• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cứ thế Huyền Đế và Thiên Hạo uống hết ly này lại đến ly khác, trên miệng một tiếng “Lão Ca”, một tiếng “Tiểu đệ đệ” vô cùng thân thiết.





-“Tiểu đệ đệ, ta thấy trên người ngươi có khí tức của Long Tộc, ngươi không phải là hậu nhân của Long Tộc chứ”, Huyền Đế nói.





-“Lão ca, ta không phải người của Long Tộc, ta đến từ Kiến Vũ Đại Lục của Huyền Thủy Thế Giới”, Thiên Hạo đáp.





-“Huyền Thủy Tiểu Thế Giới sao, thật là làm ta hoài niệm a”, Huyền Đế đôi mắt ngưng trọng thở dài nói.





-“Lão ca, người có tâm sự gì sao, chi bằng nói với ta được không”, thấy lão ca mới kết nghĩa của mình thở dài như vậy, biết là có tâm sự nên Thiên Hạo lập tức hỏi thăm.





-“Việc này là vào lúc khi ta cùng huynh đệ Tiểu Hỏa, Tiểu Cổ còn trẻ, thấm thoát cũng đã trôi qua hơn mười ngàn năm thời gian rồi”, Huyền Đế nói.





Đưa tay rót đầy ly rượu, Huyền Đế uống cạn rồi đôi mắt mơ hồ nghĩ lại chuyện cũ xảy ra như vừa mới không lâu.





Khi đó Huyền Đế còn trẻ có tên là Diệp Huyền, khi đó tu vi cũng chưa cao lắm nhưng cùng với huynh đệ Đan Hỏa Ma Thần và Cổ Lão được mệnh danh là “tam đại phá hoại”.





Tuổi trẻ bốc đồng, quậy phá, tuy tu vi không cao nhưng lại mưu mẹo nghĩ toàn cách phá hoại mọi người làm niềm vui, có một hôm cả ba người cùng nhau tụ tập bàn chuyện đi lịch lãm ở các thế giới khác.





-“Tiểu Hỏa, Tiểu Cổ hôm nay nhân lúc sư phụ ta và sư phụ ngươi đang đàm đạo với nhau, chúng ta cùng nhau đi lịch lãm thăm thú các thế giới vị diện khác xem sao”, Diệp Huyền (Huyền Đế) nói.





-“Được nha, ta cũng chán ở Vạn Vực Thánh Hỏa rồi, cần phải ra ngoài dạo chơi mới được”, Hỏa Vô Ưu ( Đan Hỏa Ma Thần) đáp, kế bên Cổ Vân (Cổ Lão) gật đầu lia lịa đồng tình.





-“Tốt, vậy chúng ta mau đi thôi”, Diệp Huyền đứng thẳng dậy phủi phủi y phục nói to.





Cả ba người nhanh chóng tiến vào truyền tống trận giữa các vị diện với nhau, ngày này qua ngày nọ cả ba hết đi đại thiên thế giới rồi lại ghé tiểu thiên thế giới đập phá lịch lãm một phen. Sau một hồi thời gian dài đi tới đi lui, cuối cùng cả ba đặt chân đến một tiểu thế giới có tên là Huyền Thủy.





-“Tiểu Hỏa, Tiểu Cổ, nơi này linh khí tinh thuần hơn ở những vị diện khác nha”, Diệp Huyền bá vai hai huynh đệ Hỏa Vô Ưu nói.





-“Thật là thoải mái ”, Cổ Vân gật đầu tán thành.





Lúc này phía trước trong rừng rậm vang lên tiếng kêu cứu của nữ nhi.





-“Cứu ta với, có ai cứu ta với”





Cả ba người thanh niên nhanh chóng đi về hướng phát ra tiếng kêu cứu thì thấy được một đầu Bạch mao sư hung hãng đang tấn công một tiểu cô nương xinh đẹp kiều diễm.





Thế là ba người nhảy vào quần công với con bạch mao sư hung hãng kia, trải qua một ít thời gian cuối cùng con bạch mao sư kia bị cả ba đánh chết bầm dập.





Vị tiểu cô nương kia đôi mắt đỏ hoe cuống cuồng cảm ơn rối rít, vốn tính tình phóng khoáng nên Diệp Huyền nhanh chóng làm quen vị cô nương kia mà bỏ mặc huynh đệ Hỏa Vô Ưu.





Sau khi xong xuôi, cả ba quyết định tách nhau ra để khám phá vị diện tiểu thế giới này, Hỏa Vô Ưu và Cổ Vân mỗi người một nơi còn Diệp Huyền và vị cô nương xinh đẹp kia thì đi chung một hướng.





Lúc đầu nghe cả ba người nói chuyện, vị cô nương kia tròn mắt khó tin kiểu như là nghi ngờ cả ba tên này đầu óc đều có vấn đề.





Nhưng sau khi cùng một chỗ đi chung với Diệp Huyền thì lại thấy hắn ta vô cùng tốt bụng, ấm áp lại biết quan tâm nữ nhân.





-“Liên nhi, muội xem hôm nay ta bắt được một con cá thật to, hôm nay muội làm cho ta món cá này nhé”, Diệp Huyền tay cầm con cá hơ hơ cười nói.





-Được, ta sẽ làm cho huynh món cá thật ngon”.





Thời gian trôi qua thật nhanh, nháy mắt đã qua năm năm thời gian, từ một tiểu cô nương giờ đây Liên nhi đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp luôn ở bên Diệp Huyền như hình với bóng đi khắp mọi nơi.





Hỏa Vô Ưu và Cổ Vân trong thời gian này cũng không nhàn rỗi, cả hai cùng nhau đi lịch lãm khắp nơi, tại đây cả hai cũng thu nhận đệ tử, đem hết sở trường của mình ra mà bồi dưỡng đệ tử của mình.





“Oe…….oe…….oe”





Trong một căn nhà tranh ven suối vang lên một tiếng khóc trẻ em sơ sinh.





-“Sinh rồi, sinh rồi, là con gái, là một tiểu cô nương mủm mỉm”, bà mụ đỡ đẻ reo lên.





Diệp Huyền đứng bên ngoài đi tới đi lui lo lắng nhưng khi nghe được tiếng khóc cùng lời bà mụ nói ra làm hắn thêm vui mừng.





-“Ha ha, cuối cùng ta cũng có con rồi a”.





Thời gian trôi qua, tiểu cô nương mủm mỉm nằm nôi bây giờ đã được một tuổi.





-“Tiểu Hân nhi mau gọi phụ thân đi nào”, Diệp Huyền đưa mặt chà sát vào bàn tay bé nhỏ nói.





-“a….a…”, Tiểu Hân nhi miệng cười kêu a a





-“Con nó còn nhỏ mà chàng đã bắt nói chuyện rồi à”





-“Ha ha Liên nhi nàng xem, con chúng ta thật là xinh đẹp rất giống nàng nha”.





Lúc này Hỏa Vô Ưu và Cổ Vân đi tới nhìn thấy gia đình nhỏ của Diệp Huyền mà vui vẻ chúc mừng, sau đó gặp riêng Diệp Huyền nói chuyện.





-“Ta vừa nhận được truyền âm của sư phụ, chúng ta mau trở về thôi, hôn lễ của thái tử Long Tộc và công chúa Phượng Tộc sắp diễn ra rồi”, Hỏa Vô Ưu nói.





-“Tiểu Hỏa, ta không quay về được không”, Diệp Huyền nói nhỏ.





-“Không được, chuyện ngươi có gia đình ở đây đã là một điều cấm kỵ rồi, nhưng yên tâm ta tin chắc sư phụ ngươi sẽ không trách phạt ngươi”, Cổ Vân nhìn Diệp Huyền nói.





-“Nhưng còn Liên nhi, còn đứa con gái mới một tuổi của ta nữa, ta không đành lòng để lại bọn họ ở đây”, Diệp Huyền đôi mắt bất lực nhìn thẳng huynh đệ Hỏa Vô Ưu nói.



.



Bốp



.



Lúc này Hỏa Vô Ưu tung một nắm đấm ngay mặt của Diệp Huyền.





-“Ngươi tưởng bọn ta không lo cho Liên nhi và con gái của ngươi sao, nhưng ngươi thử nghĩ xem nếu ngươi không trở về liệu sư phụ ngươi có vì tức giận hay không mà tới đây giết chết mẹ con nàng, ngươi nên nhớ ngươi chính là người kế thừa của Tửu Thần Trang”.





Diệp Huyền đôi mắt đỏ ngầu, hai bàn tay nắm chặt lại thành quả đấm, phía trước là một thân cây to lớn nhưng bị từng cú đấm của Diệp Huyền mà chẳng mấy chốc ngã đổ.





Thân là người kế thừa duy nhất của Tửu Thần Trang, Diệp Huyền không có được sự lựa chọn cho mình, tuy hắn cùng với huynh đệ Hỏa Vô Ưu nổi danh “tam tinh phá hoại”, sư phụ hắn có thể bỏ qua cho là tuổi trẻ bốc đồng, còn đằng này hắn ở vị diện tiểu thế giới kết hôn lại còn không muốn quay về, sư phụ hắn nếu tức giận lên thì không biết chừng vợ con hắn cũng sẽ bị giết chết mất.





-“Diệp Huyền, ngươi bình tĩnh lại đi nào”, Cổ Vân đi tới an ủi.





