“Sao lại bị đuổi theo thế? Anh làm chuyện thất đức gì rồi?”
“Nhóc con, anh đây còn không phải bán mạng vì cậu à? Anh gần đây chỉ đi bán kim cương, mà cậu gây sự với Phong Ảnh, rất có thể họ đã nhắm đến anh. Gấp lắm rồi, ối…”
Hồ Ly vừa nói đến đó thì có tiếng phanh xe gấp kin kít, Thẩm Tư Hạo phải để điện thoại ra xa một chút, sau đó lập tức nghiêm túc lên:
“Anh đang ở đoạn đường nào? Có gửi vị trí qua cho em được không?”
Mồ hôi lạnh thấm ra sau lưng Hồ Ly, vừa rồi mất tập trung nên suýt chút nữa đâm vào một chiếc xe khác, hắn rồ ga điên cuồng lao đi, chiếc xe đánh võng và lắc lư trên đường lớn như thể một con rắn. Vừa nhìn phía sau, hắn vừa nói:
“Phía Tây của Vân Thành, quốc lộ, anh lập tức gửi vị trí cho cậu! Phía sau có mấy chiếc đuổi sát quá, giúp anh cắt đuôi đi!”
“Chờ em một lát.”
Thẩm Tư Hạo cũng có chút gấp, điên cuồng gõ phím. Bây giờ là nửa đêm, trên đường cũng không nhiều người, rất khó để cắt đuôi được những chiếc xe khác. Mắt cậu tập trung hết cỡ, vừa nhìn số liệu vừa nói:
“Phải mất khoảng mười lăm phút nữa mới tải được dữ liệu, anh chịu khó vượt đèn đỏ vài lần đi.”
“Đã và đang vượt đèn đỏ rồi, khốn kiếp!”
Trong sự chờ đợi thấp thỏm của Hồ Ly, rất nhanh sau đó, giọng của Thẩm Tư Hạo truyền tới:
“Phía trước năm trăm mét rẽ phải, sau đó lại rẽ trái đi thêm một lát, anh sẽ nhìn thấy một con hẻm, xe của anh nhỏ hơn xe chúng, dùng đường đó tạm thời kéo dài khoảng cách, em cần thêm thời gian.”
Mấy chiếc xe phía sau không ngừng tăng tốc, Hồ Ly nhận được sự chỉ dẫn mà mừng đến nỗi muốn khóc. Hắn đánh tay lái theo lời Thẩm Tư Hạo, quả nhiên nhìn thấy một con hẻm, nhưng với kích thước của xe hắn thì căn bản không vừa mà?
“Tư Hạo! Không đi được!”
“Đi được! Anh nghe em, anh muốn tốn chút tiền sửa xe hay muốn bị bắt hả?”
Thẩm Tư Hạo cũng biết nếu cố tình đâm mạnh vào con hẻm đó, xe của Hồ Ly sẽ bị va chạm rất nhiều, nhưng đâu còn cách nào khác chứ?
“Anh mau nghe em!”
Hồ Ly đã gấp đến độ mặc kệ tất cả, cắn răng nhấn mạnh ga phóng vào con hẻm kia. Một loạt va chạm tóe cả tia lửa, kính chiếu hậu lập tức bị đụng gãy, hai bên xe trầy xước móp méo không chịu nổi, nhưng khi quay đầu nhìn, mấy chiếc xe đằng sau thật sự không đuổi theo được.
“Đừng mừng vội, vẫn có khả năng họ sẽ bọc đầu anh, đoạn đường này chưa an toàn đâu!”
Lại là giọng của Thẩm Tư Hạo truyền tới, cứ như lời của chúa, Hồ Ly bây giờ thật sự rất mừng vì mình có một đồng bạn giỏi như cậu nhóc.
Đèn tính hiệu giao thông gần đó liên tục biến đổi, khiến cho những chiếc xe phía sau suýt thì bị va chạm với người khác, nhờ vậy mà Hồ Ly cũng thoải mái hơn nhiều.
Mất rất nhiều thời gian, Thẩm Tư Hạo cuối cùng cũng giúp Hồ Ly cắt đuôi được đám người kia, nhưng đúng lúc này, cậu phát hiện việc xâm nhập hệ thống CCTV của mình suýt bị phát hiện. Quả thật không nên liều mình làm bừa, vội vàng ngắt kết nối và nói:
“Bây giờ em không giúp được anh nữa đâu, tự lo đi nhé, đừng để dính vào rắc rối nữa.”
Cậu nói xong gập máy tính lại, vừa quay đầu, không ngờ mommy đang đứng tựa cửa nhìn cậu chằm chằm.
“Mommy…” Thẩm Tư Hạo cười gượng gãi đầu.
“Nửa đêm con không ngủ mà làm gì vậy?”
“Con…” Thật sự không biết giải thích thế nào nữa, ánh mắt mommy như nhìn thấu được tất cả những lời biện bạch sắp tới của cậu.
“Nói chuyện với Hồ Ly ca ca của con à? Lần sau đừng chơi với anh ta nữa, sẽ bị lây tính xấu.”
Mặc dù không biết tại sao Tư Hạo lại thích chơi với người đàn ông có nụ cười gian tà kia như vậy, nhưng Thẩm Nguyệt làm mẹ, tất nhiên sẽ không muốn con trai mình giao du với người chuyên gây rối.
