Sau khi đưa Thẩm Nguyệt trở lại công ty, Lệ Tư Dạ đột nhiên hỏi:
“Có đau bụng không?”
“Có, một chút…” Nhắc đến chuyện bà dì của cô, cô lại thấy hơi ngại.
“Nếu muốn về nghỉ sớm thì nói với tôi một tiếng.”
“Không cần, không cần đâu, tôi vẫn chịu được mà.”
Thẩm Nguyệt vội lắc tay từ chối ý tốt này của anh. Hôm nay Lệ tổng làm sao thế? Lịch thiệp quá mức với cô, khiến cô không biết nên đáp trả thế nào.
Lúc này, Thẩm Nguyệt không biết thiết kế của mình đã bị bán đi, hơn nữa không chỉ có vậy, bản kế hoạch chi tiết cũng đến được tay đối phương.
Công ty Dương Quang, Dương Lâm gấp rút gọi các trưởng ban đến họp, đồng thời nói họ phải nhanh chóng cho ra mắt thị trường chiếc nhẫn cưới độc nhất kia. Thiết kế đơn giản tinh xảo mà Thẩm Nguyệt đã vẽ ra tuy rằng không phải độc nhất, nhưng chất liệu làm nên chiếc nhẫn này rất đặc biệt, đắt đỏ, mang ý nghĩa trọn đời trọn kiếp, một biểu tượng cho tình yêu vĩnh cửu bất diệt cùng thời gian.
Trong khi Lệ thị vẫn đang chăm chút cho khâu chuẩn bị, ba ngày sau đó, công ty Dương Quang đột nhiên tung ra thị trường sản phẩm mới, thêu dệt một câu chuyện tình lãng mạn để quảng bá cho nó.
Tin tức vừa bùng nổ, Thẩm Nguyệt liền thấy mình xong đời rồi. Cô tức giận nhìn người đàn ông mình từng yêu, cảm thấy hắn ta thật đáng ghê tởm. Mười tám tuổi năm đó cô nhất định đã bị ma quỷ che mắt mới đi yêu hắn! Lại còn dám ăn cắp ý tưởng của người khác một cách công khai như vậy? Tiếc rằng, cô còn chưa đăng ký bản quyền thiết kế này, khó mà kiện được.
Giọng của trưởng phòng vô cùng lạnh lẽo, quát lên:
“Thẩm Nguyệt! Cô ra đây cho tôi!”
Thẩm Nguyệt siết chặt nắm tay, bình tĩnh đứng dậy và đi ra gặp mặt trưởng phòng. Hai người nhanh chóng tiến vào phòng riêng để nói chuyện. Không cần nghĩ nhiều, chắc chắn là vì chuyện chiếc nhẫn kia.
Trưởng phòng thở phì phò mà nói:
“Cô có biết việc cô làm đã ảnh hưởng thế nào đến công ty không hả? Chúng ta đã tiến vào khâu sản xuất rồi, cũng lên lịch tung sản phẩm, phải giải quyết thế nào đây?”
“Trưởng phòng, nói như vậy là chị đang nghĩ tôi bán đứng công ty à? Tôi cũng không biết tại sao bản vẽ của mình lại biến mất đây. Chẳng phải khi đó tôi đưa cho chị sao? Hơn nữa, bản kế hoạch đó, tôi không hề động vào.” Thẩm Nguyệt nhíu mày.
“Hay thật, cô đang đổ tội cho tôi hả?” Trưởng phòng hé miệng run rẩy, tức giận không nhẹ, lông mày cũng vểnh lên cao.
“Ý tôi không phải vậy, mà trước khi có bằng chứng xác thực, chúng ta phải bình tĩnh lại đã, tôi đang làm việc dưới trướng Lệ thị, không thể nào tự đoạn con đường thăng tiến của bản thân được.”
Thẩm Nguyệt nói đến đây, trưởng phòng mới dần lấy lại tỉnh táo. Nhưng bên ngoài thì không, họ đã loạn thành một bầy.
Đúng lúc đang căng thẳng, một shipper gọi điện thoại cho Thẩm Nguyệt và bảo cô xuống dưới tầng nhận quà. Quà gì? Thẩm Nguyệt có dự cảm chẳng lành, nói là nhầm người rồi, nhưng anh chàng đó vẫn cứ thao thao bất tuyệt:
“Cô Thẩm, nếu cô không nhận thì sao tôi hoàn thành đơn hàng được chứ? Bây giờ tôi còn đang ôm rất nhiều hàng chưa kịp gửi, cô mau xuống nhận đi đã.”
Thấy anh ta khó xử, Thẩm Nguyệt đành đáp ứng, cô cũng muốn xem xem là kẻ nào thích gây sự.
Khi Thẩm Nguyệt đi vào thang máy, trên đường không biết bao nhiêu người nhìn cô, bởi vì chuyện lần này thật sự không đơn giản chút nào. Ai nấy đều khó chịu, dè bỉu, nghi ngờ cô.
Xuống dưới tầng một, Thẩm Nguyệt nhận được một bó hoa tươi được làm từ chín mươi chín đóa hồng đỏ thắm, trông nó còn to hơn cả người cô. Shipper cố tình nói lớn:
“Đây là quà của công ty Dương Quang gửi cho cô Thẩm, cảm ơn cô, mời cô ký vào đây.”
Thẩm Nguyệt tiện tay ký, sau đó cầm lấy bó hoa kia, ném thẳng vào thùng rác. Tuy rằng cô bị ép nhận quà, nhưng người quanh đó đều nghe được lời của người giao hàng.
Phút chốc, cả công ty đều đồn đãi Thẩm Nguyệt bán bản vẽ cho công ty khác. Hơn nữa việc Dương Quang gửi quà cho cô là thế nào? Ai tò mò đều sẽ đi tìm hiểu.
Thẩm Nguyệt khó lòng kiểm soát nổi dư luận, một loạt tin tức về mối quan hệ của cũ của cô và Dương Lâm bị đào lên. Lúc ấy, đi đến đâu, cô cũng nghe thấy những âm thanh mắng chửi.
“Hóa ra là bạn gái cũ của Dương Lâm à, chẳng trách chơi Lệ thị một vố đau như thế?”
“Cô ta còn mặt mũi ở đây được sao?”
Chuyện họ xì xầm sau lưng Thẩm Nguyệt thì không đến mức không chịu nổi, nhưng lão Trịnh - người đàn ông đang chống lưng cho Thẩm Na, cũng là cổ đông của Lệ thị đột nhiên nói muốn đuổi việc cô.
Lệ Tư Dạ nhìn những báo cáo gần đây, cảm thấy đầu như muốn nổ tung. Người ngoài còn chưa nói gì, nội bộ liền lục đục. Ánh mắt anh trở nên băng lãnh, nói với trợ lý Thẩm:
“Ghi tên tất cả những kẻ đổi trắng thay đen lại cho tôi.”
Anh tuyệt đối không cho phép những người lắm chuyện, a dua như vậy tiếp tục ở lại công ty. Trợ lý Thẩm nhìn ra sự bực bội của anh, vội hỏi:
“Lệ tổng, vậy còn ngài Trịnh?”
Lệ Tư Dạ chau mày:
“Nói với ông ta, im lặng một chút, đừng có chọc giận tôi.”
Anh dùng điện thoại riêng gọi Thẩm Nguyệt đến phòng làm việc của mình. Cô còn chưa khỏe, chịu áp lực như vậy ắt hẳn rất mệt mỏi. Trong lòng anh nôn nao, khi nhìn thấy Thẩm Nguyệt đẩy cửa bước vào thì có chút cứng nhắc thẳng lưng lên.
Trợ lý Thẩm biết ý lui ra ngoài, giúp họ đóng cửa lại.
Thẩm Nguyệt không chờ Lệ Tư Dạ hỏi tội liền thành thật khai ra:
“Lệ tổng, chuyện lần này thật sự rất xin lỗi, tôi cũng không hiểu tại sao bản thiết kế và kế hoạch phát triển thị trường đều bị lọt ra ngoài. Nhưng tôi xin thề, tôi không hề làm vậy.”
Cô cứ ngỡ Lệ Tư Dạ sẽ tức giận, hay là không tin tưởng mắng cô một trận, kết quả anh chỉ nhàn nhạt nói:
“Tôi sẽ không để cô chịu uất ức.”
Vẻ mặt bất ngờ của Thẩm Nguyệt khiến Lệ Tư Dạ có chút buồn cười, sao phải bất ngờ khi anh tin tưởng nhân viên của mình vậy? Anh nói với cô:
“Ngồi xuống trước đi.”
Vì trong lòng tức giận và vội vàng nên từ lúc tiến vào đến giờ, cô vẫn luôn đứng ở đó, anh cảm thấy phụ nữ những ngày này cần nghỉ ngơi nhiều hơn.
Chờ Thẩm Nguyệt ngồi xuống, Lệ Tư Dạ mới đi đến vị trí đối diện, tiếp:
“Tôi tin cô không bán đứng công ty, nhưng hiện tại cô phải nghỉ việc tạm thời để tránh thị phi.”
Đối với quyết định này của anh, Thẩm Nguyệt không phản đối. Dù sao ở lại công ty nghe người khác sỉ vả cũng rất đau tai, cô còn định xin anh cho mình nghỉ một thời gian đây này.
Lệ Tư Dạ hỏi cô:
“Cô đắc tội với cổ đông Trịnh à?”
Cổ đông Trịnh? Là người đàn ông đang qua lại mập mờ với Thẩm Na sao? Vì tiện cho việc nắm giữ Thẩm thị, cô luôn cập nhật tin tức về Thẩm gia. Nghe Lệ Tư Dạ nhắc đến người đàn ông đó thì không cần nghĩ cũng biết là ai hãm hại mình. Không chỉ một lần, đã rất nhiều lần rồi. Thẩm gia hận cô như vậy, vội vàng như vậy, chắc là sợ cô giành về những thứ mà họ vất vả lắm mới cướp được đây.
Thẩm Nguyệt khó nén được nụ cười mỉa mai:
“Tôi không đắc tội với người đàn ông họ Trịnh kia, nhưng tôi vốn là cái gai trong mắt Thẩm gia. Lệ tổng, cảm ơn anh vì đã tin tưởng tôi.”
Đối với chuyện tranh đấu gia tộc, Lệ Tư Dạ hiểu rất rõ. Bởi vì em trai anh cũng luôn nhăm nhe vị trí gia chủ mà không từ thủ đoạn độc ác ra tay với anh, muốn hạ bệ anh, anh đoán Thẩm thị cũng chẳng khác gì. Bọn họ giống nhau, đều bất đắc dĩ rơi vào trạng thái tiến thoái lưỡng nan. Tiến lên phía trước chính là trăm ngàn bẫy rập, lùi về phía sau nhượng bộ, vậy khó tránh khỏi kết cục bi thảm. Một khi rớt đài, đối thủ của họ sẽ không đột nhiên bộc phát lòng từ bi đâu.
Lệ Tư Dạ vốn lạnh lùng lãnh khốc với người ngoài, lúc này lại lộ ra vẻ mặt dịu dàng, lên tiếng an ủi:
“Đừng lo, cứ nghỉ ngơi cho tốt đi. Tôi sẽ cho người tra rõ mọi việc.”
Sự ôn nhu bất ngờ của anh khiến Thẩm Nguyệt khó hiểu, cô buột miệng hỏi:
“Lệ tổng, sao anh lại tốt với tôi như vậy?”
