Dù cho họ có dùng hết vốn liếng văn chương của mình ra để bảo vệ cho Lệ Tư Không thì suy cho cùng, pháp luật vẫn sẽ trừng trị hắn thích đáng.
Cậu ba của Lệ Tư Dạ cũng góp phần trong vụ việc ám sát trước đây, vì vậy trực tiếp đi tù cùng Lệ Tư Không, đồng thời phải bồi thường phí tổn thất tinh thần cho Lệ Tư Dạ. Mấy đồng bạc ấy anh thật ra không cần lắm, nhưng vẫn nhận cho vui.
Trong lúc anh ở Lệ thị chấn chỉnh lại mọi thứ, Thẩm Nguyệt cũng ra tòa cùng chú thím của mình.
Nghiêm Lạc dùng trí thông minh của gã bảo vệ cho cô đến cùng, thành công đẩy Thẩm Triết vào tù. Về phần mẹ con Tào Diệp Phượng và Thẩm Na thì lại may mắn thoát một kiếp, nhưng không có Thẩm thị, không có Thẩm Triết, họ chẳng thể đi đâu cả.
Rời khỏi tòa án vào buổi chiều muộn, Thẩm Nguyệt đưa người đàn ông đã làm nhân chứng cho mình về nhà, nói với anh ta:
“Cảm ơn vì đã giữ lời hứa.”
“Tôi phải xin lỗi cô mới đúng.” Người đàn ông áy náy. “Nếu khi đó tôi không làm vậy…”
“Không cần đâu, mọi thứ đã qua rồi, để nó qua luôn đi.”
Nếu khi đó không có ly rượu có thuốc kia, cô cũng không gặp được Lệ Tư Dạ. Có thể đó là ký ức khá tồi tệ, nhưng mọi thứ đã ổn rồi.
Người đàn ông cảm thấy rất có lỗi với Thẩm Nguyệt, lúc ở tòa án còn nhấn mạnh lỗi lầm của bản thân, nhưng cô đồng ý tha cho anh ta. Anh ta vô cùng cảm kích:
“Cảm ơn cô rất nhiều.”
Cuộc sống sáu năm qua của anh ta rất thảm, bây giờ tuy rằng vẫn cô đơn như trước, nhưng dễ chịu hơn nhiều rồi.
Thẩm Nguyệt chào tạm biệt người ta xong thì lên xe trở về nhà, tất nhiên không phải căn nhà mà cô đã mua cho mình và con trai ở ngoại ô, mà là căn nhà cha mẹ từng để lại cho cô.
Thời điểm xe dừng lại ở trước cổng nhà, Thẩm Nguyệt nhìn thấy hai bóng người khá quen thuộc.
Tào Diệp Phượng đang loay hoay dọn đồ cùng con gái, nghe tiếng xe thì dừng tay. Họ cũng chỉ vừa trở về từ tòa án.
“Ồ, dọn đi cũng nhanh quá chứ. Đỡ công tôi phải đuổi các người.”
“Đến cuối cùng cô vẫn muốn châm biếm người khác như vậy à? Thẩm Nguyệt, cô có còn là người không?” Thẩm Na chất vấn.
Sự việc ăn cắp tác phẩm của Thẩm Nguyệt bán cho công ty khác lần trước, Thẩm Na đã phải chịu rất nhiều áp lực từ dư luận và cả gia đình nhà lão Trịnh. Bởi vì cô ta cưới một ông chồng lớn hơn mình quá nhiều tuổi nên bị bạn bè chê cười, cuộc sống mỗi ngày vốn đã rất khổ sở rồi, nay cha còn bị vào tù!
Thẩm Nguyệt cười đáp:
“Tôi không thấy việc mình làm có gì trái với tiêu chuẩn đạo đức cả, lấy lại thứ vốn thuộc về tôi, sai ở đâu?”
Cô nhìn đống vali lỉnh kỉnh của họ, quan tâm hỏi:
“Có cần tôi gọi người đến để giúp các người thu dọn nốt hành lý không?”
Thấy châm chọc không có tác dụng, Thẩm Na tức giận xông lên, lại bị Tào Diệp Phượng túm tay kéo về:
“Thôi đi!”
Mặc dù Thẩm Na rất muốn cho Thẩm Nguyệt đẹp mặt, nhưng hiện giờ cô ta không có gì cả, mất hết rồi, làm sao đấu? Cô ta nhẫn nhịn quay đầu đi chỗ khác, cùng mẹ kéo vali ra ngoài, trèo lên xe rời đi.
Căn nhà phút chốc trở nên vắng lặng, rất nhiều đồ đạc đều còn ở đó, Thẩm Nguyệt không nể tình chút nào, gọi dịch vụ đến mang hết tất cả mọi thứ ra ngoài. Cô nhắn tin cho Thẩm Na, nói trong vòng hai mươi bốn tiếng không quay lại nhặt thì sẽ đốt, sau đó bước vào nhà.
Thẩm Nguyệt đứng lặng thật lâu trong phòng khách, lần trước đến chưa thể cảm nhận được sự hạnh phúc khi về nhà, còn bây giờ thì khác. Cô lẳng lặng rơi nước mắt, ký ức sáu năm dài lướt nhanh qua tầm mắt.
“Cha, mẹ, con về rồi.”
Thẩm Nguyệt lẩm bẩm một câu, rồi mỉm cười lau nước mắt đi.
Cô bắt đầu ghi lại tất cả những thứ cần tu sửa bên trong, lên kế hoạch đổi mới toàn bộ nội thất, đồ trang trí, ký ức của cô về căn nhà này không còn rõ ràng nữa, cho nên chỉ có thể nhớ đến đâu thì sửa đến đấy, phần còn lại sẽ tự thêm thắt vào.
Công việc sửa nhà của cô bắt đầu từ hôm đó, mà công việc ở Thẩm thị cũng vậy.
Thẩm Nguyệt cảm giác sau khi giải quyết rắc rối xong thì còn có một mớ hậu quả nghiêm trọng cần phải xử lý, cho nên không hề rảnh rỗi chút nào. Cả ngày không thấy mặt mũi cô đâu, Lệ Tư Dạ gọi điện thoại cũng chỉ nghe cô đáp:
“Em bận lắm, khi nào có thời gian em sẽ gọi cho anh nhé?”
“Được.”
Vậy rồi anh chờ điện thoại của cô, có khi phải chờ cả ngày mới thấy một tin nhắn đơn giản, dài không quá bốn chữ.
Anh gọi điện thoại hỏi cô:
“Em có cần anh giúp gì không?”
“Anh còn công việc ở Lệ thị mà, em ổn.”
“Anh xử lý xong sẽ giúp em.” Lệ Tư Dạ đáp.
“Không cần đâu, đến lúc đó chắc em cũng đã xong việc của mình rồi, à, để ở bên này giúp tôi, đúng rồi, không cần mở ra đâu, vâng vâng…”
Cô đang nói chuyện với anh mà cũng nói chuyện với người khác được? Lệ Tư Dạ im lặng, nghĩ thấy cô thật sự bận rộn liền thôi:
“Vậy em bận đi.”
“Ừm, anh cũng vậy.”
Hai vị phụ huynh đều cắm đầu vào công việc như vậy, cục cưng Thẩm Tư Hạo thì sao đây? Đương nhiên là cũng không khác gì họ!
Daddy của cậu trở về phụ trách Lệ thị, mommy thì Thẩm thị, cậu trốn được Khu Biệt chắc?
Lão Mạc sống chết cứ nhắc đến lời hứa khi trước của Thẩm Tư Hạo, nói:
“Cháu không cảm thấy mình là đàn ông thì phải có trách nhiệm với lời nói của mình à? Nào nào, đến đây, chú vừa tìm thấy vài đứa nhóc đáng yêu lắm, đến làm quen trước với mấy em nhỏ đi nhé.”
Không biết Mạc Bắc đi đâu nhận nuôi thêm một đám con nít, đứa nào cũng mắt sáng lấp lánh khi nghe nói Thẩm Tư Hạo tương lai sẽ trở thành người đứng đầu Khu Biệt. Thông minh và giỏi quá cũng mệt lắm đó!
Thẩm Tư Hạo dắt theo một đám con nít bắt đầu dạy chúng học về máy tính, đứa trẻ nào không có thiên phú thì bị cậu ném qua nơi khác, cho đi theo Mạc Ly học làm trộm.
Nhắc Mạc Ly, ả vẫn chưa thôi nghĩ về mấy mảnh kim cương đỏ đính trên bộ trang sức, đang rất buồn bực. Thấy Thẩm Tư Hạo lại dắt người qua chỗ mình, Mạc Ly thẳng thừng từ chối:
“Dừng! Chị đây không có hứng thú đào tạo đệ tử!”
“Bà thím nghĩ cháu có hứng hả? Đây là nhiệm vụ! Nhiệm vụ đó!”
Thẩm Tư Hạo nói rồi đẩy hai đứa nhóc ở bên cạnh mình tới, nói với Mạc Ly:
“Tay chân của hai đứa nhỏ này có vẻ linh hoạt, trông cũng lanh lẹ lắm, chúc bà thím may mắn!”
Dứt lời liền chuồn mất xác, chỉ còn nghe được tiếng bước chân bịch bịch bịch của cậu truyền tới. Mạc Ly nhíu mày hô lên:
“Nhóc, nhóc lên ký rồi đó!”
Thẩm Tư Hạo chưa đi xa lắm nghe được lời này thì khóe môi cong lên, cậu đang tuổi ăn tuổi lớn mà, ăn nhiều một chút mới cao được chứ?
Mấy ngày trôi qua, gia đình ba người đều gần như bị vắt sạch sức lực.
Lệ Tư Dạ mệt mỏi lái xe đến căn nhà nhỏ của Thẩm Nguyệt, ở lại nghỉ một chút.
Mặc dù hôm nay vẫn rất đuối sức, nhưng cô vẫn dụng tâm chuẩn bị một bàn cơm để cùng ăn với anh và con trai. Lúc anh bước vào nhà, chú chó Collie có vẻ vui mừng bổ nhào tới. Anh đưa tay vỗ nhẹ lên đầu nó rồi mới nói vọng vào bếp:
“Bà xã, anh đến rồi.”
Người đàn ông này bây giờ rất tự nhiên xưng hô như vậy với Thẩm Nguyệt, cô cũng từng phản đối vài lần nhưng nghe nhiều thì thành quen, không còn xấu hổ nữa.
Lệ Tư Dạ nghe được mùi thơm từ bên trong phòng bếp truyền ra mà bụng sôi lên, anh bận rộn, quên cả ăn trưa, bây giờ cảm giác đói bụng bắt đầu xâm chiếm tâm trí anh. Anh đi vào bếp, nhìn thấy một bàn thức ăn ngon bao gồm thịt kho tôm, canh rau cải và trứng chiên, còn có cô vợ của anh cũng có vẻ rất đáng để “ăn”.
“Anh vào rửa tay đi, em gọi Tư Hạo ra ăn cơm.”
Cô nói rồi chùi bàn tay đang ướt nước vào khăn treo bên cạnh tủ, vội vàng chạy vào trong, gõ cửa phòng con trai:
“Cục cưng, mau ra đây, daddy của con tới rồi đó.”
Vừa nghe đến Lệ Tư Dạ, bé con liền hú lên:
“Con ra ngay!”
Mới đáp một câu xong thì tiếng bước chân đã truyền tới, thằng bé vui vẻ mở cửa, rồi cho mẹ mình một cái ôm. Ngửi được mùi thức ăn trên tạp dề của mẹ, bé con nói:
“Thịt kho?”
Thẩm Nguyệt sờ sờ mũi của con trai nói:
“Mũi thính như vậy sao? Còn giỏi hơn Bò Sữa nữa.”
Bò Sữa đột nhiên nghe tên mình thì xuất hiện phía sau họ, sủa lên một tiếng, nó cứ nghĩ là chủ nhân gọi.
Thẩm Nguyệt cười nhìn nó, ôm con trai lên và nói:
“Ôi cha, dạo này con lại nặng thêm rồi. Cũng không biết có cao lên chút nào chưa?”
“Lát nữa mẹ nhớ đo thử cho con, con nghĩ đã cao lên rồi đó ạ!” Tư Hạo nhe răng cười.
“Được rồi, ăn cơm xong mẹ sẽ đo cho con.”
Thẩm Nguyệt ôm con trai về phía phòng bếp, bên trong truyền ra mùi thơm của thức ăn và tiếng nước chảy khi Lệ Tư Dạ rửa tay. Con trai bé bỏng cũng chạy đến chỗ cha mình muốn rửa tay cùng, kết quả là quá thấp so với vòi nước, nhón chân lên còn chưa tới.
Lệ Tư Dạ buồn cười nhìn thằng bé đang bực bội, lau tay xong thì bế thằng bé lên, nói:
“Con rửa tay đi.”
Trong lòng Thẩm Tư Hạo thầm thở dài, ầy, vẫn là chưa đủ cao, đợi khi nào cậu có thể tự mình rửa tay mà không cần đến sự hỗ trợ của cha mẹ hay cái ghế thì lại đo chiều cao sau.
Ba người ngồi vào bàn ăn, bàn về chuyện mấy hôm nay. Thẩm Nguyệt nói:
“Hôm nay nữa là em làm xong hết việc rồi.”
“Anh cũng vậy.”
“Con cũng thế.”
Một lớn một nhỏ ở bên cạnh cô cũng đáp y hệt, nghĩa là từ ngày mai, bọn họ có thể nghỉ xả hơi và giành thời gian cho nhau rồi?
Lệ Tư Dạ gắp thịt cho con trai ăn, sau đó nói:
“Ngày mai anh muốn dẫn Tư Hạo đi làm lại giấy khai sinh.”
“Ừm…” Thẩm Nguyệt gật đầu. “Qua thời gian bận rộn rồi thì cũng nên làm nốt mấy chuyện lặt vặt khác, sau đó nghỉ ngơi thật tốt!”
“Vậy sau này con sẽ tên là Lệ Tư Hạo sao?” Tư Hạo giần giật khóe miệng. “Hay thôi, con không đổi nữa?”
Thằng bé vừa mới dứt lời thì cả hai người ngồi trên bàn đều quay đầu sang:
“Con nói gì?”
“Con cảm thấy Thẩm Tư Hạo hay hơn mà!” Cục cưng gãi gãi đầu.
“Chỉ là do con dùng họ Thẩm lâu rồi nên cảm thấy quen tai hơn thôi, Lệ Tư Dạ, Lệ Tư Hạo, nghe mới giống cha con.” Thẩm Nguyệt nói.
Tư Hạo đắn đo suy nghĩ một chút, sau đó nói:
“Được rồi ạ.”
Để thằng bé đi đổi họ thôi mà giống như là làm việc gì khó lắm vậy, thằng bé còn phải suy nghĩ kỹ càng mới chịu nữa chứ.
Thẩm Nguyệt gắp cho con và “chồng” tương lai mỗi người một miếng thịt, sau đó nói:
“Ăn nhiều vào, mấy ngày qua hai cha con vất vả rồi.”
Tại sao nói cả hai người đều vất vả? Bởi chuyện Tư Hạo làm ở Khu Biệt không còn là bí mật nữa, lúc biết được chuyện đó cô phản ứng bình thường, còn Lệ Tư Dạ thì có vẻ hơi sốc. Anh hỏi thằng bé:
“Là thật sao?”
Anh cũng rất khó tin rằng con trai mình là Jack - hacker nổi tiếng trên thế giới.
Tư Hạo cười hất cả mũi lên trời:
“Đương nhiên là thật rồi, daddy, con lợi hại lắm đó.”
Trong căn nhà nhỏ ấm cúng, bữa cơm gia đình đơn giản ấy cũng đã đủ khiến trái tim ba người được lấp đầy.