Lần này thì Thẩm Tư Hạo chỉ biết cười hì hì, xin lỗi Hồ Ly ca ca, mọi sự đều do em gây ra nhưng lần này anh phải đội cái nồi xấu tính giúp em rồi. Nếu không, mẹ sẽ xử lý em mất!
Thẩm Nguyệt chỉ nói vậy, cũng không thật sự bắt ép con trai. Chờ cho thằng bé đến gần, cô liền ôm con đi ngủ.
Tối nào Thẩm Tư Hạo cũng dính lấy mẹ mình, sau này không biết có thêm một người nữa muốn giành chỗ của cậu thì cậu sẽ thế nào?
…
Lệ thị chuẩn bị triển khai một bộ sưu tập trang sức cho mùa hè, Thẩm Nguyệt vừa đến công ty liền nhận được tin tức này. Mà thật ra vì là phó phòng, cô đã biết được kế hoạch của phòng thiết kế từ mấy ngày trước.
Vì để quảng bá sản phẩm đồng thời cho ra mắt những người mẫu mới của công ty con, lần này Lệ thị vô cùng đầu tư, còn tổ chức một cuộc thi để tạo cơ hội cho nhân viên thiết kế trổ tài.
Thẩm Nguyệt tuy rằng là phó phòng, nhưng vì vừa đến chưa lâu, nên cũng cần tham gia để lấy một chút uy tín. Cô ngồi vẽ phác thảo bằng tay, vừa định hình xong bản thiết kế liền bị gọi ra ngoài.
“Cô Thẩm, có người tìm cô.”
“Hửm? Tôi đến ngay.”
Gập bản vẽ lại đặt vào cùng những hồ sơ khác, Thẩm Nguyệt đứng lên rồi đi ra ngoài.
Sau khi Thẩm Nguyệt đi, có người được chỉ định đến lấy hồ sơ. Cô ta vô tình nhìn thấy bản vẽ tay trong đống giấy tờ, tim đột nhiên đập nhanh hơn, hai mắt sáng ngời. Mặc dù còn chưa hoàn thành, nhưng ý tưởng cơ bản thì rành rành ra đó. Cô ta âm thầm ghi nhớ rồi cầm hồ sơ ra ngoài.
Thẩm Nguyệt trở về vào buổi chiều muộn, lúc này, cô đột nhiên nhận được điện thoại của Lệ Tư Dạ.
“Chuẩn bị đến đâu rồi?”
“Tôi chỉ vừa phác thảo được ý tưởng thôi.”
Cô không hiểu sao anh lại quan tâm đến mình như thế, chẳng lẽ vì đã bỏ ra số tiền lớn mời cô về nên mới đặc biệt chú ý sao?
Lệ Tư Dạ nghe câu đáp trả có vẻ không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện này, trong lòng hơi buồn bực. Bình thường chẳng phải khi cấp trên hỏi về chuyện công việc, nhân viên nên chia sẻ thêm gì đó sao? Anh chỉ có thể nói một câu không liên quan:
“Nếu có rắc rối gì ở công ty có thể tìm tôi.”
“Cảm ơn anh.”
Lại là câu trả lời không cho người ta cơ hội kéo dài cuộc trò chuyện, Lệ Tư Dạ cảm thấy mình nên chủ động hơn:
“Tôi thấy rất thích Tư Hạo, không biết thằng bé bây giờ đang làm gì?”
“Đợi một lát, tôi sẽ hỏi giúp anh.”
Thẩm Nguyệt thành thật đến nỗi khiến Lệ Tư Dạ không biết phải làm sao, anh chỉ hỏi thử, cô lại còn nghiêm túc giúp anh hỏi thằng bé!
Sau khi nhắn tin cho con trai, Thẩm Nguyệt mới đáp:
“Tư Hạo nói đang ở nhà chờ tôi về ăn cơm.”
“Tôi có thể mời cậu bé đi ăn một bữa không?”
Cuối cùng cũng tìm được cơ hội để gặp mặt, Lệ Tư Dạ sẽ không bỏ qua. Anh biết thừa Thẩm Nguyệt sẽ hỏi con trai, sau đó Tư Hạo - nhóc con đang cố gắng gán ghép anh cho mẹ mình liền đồng ý, và…
“Thằng bé nói muốn đi ăn với anh, nhưng tôi không thể để con trai ra ngoài một mình…”
“Cô có thể đi cùng thằng bé.”
“Được rồi.”
Lệ Tư Dạ hơi cong môi:
“Tôi sẽ đến đón hai người.”
Thẩm Nguyệt ừm khẽ, chào tạm biệt rồi cúp máy. Cô cứ có cảm giác không đúng lắm, nhưng là chỗ nào không đúng chứ?
Thấy Lệ tổng bình thường lạnh lùng lãnh tĩnh lại đi lừa gạt một cô gái trẻ, trợ lý Thẩm chỉ có thể âm thầm mắng hai chữ: Mặt dày! Tại sao trước kia hắn không biết là sếp của mình có thể cáo già như thế?
Nghĩ đến Thẩm Nguyệt, túi tiền của trợ lý Thẩm lại đau nhức. Vì chuyện xem mắt lần đó mà trở về hắn phải giải thích mấy ngày liên tiếp, tháng này cũng không được nhận thưởng riêng từ Lệ tổng nữa.