Ngày thứ hai sau khi hội đấu giá kết thúc, Thẩm Tư Hạo ở bên lề đường vắng vẻ cùng một vài thành viên của Khu Biệt mua kem ăn. Bọn họ đang chờ thời cơ để tiến vào Lệ thị, nhưng thời tiết quá nóng, phải giải nhiệt trước đã.
Thẩm Tư Hạo cầm que kem trở về một chiếc xe bảy chỗ, mở cửa chui tọt vào. Bên trong đã được cải tạo thành một căn phòng nhỏ dành riêng cho cậu, phía đầu xe cũng chỉ có hai cái ghế duy nhất.
“Mọi người, nhanh lên, chuẩn bị đến giờ hành động rồi!”
Thành viên của Khu Biệt tham gia chiến dịch này chỉ có Thẩm Tư Hạo, Mạc Ly và Hồ Ly, để chắc chắn an toàn, họ còn gọi thêm hai anh chàng cao to đi theo. Cả đám người nhanh chóng đeo tai nghe lên, sau đó tiến về phía Lệ thị.
Cổng trước Lệ thị sáng đèn, bảo vệ xung quanh nghiêm ngặt đi tuần. Nhìn vào cả hai tòa cao ốc lớn của Lệ thị chỉ còn vài ánh đèn leo lắt phát ra từ khung cửa sổ trong suốt, có người vẫn đang chăm chỉ tăng ca.
Thẩm Nhất Độ nhận được tin từ sớm, hắn chờ Mạc Ly ở cổng vào rồi đưa cho ả một cái thẻ, nói:
“Hành sự cẩn thận.”
“Biết rồi.”
Lâu ngày gặp lại, bọn họ có phần không thích ứng, dù sao trước kia cũng là đối thủ mà. Mạc Ly lấy thẻ nhân viên đeo vào, sau đó chờ đợi.
Qua năm phút, nguồn điện của Lệ thị đột nhiên bị cắt, cả hai tòa nhà lập tức chìm vào trong bóng tối đáng sợ.
Mạc Ly đi về phía cổng, đưa cho bảo vệ xem thẻ của mình. Người nọ không nghi ngờ gì liền cho cô qua, cô đi xa một chút, lẩm bẩm:
“Nhóc, chị đây vào bên trong rồi.”
“Không thành vấn đề, dụng cụ cháu đưa bà thím nhớ giữ kỹ nhé.”
Nghe giọng của thằng nhóc con này, hai mắt Mạc Ly muốn tóe cả lửa. Lại vẫn chăm chăm gọi bà thím bà thím, có cần phải thù dai như thế không chứ?
Mạc Ly lẳng lặng tiến về phía trước, cầm đèn pin soi rõ đường đi. Bây giờ mọi người đều hoảng loạn lên, bảo vệ cũng chia ra đi về phía cầu dao xem xét. Cả đoạn đường không ai nghi ngờ gì Mạc Ly, mãi đến khi ả tìm được căn phòng cất giữ bộ trang sức, phát hiện có bảo vệ đang đứng. Ả nói:
“Có bốn tên canh gác.”
“Ok, cháu gửi người đến ngay đây, Hồ Ly ca ca đang lên đó ạ.”
Lúc này, Hồ Ly mặc đồng phục của thợ sửa điện bước ra khỏi thang bộ và đi về phía trước, yêu cầu kiểm tra cầu dao ở tầng này. Vốn dĩ ban đầu Lệ Tư Dạ cũng chỉ để hai người canh chừng bộ trang sức, bởi vì ở đây có hệ thống an ninh rất tốt, nhưng đổi thành Lệ Tư Không thì hắn tăng gấp đôi số người trông chừng lên, chứng tỏ hắn rất xem trọng giá trị của kim cương đỏ. Hiện tại cúp điện, hệ thống an ninh cũng bị ảnh hưởng.
Hồ Ly nói:
“Rất có thể là bên trong phòng này xảy ra cháy nổ gì đó nên cầu dao mới tự động ngắt, cảm phiền mọi người kiểm tra giúp tôi.”
Trong bốn tên bảo vệ có hai tên tiến vào phòng, hai tên canh cửa thì lẩm bẩm như phát hiện điều dị thường, đã chuẩn bị cầm bộ đàm lên báo cáo, nhưng Hồ Ly ở sát bên cạnh đang cầm dụng cụ kiểm tra điện lại nhanh tay giật lấy bộ đàm của họ và ngắt kết nối ngay tại chỗ.
Sau đó liền cắm hai sợi dây trong tay vào hai tên bảo vệ, bọn chúng còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị dòng điện mãnh liệt giật cho tê liệt ngã xuống.
Toàn bộ quá trình này, camera không quay lại được gì cả.
Hồ Ly làm xong thì Mạc Ly ở bên cạnh đeo mặt nạ lên, đi tìm bộ trang sức. Vừa vào phòng kín, ả lập tức liền quăng ra một túi khói mê. Xui xẻo là đúng lúc này, nguồn điện thay thế hoạt động, phụt một tiếng, đèn ở cả Lệ thị sáng trở lại. Mạc Ly giật mình, nhanh lẹ cúi đầu xuống rồi chui vào một góc trốn.
Bên tai có giọng nói đầy nghi hoặc của bảo vệ:
“Sao trong này lại có khói?”
“Không phải thật sự cháy nổ gì rồi chứ hả?”
Bọn họ còn chưa biết hai tên đồng bọn đã ngất xỉu, chỉ lo tìm kiếm xung quanh. Qua gần một phút, khi Mạc Ly đang sốt ruột hỏi Thẩm Tư Hạo thứ khói mê chết tiệt sao chưa có tác dụng thì nghe thấy âm thanh “bịch bịch”.
Hai tên bảo vệ ở bên trong đồng thời ngã xuống.
Bọn họ lặng lẽ tiến vào Lệ thị bằng kỹ năng của bản thân cùng sự hỗ trợ từ Thẩm Tư Hạo. Không có thằng bé chắc bên phía phòng bảo vệ đã sớm phát hiện ra họ rồi.
Đây là lần đầu tiên trong đời Mạc Ly cảm thấy đi ăn trộm dễ dàng thế này, dù sao ả hành nghề lâu nhưng chủ yếu chỉ làm mấy phi vụ đơn giản. Sau khi đeo bao tay vào, ả bọc bộ trang sức lại vào một cái túi và cất kỹ.
Mạc Ly vừa từ bên trong bước ra, chuông chống trộm liền rú lên inh ỏi, đèn phòng đỏ rực lên như cảnh cáo.
“Khốn thật!” Hồ Ly kêu lên.
“Đồ ngốc, chạy thôi, làm theo kế hoạch B!”
Mạc Ly nói rồi mang bộ trang sức xông vào thang máy, có Thẩm Tư Hạo ở bên ngoài yểm trợ họ, camera không quay lại được hình ảnh thì còn sợ cái rắm gì?
Hai người bình tĩnh giả vờ thành nhân viên của Lệ thị và tan làm, bảo vệ nghe thấy âm thanh từ căn phòng kia thì bắt đầu tụ lại. Nếu bảo vệ đi thang bộ thì tốt rồi, nhưng họ lại chọn thang máy!
Từ tầng trệt đi lên có vô số thang máy cũng dẫn tới hai tòa lầu khác nhau. Trong lúc gấp gáp, bảo vệ chọn thang máy đương nhiên là muốn tiết kiệm thời gian, nhưng vào thang máy rồi thì phát hiện cái thang máy điên khùng chạy thẳng lên trên, tới tầng họ chọn cũng không dừng lại.
“Thang máy làm sao thế?”
“Chuyện gì vậy?”
Một loạt âm thanh hoang mang vang lên trong thang máy, duy nhất một cái thang máy hoạt động bình thường đã hỗ trợ đưa Mạc Ly và Hồ Ly ra ngoài.
Từ lúc âm thanh báo động vang lên, cổng trước đã bị chặn lại. Mạc Ly đi đến gần và bình tĩnh hỏi bảo vệ gác cổng:
“Có chuyện gì vậy?”
“Cô cậu xin hãy chờ một chút, bây giờ trong Lệ thị có kẻ ăn trộm đồ, hy vọng hai người hợp tác với chúng tôi.”
“Nhưng tôi có việc gấp cần về nhà làm sao đây?” Hồ Ly nhíu mày.
Mạc Ly khinh thường hừ một tiếng:
“Này anh, tôi thấy anh nãy giờ rất đáng nghi, có phải anh là kẻ cắp không nhỉ?”
Hai tên bảo vệ gác cổng nhìn nhau rồi tiến lại gần, làm như muốn kiểm tra người của Hồ Ly, hắn tức giận mở bộ đồ nghề trong tay ra, nói:
“Tôi là thợ điện đó!”
“Thợ điện gì chứ? Lệ thị vừa bị ngắt điện anh liền xuất hiện, chắc chắn có mưu đồ!” Mạc Ly càng nói càng hăng hái.
Hai tên bảo vệ nghe thấy cũng có lý, vội vàng giữ Hồ Ly lại để kiểm tra. Mà hắn tất nhiên không hợp tác, không cho họ chạm vào người.
“Anh kia, nếu còn như vậy nữa chúng tôi sẽ dùng tới bạo lực đó!”
“Để chúng tôi kiểm tra, nếu thật sự không có gì thì sẽ cho anh qua!”
Hồ Ly giả vờ tức giận:
“Các người thật quá quắt!”
Nói rồi đưa mắt nhìn về phía sau, không biết từ lúc nào, bóng dáng của Mạc Ly đã khuất sau cánh cửa và lên xe chờ sẵn.
Cuộc đột kích nhanh gọn, đơn giản vô cùng.
Bảo vệ khăng khăng muốn giữ Hồ Ly lại nhưng cuối cùng phát hiện hắn thật sự chẳng có gì trên người ngoài thẻ nhân viên công ty điện lực và một ít dụng cụ chuyên dụng, đành thả cho hắn đi.
Chờ Hồ Ly đã biến mất sau dòng người, hai tên bảo vệ mới sực tỉnh phát hiện ra gì đó:
“Này, cô gái vừa rồi đâu?”
Tên còn lại cũng nhận ra mình vừa phạm sai lầm, vội vàng gào lên:
“Khốn kiếp!”
Hai tên này chạy vào trong chốt, kiểm tra camera an ninh, nhưng dù kiểm thế nào thì cũng không nhìn thấy có hình ảnh của hai người vừa rồi. Họ thấp giọng mắng:
“Bọn chúng là một giuộc với nhau! Chó chết thật!”
Nói rồi, bọn họ thông qua bộ đàm liên hệ với những người khác, lại hay tin họ đang mắc kẹt trong thang máy không cách nào thoát ra được.
Thẩm Tư Hạo còn ở bên ngoài thì bọn họ chỉ có thể ngủ trong thang máy và chờ thợ sửa đến sửa thôi. Tất nhiên, cậu còn chưa ác đến mức đó, sau khi cách xa khỏi Lệ thị thì đã giải thoát cho đám người kia.
Mạc Ly ngồi trên xe, khó kiềm được mà mở túi ra xem. Bộ trang sức hoàn chỉnh được đặt trong một hộp thủy tinh lót lụa, những chỗ đính kim cương đỏ dưới ánh sáng của đèn xe lập tức trở nên lấp lánh chói mắt, độ tinh khiết cực kỳ cao. Ả vừa ngắm vừa hỏi Thẩm Tư Hạo:
“Nhóc không sợ chị đây trộm thứ này rồi trốn luôn sao?”
“Trên người bà thím có gắn định vị bà thím không biết à? Cứ thử phá vỡ kế hoạch xem.” Nhóc con hừm hừm hai tiếng.
Vừa rồi hoạt động nhiều nên mắt có hơi đau, nhóc tựa người vào ghế mềm của bản thân, còn Mạc Ly lại phải ngồi bằng ghế nhựa tùy tiện thêm vào, trông như dân ăn nhờ ở đậu.
Bọn họ vốn không có ý định mua bộ trang sức này, hô giá lên cao chỉ là để Lệ Tư Không gặp khó khăn mà thôi. Bây giờ xem hắn lấy đâu ra tiền bồi thường khi làm mất sản phẩm đã bán ra trên hội đấu giá? Nếu dám thò tay vào tiền đầu tư của Lệ thị, vậy hắn chắc chắn sẽ bị các cổ đông đá đít ra ngoài, không cần Lệ Tư Dạ xen vào.
Mới nhậm chức chưa lâu, trước kia thì vẫn luôn bị chèn ép, trong tay Lệ Tư Không làm gì có nhiều tiền đến thế! Tin tức mất cắp rất nhanh đã truyền đến tai của hắn, hắn không kịp thay quần áo đã mặc luôn đồ ngủ xông tới hiện trường.
Một đám lớn bảo vệ quỳ trước mặt Lệ Tư Không, run rẩy cúi đầu, không ai dám thở mạnh lấy một tiếng.
“Mất? Các người có bao nhiêu người ở đây hả? Hả? Gần trăm tên vệ sĩ rải rác xung quanh Lệ thị, vậy mà có vài tên trộm vặt các người cũng không bắt được!”
Lệ Tư Không điên tiết đá vào đầu một tên gần nhất, khiến hắn ngã mạnh xuống đất.
Trong căn phòng còn sót lại một mùi khói khó ngửi, Lệ Tư Không không phát hiện ra mà chỉ thấy tiếc rằng ban nãy ra khỏi nhà hắn không cầm theo súng, nếu mà có, đám người này chắc chắn sẽ chết ngay tại chỗ vì quá vô dụng!
Hắn đập mạnh tay vào bàn đánh “rầm” một tiếng:
“Cút! Bọn vô dụng! Cút hết ra ngoài đi tìm cho tao!”
Mặc kệ hắn gào thét thế nào, bộ trang sức kia cũng sẽ không quay trở lại. Hắn gọi người đi tìm, sau đó trực tiếp đến xem camera giám sát.
Thẩm Tư Hạo làm việc chưa bao giờ để lộ sơ hở, tất nhiên lần này cũng không ngoại lệ, thứ mà Lệ Tư Không xem được chỉ là cảnh một đám vệ sĩ bị kẹt trong thang máy không biết phải làm sao, hoang mang tìm cách thoát ra.
Trông vẻ mặt hoảng sợ của bọ họ khi thang máy bị dừng, Lệ Tư Không giận đến nỗi mất kiểm soát, gọi cả đám quay lại dùng tay tát từng tên một.
Âm thanh chát chát không ngừng vang lên trong căn phòng rộng, hắn vừa đánh vừa nói:
“Bọn mày mà không tìm được kẻ cắp kia, tao sẽ chôn sống bọn mày!”
Một đám người vội vàng vâng vâng dạ dạ, cho dù mặt đã bị đánh sưng đỏ cả lên như đầu heo cũng cười cười lấy lòng. Họ nhận tiền của Lệ Tư Không, còn bị hắn nắm điểm yếu, cho nên bằng giá nào cũng phải chịu đựng, nhẫn nhịn.