-“Đúng vậy, nói không chừng sẽ có cách để sau này gia đình các ngươi được đoàn tụ”, Hỏa Vô Ưu nói.





-“Ngươi nói thật chứ Tiểu Hỏa, có cách nào ngươi hãy mau nói ra đi”, Diệp Huyền mắt ước lệ ngước đầu hỏi.





-“Thời gian không còn nhiều nữa, hãy mau mang mẹ con Liên nhi theo ta đi một nơi”, Hỏa Vô Ưu liền nói.





Thế là cả ba người cùng với mẹ con của Liên nhi nhanh chóng lên đường. Dưới sự dẫn đường của huynh đệ Hỏa Vô Ưu, mọi người nhanh chóng tiến về vùng đất cực lạnh phương bắc, đây là nơi quanh năm hoang sơ lạnh lẽo, băng tuyết phủ khắp nơi.





-“Liên nhi, muội đã sẵng sàng chưa, hiện nay tình thế của chúng ta khó khăn như vậy chỉ đành trông chờ vào cách của Tiểu Hỏa mà thôi”, Diệp Huyền nắm lấy bàn tay trắng nõn của Liên nhi mà nói.





-“Chàng yên tâm, ta sẽ đợi chàng trở về dù bao lâu đi nữa”, Liên nhi đôi mắt ứa lệ nhìn chồng mình nói, bên cạch tiểu Hân nhi ngây thơ miệng đang a..a..ô..ô.





Phía trước huynh đệ Hỏa Vô Ưu thấy tràng cảnh này cũng đau lòng không thôi, âm thầm hy vọng cách làm này của mình sẽ giúp cho gia đình Diệp Huyền được đoàn tụ về sau.





Chẳng mấy chốc đoàn người đã tiến vào một hang động băng tuyết phủ đầy, Hỏa Vô Ưu nhanh chóng dẫn mọi người vào mật thất mà hắn đã tạo lúc trước.





-“Liên nhi, đây là tòa mật thất dưới băng mà ta đã tạo ra nhằm cho tình huống hôm nay, đây sẽ là nơi mẹ con muội và Diệp huyền đoàn tụ sau này”, Hỏa Vô Ưu nhìn mẹ con Liên nhi nói.





-“Còn đây là hai khỏa Định Hồn Đan do ta luyện chế, nó sẽ giúp cho mẹ con muội ngủ say cho đến lúc Diệp Huyền trở lại, còn kia là chiếc giường Hàn Ngọc mà ta chế tác từ khối băng ngàn năm sẽ giúp mẹ con muội thanh xuân giữ mãi. Thời gian ở đây so với chỗ chúng ta rất khác nhau, ta cũng sẽ không biết khi nào Diệp Huyền sẽ được trở lại đây, nhưng muội yên tâm chỉ có Diệp Huyền mới đánh thức được muội mà thôi”, Hỏa Vô Ưu xuất ra hai khỏa Định Hồn Đan giải thích.





Sau một hồi chia tay đẫm nước mắt, mẹ con Liên nhi sử dụng Định Hồn đan rồi nhanh chóng lâm vào trạng thái ngủ say, Diệp Huyền mau chóng đặt hai mẹ con Liên nhi lên chiếc giường Hàn Ngọc.





Trước khi cùng huynh đệ Hỏa Vô Ưu trở về, Diệp Huyền đã họa lại hai bức chân dung của mẹ con Liên nhi, một bức Diệp Huyền mang theo, còn một bức được để lại nơi mẹ con Liên nhi nằm kèm theo đó là một chiếc nhẫn ngọc tinh xảo.





Nhưng trớ trêu thay khi bọn hắn trở về không bao lâu thì cuộc chiến giữa Long Giới là Phượng Giới diễn ra ác liệt kéo dài hai ngàn năm mới kết thúc làm sụp đổ hoàn toàn truyền tống trận đi các vị diện, Diệp Huyền lúc này đã kế thừa Tửu Thần Trang vì không còn đường trở về với vợ con nơi xa nên ngày ngày chìm đắm vào rượu thống khổ vô cùng, này ngày ngước mặt lên trời mà gào thét tên vợ con mình, cũng từ đó mà mấy ngàn năm Huyền Đế đại nhân cũng đã không ra khỏi Tửu thần Trang nữa bước.





Nhưng Diệp Huyền không biết rằng thời gian một trăm năm sau (tính tại thời điểm hắn rời đi) ở tại nơi hắn đặt mẹ con Liên nhi ở lại có một thiếu nữ xinh đẹp từ từ mở mắt, kế bên một hài nhi mủm mỉm đang say giấc.





-------------------Hết chương 29-----------------



Hôm nay có lẻ là chương dài nhất từ đầu truyện tới giờ, cảm ơn mọi người đã đọc, xin cho ta 1 like và comment góp ý nhé! Thanks You!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK