• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tâm trạng của Lệ Tư Dạ giống như ngồi tàu lượn siêu tốc, rõ ràng vừa rồi đang rất khó chịu, nhưng chỉ sau vài câu nói của Thẩm Tư Hạo thì anh hoàn toàn thay đổi sắc mặt.

Tai nghe truyền ra giọng trẻ con của Thẩm Tư Hạo.

“Daddy đang ở đâu vậy ạ?”

“Chú đang ở trước công ty, có chuyện gì không?”

Lệ Tư Dạ vừa nói vừa liếc nhìn Thẩm Nhất Độ, bị anh nhìn, hắn cười cười giơ tay lên rồi nói:

“Lệ tổng, tôi đột nhiên quên đồ ở công ty rồi, tôi quay vào lấy, ngài cứ về trước đi.”

Làm một trợ lý thông minh và hiểu biết tính cách của ông chủ mình như lòng bàn tay, Thẩm Nhất Độ biết ánh mắt vừa rồi của Lệ Tư Dạ là đang có ý đuổi người. Mà cho dù không bị đuổi, hắn cũng sẽ nhanh chân chuồn đi trước khi bị kéo vào rắc rối. Nhớ lần trước gặp mặt thằng nhóc kia, hắn đã phải bắt taxi về công ty rồi vòng lại sân bay, cả quá trình đó vô cùng khổ cực.

Chiếc xe bỏ lại trợ lý Thẩm và từ từ lăn bánh, Lệ Tư Dạ nghe được giọng điệu như ông cụ non của đứa trẻ:

“Vậy bà thím ở sân bay đi cùng daddy có ở đó không ạ?”

“Không có.”

“Ngày hôm đó bà thím đã vu oan cho mẹ con, mẹ tức rất giận nên muốn gặp bà thím ấy.”

Lệ Tư Dạ nghe xong nhếch lông mày, chậm rãi đáp:

“Là vậy à? Rất tiếc nhưng chú không quen người phụ nữ kia.”


Anh rất ít khi kiên nhẫn với một đứa trẻ như thế, ngữ điệu cũng trở nên hiền hòa hơn bình thường. Anh nói thật lòng, nhưng những lời này lọt vào tai Thẩm Tư Hạo liền biến thành một câu ngụy biện khiến cậu tức giận:

“Không quen? Hôm đó con thấy daddy đi cùng cô ta mà!”

Nói không quen là không quen hay sao? Thẩm Tư Hạo chưa đợi đối phương lên tiếng đã tiếp tục yêu cầu:

“Con cũng muốn gặp bà thím đó!”

“Tư Hạo, chú thật sự không quen cô ta.”

Lệ Tư Dạ có chút khổ không thể kể cùng ai, anh đang nói sự thật nhưng người ta không tin anh? Vừa mới nghĩ thế, anh liền nghe được tiếng hừ hừ đầy tức giận của đứa trẻ, kế tiếp là âm thanh tít tít. Thằng bé cứ như vậy tắt máy…

Anh cảm thấy đầu óc mình gần đây không được bình thường, vì yêu thích một đứa trẻ lạ mặt mà trở nên kiên nhẫn hơn rất nhiều, lại còn buồn bực khi thằng bé giận.

Nhìn màn hình một chút, anh gọi điện thoại cho Thẩm Nhất Độ rồi nói:

“Cậu tìm cách liên hệ với Mạc Ly, nói tôi muốn gặp cô ta.”

“Vâng? Lệ tổng, ngài chắc chứ?”

“Hửm?”

Vừa mới hỏi lại một câu đã nghe thấy âm thanh không vui của Lệ tổng, Thẩm Nhất Độ lập tức cười hề hề:

“Vâng vâng tôi làm ngay đây, tôi nhiều chuyện quá!”

Tắt máy, trợ lý Thẩm gục ngã bên vệ đường. Công việc hiện tại lương rất cao nhưng áp lực lớn quá đi mất!

Cùng lúc đó, Thẩm Tư Hạo ở đầu dây bên kia đang vò vò đầu tóc của mình:



“Chắc chắn là daddy đang che chở cho bà thím xấu tính kia rồi!”

“Con lẩm bẩm gì vậy?” Thẩm Nguyệt nằm trên giường xem tin tức quay đầu nhìn con trai.

“Không có gì ạ.”

“Con lại nghĩ đến chuyện viên kim cương rồi sao? Cục cưng, đừng có làm bậy đó!”

Thẩm Nguyệt biết con trai mình rất thông minh, nhưng đến trình độ nào thì còn chưa thật sự hiểu rõ. Cô chỉ mong thằng bé phát triển bình thường thôi, chỉ là cô phát hiện kiến thức đời sống và sự nhạy bén của thằng bé khiến cô phải thấy hổ thẹn.

Bị mẹ nói trúng tim đen, Thẩm Tư Hạo hê hê cười:

“Con sẽ cẩn thận mà, mẹ yên tâm đi, con sẽ tự xử lý!”

Ngày hôm sau, Thẩm Nhất Độ chạy ra ngoài bôn ba tìm kiếm tung tích của Mạc Ly - người mà hôm qua hắn còn xua đuổi trước cổng công ty. Vất vả cả nửa ngày, rốt cuộc hắn đã tìm đến một chợ đen ở vùng ngoại ô thành phố.

Nơi này có chút cũ nát, phải đi rất lâu mới đến, trông bình thường không thể bình thường hơn được nữa, nhưng mấy ai biết đây là nơi những kẻ sống mặc kệ quy tắc xã hội hoạt động chứ?

Thẩm Nhất Độ nuốt một ngụm nước bọt, khi nhìn thấy bóng người quen thuộc mà mình cần tìm đang lén lút đi đến một góc, hắn vội vàng đuổi theo. Nếu để mất dấu Mạc Ly ở đây thì sau này hắn không cần đi làm nữa, Lệ tổng nhất định sẽ đuổi việc hắn.

Mau chóng đến gần, Thẩm Nhất Độ vừa mới dừng lại cách vị trí của Mạc Ly không xa thì nghe được bên đó truyền ra tiếng đối thoại.

“Vinh ca, đây là giấy kiểm định, viên kim cương này giá bao nhiêu?”

Người đàn ông được gọi là Vinh ca cầm lấy tờ giấy trên tay Mạc Ly rồi nói:

“Tôi phải xem một chút đã.”

Mạc Ly để người nọ nghiên cứu viên kim một chút rồi hối thúc:

“Xem xong chưa? Tôi còn có việc phải đi.”

“Xong rồi, viên kim cương cũng được đó, nhưng tại sao cô lại đem người theo?”

Vinh ca đột nhiên nói vậy làm Mạc Ly giật mình quay đầu ra sau, nhìn theo ánh mắt của Vinh ca, ả phát hiện tên trợ lý Thẩm của tập đoàn Lệ thị đã bám theo ả!

Mạc Ly vội vàng nắm lấy viên kim cương rồi giải thích:

“Tôi không quen cậu ta, không phải người của tôi.”

Xui xẻo cho cô khi đụng trúng Thẩm Nhất Độ, hắn là một kẻ rất giỏi võ mồm, vừa thấy cô nói thế thì tỏ vẻ đau lòng:

“Ấy chà, Mạc Ly tiểu thư nói thế là không đúng, tôi là trợ lý của tổng giám đốc tập đoàn Lệ thị đây, cô quên rồi à?”

Hắn đi đến gần, nói với Vinh ca:

“Cô ấy đã hứa sẽ bán viên kim cương này cho Lệ thị rồi.”

Khuôn mặt của Mạc Ly thoáng chốc đỏ lên, ngay cả hai tai cũng ửng hồng vì tức giận:

“Tôi hứa khi nào?”

Tên khốn kiếp này dám già bẫy ả? Bị chơi xỏ bởi một trợ lý quèn thật không vui vẻ gì, Mạc Ly siết chặt nắm tay, kiềm chế cảm giác muốn bùng nổ xuống.

Lúc này, đầu phố có một chiếc xe màu đen chầm chậm dừng lại. Bên trong là một đứa trẻ khoảng chừng năm tuổi với khuôn mặt bánh bao đáng yêu và một người đàn ông có ánh mắt sắc bén như hồ ly.



Cảnh tượng ba người ở trong góc tranh cãi lọt vào tầm mắt của Thẩm Tư Hạo, cậu nhóc nhíu mày:

“Hồ Ly ca ca, chúng ta đến trễ rồi sao?”

“Có vẻ vậy.”

Không ngờ được đã có người đến trước một bước, nếu bọn họ xuất phát sớm thêm chừng năm phút chắc sẽ đuổi kịp. Thẩm Tư Hạo là một đứa trẻ cố chấp, thằng bé sẽ không để vụt mất viên kim cương mà mình quan tâm, nhưng bây giờ khó lòng lấy được, đành phải dùng cách khác thôi.

Thẩm Tư Hạo ra hiệu cho Hồ Ly ca ca mở cửa xe, leo xuống rồi nói:

“Chắc phải dùng đến bộ não thông minh tuyệt vời của em để lấy viên kim cương.”

Hồ Ly suýt chút phì cười trước bộ dáng kia của thằng bé, hắn nói:

“Được rồi. Bây giờ em định về hả?”

“Vâng, em về trước đây.”

Thẩm Tư Hạo lon ton đi mất, để lại Hồ Ly ca ca của cậu bé và cả đám người kia.

Sau một lúc mắt to trừng mắt nhỏ, Vinh ca cảm thấy mình nên ra tay lấy viên kim cương rồi chuồn êm. Vinh ca đột ngột nhào tới, động tác bất ngờ ấy dọa cho Mạc Ly sợ hãi lui về sau mấy bước, đồng thời giữ chặt thứ trong tay.

Trợ lý Thẩm thì phản ứng nhanh hơn, một tay vươn ra túm quần ông ta rồi nói:

“Định làm gì? Ăn cướp à?”

Quá rõ ràng, tên Vinh ca này muốn cướp chứ còn gì nữa!

Hai gã đàn ông lao vào nhau, tuy rằng trông ốm yếu hơn Vinh ca nhưng sức lực của trợ lý Thẩm không hề kém, nhất thời khó phân được thắng bại. Mạc Ly chớp lấy thời cơ vội vàng xoay người bỏ chạy, không bán được nữa, phải tìm cách khác thủ tiêu viên kim cương!

Mạc Ly vừa co chân lên chạy vừa quay đầu nhìn về phía sau, thấy không anh đuổi theo mình thì mừng rỡ, nhưng khi ả quay đầu lại thì một bàn tay rắn chắc vươn ra túm lấy vai ả.

“Á!”

Mạc Ly chỉ kịp kêu lên một tiếng đã lọt thỏm vào trong chiếc xe của người nào đó, ngẩng đầu lên, cô ta tức giận ngẩng mặt nhìn đối phương.

Người đàn ông giống như hồ ly kia cười nói:

“Giao viên kim cương đó cho tôi đi.”

“Dựa vào đâu mà tôi phải đưa cho anh?” Mạc Ly bình tĩnh ngồi thẳng người dậy, sau đó giơ tay về phía Hồ Ly ca ca kia và nói: “Anh phải hiểu tôi có được viên kim cương này cũng không dễ, suýt chút nữa bị bắt được, chỉ cần đưa tiền thì tôi giao hàng.”

Hồ Ly ca ca thoải mái nói:

“Cô muốn bao nhiêu?”

Nhìn người nọ, Mạc Ly cười nhếch mép:


“Được thôi, chín mươi vạn tệ, không được thiếu một đồng.”


Một cái giá chắc nịch được ném ra, nhưng Hồ Ly lại không chấp nhận:


“Cao quá, tôi không đủ tiền thì phải làm sao?”


Nhìn mặt người đàn ông kia, ngũ quan sắc nét, đặc biệt là đôi mắt cáo già không thể cáo già hơn được nữa, Mạc Ly biết tên này đang nói dối. Chín mươi vạn không hề là một cái giá cao, chỉ cần đối phương thật lòng muốn mua thì bao nhiêu mà chẳng có chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK