ầm



……



Tổng cộng mười ba đạo đao khí chém xuống đầy uy lực, toàn trường lúc này nhìn thấy đều im thin thít, Chu Khiêm ở trên khán đài quan sát trận đấu cũng hồi hộp lo sợ.



Nhưng sau làn khói bụi mịt mờ kia thì thân ảnh Thiên Hạo đã không còn ở đó nữa, Kha Liệt đột nhiên cảm thấy phía sau dâng lên cảm giác lạnh người định xoay ra phía sau tìm kiếm thì đã bị Thiên Hạo một cước đá văng ra xa.



Kha Liệp miệng dính máu chật vật trên sàn đấu đôi mắt đỏ rực nhìn về phía Thiên Hạo.



-“Kha Liệt thái tử, ta đành đắc tội rồi”.



Thiên Hạo nói xong liền dùng Thuấn Di tiến tới bất ngờ đem “Thập tam quyền” ở Võ Huân Đài đánh tới tấp vào Kha Liệp, chỉ trong chốc lát Kha Liệp đã nằm bất động lần thứ hai dưới tay của Thiên Hạo.



…………….Hết chương 72………….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK