“Phong tổng, Jack hiện đang ở Vân Thành, chúng ta có nên xuất phát tới đó điều tra không?”
Câu hỏi của một cấp dưới khiến Phong Hạc suy tư, lát sau, hắn nói:
“Dù sao ở đó cũng là địa bàn của Lệ Tư Dạ, tìm hiểu thêm đi.”
“Vâng.”
Vốn dĩ Jack luôn hoạt động ở nước ngoài, nay đột nhiên lại xuất hiện trong nước, Phong Hạc nhanh chóng cho người điều tra thêm về những người vừa từ Mỹ trở về Vân Thành. Mặc dù sẽ mất một chút thời gian, nhưng ít ra đã có manh mối. Chỉ cần tìm được Jack, hắn nhất định không để Jack yên.
Nhìn màn hình máy tính, Thẩm Tư Hạo sờ sờ cằm nhỏ. Vừa rồi không chú ý nên để lộ thông tin, nhưng dù sao cũng chẳng ai dám nghĩ tới Jack lại là một đứa trẻ miệng còn hôi sữa, bởi vậy, cậu chẳng sợ gì cả. Bất quá chuyện này có thể sẽ gây ra chút rắc rối cho mommy của cậu.
“Dù sao mommy cũng trong sạch, không cần lo làm gì.”
Nói rồi, Thẩm Tư Hạo gập máy tính lại.
…
Trên đường về nhà, Thẩm Nguyệt nhận được cuộc gọi từ luật sư Nghiêm Lạc.
“Thẩm tiểu thư, cô có thời gian không?”
“Luật sư Nghiêm, anh tìm được gì rồi sao?”
Trái tim Thẩm Nguyệt đập thình thịch, giọng cũng mang theo sự mong chờ. Những thông tin mà cô đưa cho gã dường như đã phát huy tác dụng, Nghiêm Lạc cười nói:
“Tôi tìm được người bạn cũ của cô rồi, có muốn đi gặp cô ta không?”
“Cảm ơn anh. Tất nhiên phải đi chứ.”
Thẩm Nguyệt bấm nút đỏ bên cạnh chỗ ngồi để xin xuống xe, lại bắt taxi đến chỗ Nghiêm Lạc cùng anh ta. Trời về chiều, nắng nhuộm cả thành phố Vân Thành thành một màu vàng cam xinh đẹp. Giữa đường lớn sầm uất nhiều người qua lại, Thẩm Nguyệt mặc một bộ váy công sở đơn giản nhưng lại nổi bần bật chẳng khác gì minh tinh nổi tiếng.
Luật sư Nghiêm dừng xe bên cạnh đường, ánh mắt không khỏi dừng trên khuôn mặt trang điểm nhè nhẹ xinh đẹp của Thẩm Nguyệt. Lúc cô ngồi vào ghế phụ, gã cười trêu:
“Thẩm tiểu thư không hổ là cành vàng lá ngọc của Thẩm gia, thật sự rất xinh đẹp.”
“Chỗ người kia ở có xa Vân Thành không?” Thẩm Nguyệt không đáp lại câu khen ngợi kia mà chỉ chú tâm muốn biết người từng mời rượu cô, cũng từng là bạn cũ của cô bây giờ ở đâu.
Tìm được người mời rượu năm đó thì tốt quá, nói không chừng sẽ tìm được chứng cứ để buộc tội gia đình Thẩm Na.
Nghiêm Lạc vừa lái xe vừa đáp:
“Cô gái kia vẫn sống ở Vân Thành, có vẻ không sợ bị tìm được.”
“Hoặc có lẽ, cô ta nghĩ tôi đã chết.”
Một nhân vật qua đường như vậy chắc chắn đã không còn dính líu đến Thẩm gia lâu rồi, cho nên cô ta cũng khó mà biết được việc Thẩm Nguyệt còn sống trở lại Vân Thành và đi tìm cô ta.
Nghiêm Lạc im lặng nhìn Thẩm Nguyệt, một cô gái trẻ mới hai mươi ba tuổi lại thông minh sắc sảo và hiểu chuyện thế này sao? Chẳng biết quá khứ cô ấy đã trải qua những gì, nhưng sinh ra trong một gia đình giàu có quyền thế chưa chắc là hạnh phúc, có đôi khi lại là đau khổ.
Trên đường đi, Thẩm Nguyệt nhắn tin bảo con trai ăn cơm trước, sau đó hỏi Nghiêm Lạc:
“Cô gái kia chắc sẽ không tiếp đón chúng ta đâu, anh có chuẩn bị rồi mới đến phải không?”
“Có. Chồng cô ta làm rất nhiều việc bất thiện, tôi gom được một ít chứng cứ, có thể dùng để uy hiếp.”
Bản lĩnh của Nghiêm Lạc còn lớn hơn so với Thẩm Nguyệt tưởng tượng, gã thật biết rào trước cản sau, không cho người khác cơ hội trốn.
Mất hơn một tiếng rưỡi, xe dừng lại trước một căn nhà cấp bốn ở vùng ngoài của Vân Thành. Thẩm Nguyệt bước xuống trước, đưa mắt nhìn về phía người bạn cũ đã rất lâu không gặp của mình. Mặc dù nói là bạn cũ nhưng không thân, cũng chỉ tính quen biết một chút.
Khi cô và Nghiêm Lạc đến gần ngôi nhà, cô gái kia cũng vừa vặn mở cửa đi ra, dường như có việc cần làm. Bước mấy bước tới trước, đột nhiên thấy khuôn mặt của Thẩm Nguyệt, cô ta hoảng hốt dừng chân, mắt mở to như thể không tin nổi.
Thẩm Nguyệt cũng dừng lại bên cạnh cô ta, nhẹ nhàng lên tiếng:
“Chào, đã lâu không gặp.”
“Cô... Thẩm Nguyệt?” Cô gái kia lắp ba lắp bắp: “X-Xin lỗi, tôi còn có việc!”
Nói xong sợ hãi quay đầu, chạy trối chết vào nhà rồi đóng sầm cửa lại. Nghiêm Lạc thấy vậy bật cười:
“Chà chà, cô không được hoan nghênh lắm thì phải.”
“Sớm đã biết như thế.” Thẩm Nguyệt cũng cười, đưa tay về phía gã.
Luật sư Nghiêm móc trong túi hồ sơ ra mấy tấm ảnh nhìn qua có vẻ thú vị rồi đưa tới bên tay Thẩm Nguyệt. Dùng thứ này uy hiếp người khác quả thật không có nhân tính gì cả, nhưng mà gã thấy rất kích thích.
Thẩm Nguyệt đi lại gần cửa sổ, khẽ gõ cửa rồi áp tấm ảnh vào mặt kính. Người kia định đóng cả rèm cửa không tiếp đón cô, nào ngờ trông thấy khuôn mặt chồng mình trong ảnh thì giật thót.
Cửa sổ ngay lập tức mở bung ra.
“Cô rốt cuộc muốn gì hả?”
Thẩm Nguyệt không nhanh không chậm thu tay về, nói:
“Chúng ta nói chuyện một chút, tôi có vài câu hỏi cho cô.”
Không còn cách nào khác, người kia phải mở cửa tiếp đón Thẩm Nguyệt và Nghiêm Lạc. Phòng khách vốn đã nhỏ và chật, bây giờ càng thêm ngột ngạt, không khí bị đè nén khiến người khác hít thở không thông.
Những tấm ảnh trên bàn đều là chứng cứ phạm tội của chồng mình, cô ta bất đắc dĩ phải khai ra sự thật:
“Tôi thật sự không cố ý làm hại cô. Khi đó có một người đàn ông đưa cho tôi ly rượu và nói rằng để cô uống xong sẽ cho tôi tiền. Tôi lúc đó còn trẻ người non dạ, dễ bị dụ dỗ, cho nên mới làm thế…”
Không nghe thì thôi, nghe người này tỏ ra đáng thương, Thẩm Nguyệt lạnh mặt:
“Tôi khi đó mười tám tuổi cũng chỉ là một đứa trẻ chưa hiểu sự đời, cô có biết mình đã tiếp tay cho người khác phá hủy cả cuộc đời tôi không?”
“Xin lỗi…” Cô gái nọ cúi thấp đầu, khó khăn mở miệng.
Chuyện Thẩm Nguyệt bị xâm hại người bên ngoài có thể không biết, nhưng cô gái này đã tham gia vào vụ việc, sao có thể vẫn giả vờ bản thân vô tội chứ?
Thẩm Nguyệt hít sâu một hơi để bình tĩnh hơn chút, hỏi:
“Là ai bảo cô làm vậy?”
“Tôi không biết, là một người đàn ông lạ mặt, tôi chỉ nhớ trên tay hắn có xăm hình một con rắn nhỏ và huy hiệu đầu lâu.”
Vốn nghĩ lần này sẽ tìm được manh mối, nhưng cuối cùng cô ta lại không biết gì cả, từ sâu trong mắt Thẩm Nguyệt khó giấu được vẻ thất vọng.
Nghiêm Lạc ở bên cạnh nghe rõ cuộc đối thoại của cả hai, đột nhiên ý thức được kẻ hãm hại Thẩm Nguyệt quả thật không đơn giản. Vì để tránh hiềm nghi, họ đã mượn tay kẻ khác xử lý cô, mà kẻ này lại tiếp tục gắp lửa bỏ tay người, sự tình phức tạp hơn hắn nghĩ nhiều.
Đang lúc mọi người căng thẳng, con gái của người phụ nữ kia khóc ầm lên, có vẻ đã tỉnh ngủ. Cô ta lúng túng chắp tay cầu xin:
“Thẩm Nguyệt, tôi xin lỗi, tôi thành thật xin lỗi cô. Nhưng bây giờ tôi chỉ muốn sống yên ổn, con gái tôi vẫn còn rất nhỏ tuổi, tôi không muốn đi tù! Xin cô hãy tha cho tôi”
“...”
Thẩm Nguyệt im lặng nghe tiếng khóc tức tưởi của đứa trẻ, đột nhiên nghĩ đến con trai của mình. Trong lòng cô dao động, ý nghĩ bỏ tù người phụ nữ này cũng dần tan biến. Khi đó cô ta cũng chỉ mười tám tuổi…
Nhắm mắt lại, Thẩm Nguyệt mệt mỏi đứng lên rồi nói với Nghiêm Lạc:
“Luật sư Nghiêm, chúng ta đi thôi.”
“Ồ? Được rồi.”
Nghiêm Lạc không ý kiến gì, gã thản nhiên phủi quần áo rồi đứng dậy bước theo sau Thẩm Nguyệt.
Bóng lưng của cô dưới ánh nắng chiều trở nên thật cô độc và lẻ loi, chỉ có một mình, nhưng lại kiên cường hơn ai hết. Nghiêm Lạc làm qua bao nhiêu vụ làm ăn, gặp bao nhiêu phụ nữ quyền quý, vậy mà là lần đầu tiên hắn thật lòng cảm phục một cô gái. Cương nhu tùy lúc, không quá tuyệt tình, cũng không quá yếu mềm.