Phải, sao anh cứ để tâm đến cảm xúc của Thẩm Nguyệt làm gì? Anh có thể im lặng xử lý mọi việc, không cần gọi cô đến nói chuyện, ủi an, nói mấy lời vô nghĩa. Một người luôn theo trường phái thích hành động hơn dùng lời như anh từ bao giờ lại vòng vo thế nhỉ? Chính Lệ Tư Dạ cũng không có câu trả lời, vì vậy, anh lựa chọn im lặng.
Thẩm Nguyệt không hỏi nữa, đứng lên chuẩn bị rời khỏi đó. Trước khi đi, cô quay đầu cười với anh một cái thật tươi:
“Cảm ơn anh, thời gian này tôi phải làm chút chuyện, vừa hay có một kỳ nghỉ. Tôi xin phép đi trước.”
Cửa phòng chầm chậm khép lại, âm thanh kẽo kẹt kéo Lệ Tư Dạ trở về từ trong suy nghĩ miên man. Anh phát hiện mình thật sự thích người con gái này, mỗi lần gặp mặt đều khó kiềm chế ánh mắt, anh muốn đến gần, muốn chạm vào cô.
Thẩm Nguyệt trở về văn phòng thu dọn chút đồ, cô đã chuẩn bị tinh thần bị công kích, cho nên khi những người ở đó miệng năm miệng mười móc mỉa sau lưng cô, cô cũng chỉ nhàn nhạt nhìn họ một cái.
Chiếc xe thể thao màu đỏ tuyệt đời rời khỏi khu đỗ xe, tiến vào dòng người qua lại đông đúc. Thẩm Nguyệt đeo tai nghe lên, gọi cho Lâm Cường - người bạn cũ từng làm ở Thẩm thị và hỏi:
“Gần đây thế nào rồi?”
“Chuẩn bị có cuộc họp quan trọng, cậu đến không? Từ lúc Thẩm thị liên tục mất tiền không rõ lý do, rất nhiều cổ đông bất mãn, tớ nghĩ Thẩm Triết khó mà giữ được lòng tin của mọi người.”
“Đến chứ, hẹn gặp cậu ở Thẩm thị.”
Thẩm Nguyệt mỉm cười, tắt máy, lái xe về nhà, tiện thể ghé siêu thị mua chút đồ về nấu cơm cho con trai ăn.
Thẩm Tư Hạo phát hiện thái độ hôm nay của mẹ có chút kỳ lạ, lại còn tan làm sớm, vì vậy hỏi:
“Mẹ, mẹ có chuyện không vui ạ? Hay là ở công ty bị người ta bắt nạt?”
“Chút chuyện vặt thôi, con đừng lo.”
“Chú Lệ đâu? Sao chú Lệ không bênh vực mẹ chứ?” Thẩm Tư Hạo cứ đinh ninh mẹ mình bị bắt nạt, vừa ôm chân cô vừa khó chịu chu môi.
“Con trai của mẹ, thông minh quá sẽ bị thông minh hại đó. Chuyện ở công ty con cứ yên tâm, mẹ xử lý được mà. Vả lại…” Thẩm Nguyệt hôn con trai một cái, cười trêu: “Chú Lệ của con rất tin tưởng mẹ, bảo mẹ về nhà nghỉ ngơi chờ đợi tin tốt đó.”
Thẩm Tư Hạo nhe răng cười:
“Chú Lệ ngoan như con vậy, mẹ cũng thưởng cho chú đi.”
“Khụ khụ, thưởng cái gì?”
“Hôn hôn.”
“Quỷ nhỏ tinh ranh!” Thẩm Nguyệt tét vào mông con trai một cái, giả vờ mắng.
Những suy nghĩ táo bạo trong đầu con trai cô làm cô choáng ngợp luôn rồi. Nhưng mà nhờ ơn bảo bối, mối quan hệ của cô và người đàn ông kia đang tiến triển rất thuận lợi.