Về đến nhà vào lúc mười giờ tối, Thẩm Nguyệt nhìn thấy Thẩm Tư Hạo mặc đồ ngủ hình gấu đang ôm gối nằm trên sofa chờ cô. Nghe tiếng mở cửa, thằng bé ngẩng đầu lên nhìn, mang vẻ mặt ngái ngủ bò xuống ghế rồi chạy tới.
“Mẹ về rồi!”
“Không cần chờ mẹ đâu, con nên đi ngủ sớm, nếu thức khuya, sau này sẽ lùn lắm đó.” Thẩm Nguyệt xoa xoa tóc con trai, trong lòng xót xa.
Bởi vì chỉ có hai mẹ con họ nên mỗi lúc cô ra ngoài, Thẩm Tư Hạo phải ở nhà một mình, vừa cô đơn vừa buồn tẻ. May mắn là thằng bé hiểu chuyện, không bao giờ làm cô thấy phiền lòng.
Thẩm Tư Hạo bám dính trên người cô như một con gấu Koala, lẩm nhẩm kể về chuyện mình làm hôm nay cùng chú chó Collie.
Hai mẹ con ôm ấp yêu thương một lát, Thẩm Nguyệt bế thằng bé về giường rồi cười nói:
“Dạo này con nặng hơn rồi đó.”
“Con đang tuổi ăn tuổi lớn mà, hì hì.”
Nhìn con trai cười ngây ngô, Thẩm Nguyệt không đành lòng kéo thằng bé vào chuyện của người lớn, nhưng cô biết con trai rất giỏi tìm kiếm thông tin, cũng được tính là một thiên tài máy tính, vì vậy lên tiếng nhờ vả:
“Mẹ có chuyện này muốn nhờ con một chút.”
“Chuyện gì ạ?”
Đôi mắt đang lim dim của Thẩm Tư Hạo lập tức mở to ra, việc mẹ cần, cậu tất nhiên sẽ làm hết sức.
Thẩm Nguyệt dựa theo lời kể của người kia vẽ lại hình xăm hình rắn lên giấy, tuy rằng không chắc đúng 100%, nhưng sẽ giúp Thẩm Tư Hạo biết đại khái phải tìm thế nào. Vẽ xong, cô đặt nó lên bàn và nói:
“Con giúp mẹ tìm hiểu thêm về hình vẽ này, mẹ tắm xong sẽ trở lại.”
Con trai cô khi làm việc chắc sẽ không thích bị làm phiền, cô sợ thằng bé ngại thể hiện trước mặt mình, vì vậy mau chóng gom quần áo rồi đi ra.
Thẩm Tư Hạo mở máy tính lên, trông cái hình vẽ kia, cậu đột nhiên nhớ tới một tổ chức. Lần trước chú Mạc bảo cậu hack vào hệ thống của một băng đảng mafia, hình như cậu đã thấy qua biểu tượng tương tự ở đó. Mẹ muốn biết về thứ này làm gì nhỉ? Mặc kệ, gom gom một ít thông tin sơ lược cho mẹ đã!
Chờ Thẩm Nguyệt tắm rửa trở lại, Thẩm Tư Hạo cũng đã hoàn thành việc tìm kiếm. So với dự tính còn nhanh hơn, bởi vì cậu từng đụng độ với đám người đó nên không khó để lấy thông tin từ chỗ chú Mạc cho mẹ xem.
“Xong rồi sao?” Thẩm Nguyệt vừa lau tóc vừa nhìn con trai, cô cũng khá bất ngờ với hiệu suất làm việc này.
“Xong rồi ạ.”
“Cảm ơn con.”
Thẩm Nguyệt vui vẻ ôm hôn thằng bé, sau đó để thằng bé ngồi vào lòng mình, bắt đầu xem thông tin về tổ chức kia. Một băng đảng mafia làm việc thuê khắp nơi, từ những chuyện nhỏ nhặt như thu thập thông tin đến bắt cóc tống tiền, thậm chí giết người cướp của đều làm, miễn là cho ra một cái giá hợp lý. Vậy nghĩa là trước đây Thẩm Na từng thuê họ đánh thuốc cô?
Chân mày Thẩm Nguyệt nhíu chặt lại, cô nhìn địa chỉ liên lạc, âm thầm ghi nhớ rồi ôm con trai đi ngủ.
…
Ngày hôm sau, Thẩm Nguyệt đến công ty làm việc như bình thường, sau đó liên hệ với công ty vệ sĩ để thuê người. Tối nay cô phải đến một trong những quán bar lớn nhất Vân Thành để tìm manh mối.
Mặt trời dần xuống núi, Thẩm Nguyệt đón xe về đến nhà liền dặn dò Thẩm Tư Hạo:
“Lát nữa mẹ phải ra ngoài, con ở nhà nhớ đi ngủ sớm.”
“Mommy đi đâu ạ? Con cũng muốn đi!” Thẩm Tư Hạo biết thừa mẹ mình định đi tìm đám người kia, vội vàng nói.
“Không được.” Thẩm Nguyệt thẳng thừng từ chối, đè con trai xuống giường. “Chẳng phải con nói muốn nhanh trưởng thành để bảo vệ mẹ sao? Phải ngủ sớm mới lớn được.”
Ôi, mẹ lại dùng cái chiêu này đối phó cậu rồi! Thẩm Tư Hạo dẩu môi không vui, nhưng quả thật hiện tại cậu còn quá nhỏ, cho dù thông minh nhưng tay chân ngắn thế này, muốn ăn hiếp hay bắt cóc cậu đều dễ như ăn cháo. Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, hừ hừ, chờ thêm năm năm nữa, cậu sẽ cho đám người ức hiếp mommy biết tay!
Thẩm Nguyệt đắp chăn lại cho con trai rồi bắt đầu thay quần áo chuẩn bị ra ngoài. Chuyện nguy hiểm như thế này, cô tất nhiên không để con trai đi theo.
Mười một giờ đêm, Thẩm Nguyệt mang theo một đám vệ sĩ tiến vào quán bar. Để tránh gây sự chú ý, cô đặc biệt dặn họ không được mặc đồng phục. Một đám người mặc tây trang màu đen đi phía sau cô chẳng phải quá nổi bật à? Vẫn nên điệu thấp mà đi vào thì hơn.
Thẩm Nguyệt mặc quần bò đen ôm lấy đôi chân thon dài, áo croptop màu trắng để lộ eo thon, sau đó mặc thêm áo khoác mỏng bên ngoài, nửa kín nửa hở bước vào trong bar.
Âm nhạc xập xình, tiếng động đinh tai nhức óc khiến cô không thoải mái lắm, lúc muốn đi tìm quản lý ở đây, cô đột nhiên nhìn thấy một người quen đang ngồi uống bia ở cạnh quầy bar. Người nọ như cảm giác được cái gì, quay đầu về phía cô.
Oan gia không hẹn mà gặp, Thẩm Nguyệt thầm mắng Vân Thành sao lại nhỏ bé như thế.
Mạc Ly cũng khá bất ngờ khi nhìn thấy Thẩm Nguyệt, ả nghĩ rằng người như Thẩm Nguyệt không nên xuất hiện ở đây mới đúng. Ả vẫn còn nhớ chuyện mình trộm đồ bị ngăn cản, trong lòng ôm một cục tức mà đi tới.
“Cô cũng đến những nơi dung tục như thế này sao? Thẩm tiểu thư cao quý?”
Sau lần đó, Mạc Ly tất nhiên đã điều tra thêm về Thẩm Nguyệt, biết được cô hiện tại vào Lệ thị làm việc, trong lòng ả càng thêm chán ghét.
Thẩm Nguyệt cười cười:
“Biết ở đây dung tục mà cô vẫn đến, xem chừng còn không phải lần đầu tiên nhỉ?”
Cô không định phí thời gian với Mạc Ly, nhưng ả lại rất thích gây sự với cô:
"Vào được Lệ thị rồi thấy bản thân rất giỏi phải không? Thế nào? Chắc cô nghĩ mình lọt được vào mắt xanh của Lệ tổng à?"
Thật ra Thẩm Nguyệt đoán được Mạc Ly yêu thầm hoặc ít nhất có ý gì đó với Lệ Tư Dạ, nhưng anh thì liên quan gì tới cô? Nếu đã thích liên tưởng như vậy thì cô cũng không khách sáo:
"Lọt được vào mắt xanh hay không cần phải hỏi Tư Dạ. Quan hệ của tôi và anh ấy không phải người ngoài như cô có thể hiểu được đâu."
Một câu, đủ chọc Mạc Ly tức đến nỗi mặt mũi đỏ bừng. Thẩm Nguyệt dám gọi tên Lệ Tư Dạ thân mật như thế, được làm việc cùng anh, còn ả thì luôn phải tìm đủ mọi cách tiếp cận, nhưng cuối cùng đều thất bại.
Ả siết chặt nắm tay, lúc đi về phía Thẩm Nguyệt đã nghĩ ra được kế hoạch trả thù.
Mạc Ly cố tình va mạnh vào người Thẩm Nguyệt, lén lút đem thứ vừa trộm từ kẻ khác nhét vào túi áo khoác của cô.
Cú huých đó không khiến Thẩm Nguyệt bị đau, cô chỉ lui sang một bên nhường đường.
Sau khi Mạc Ly ra khỏi quán bar, Thẩm Nguyệt lập tức kiểm tra quần áo trên người. Không có lý do gì lại đụng vào cô sao?
Quả nhiên, sau khi kiểm tra, Thẩm Nguyệt phát hiện trong túi áo của mình nhiều thêm một chiếc đồng hồ mạ vàng tinh tế, vừa nhìn đã biết là thứ rất quý giá.
Cô đem thứ kia tiện tay đặt lên bàn trống ngay gần đó rồi chuẩn bị đi nơi khác, nào ngờ vừa quay đầu liền thấy một người đàn ông đứng trước mặt mình.
Phong Hạc nhìn chằm chằm vào Thẩm Nguyệt rồi chất vấn:
"Cô có biết cô vừa trộm đồ của ai không?"
"Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi trộm đồ?" Thẩm Nguyệt nhíu mày.
Người đàn ông không đáp trả mà nhìn vào chiếc đồng hồ đang nằm trên bàn, ám chỉ thứ đó là bằng chứng cho việc phạm tội của cô. Bây giờ không phải lúc để gây hấn với người khác, nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Thẩm Nguyệt khó chịu:
“Không phải tôi khoe khoang, nhưng chỉ là một cái đồng hồ vàng, tôi không thiếu tiền đến mức trộm cắp.”
Tâm trạng Phong Hạc đang không tốt, vì vậy liền tức giận quát:
“Tay chân không sạch sẽ còn ngụy biện?”
“Tôi còn đang đứng ở gần cửa, chỉ vừa vào bar chưa lâu mà thôi. Anh nói xem tôi trộm đồ của anh bằng cách nào?”
Phong Hạc nghe đến đây bình tĩnh lại đôi chút, mặc dù chỉ là một cái đồng hồ thì không đáng bao nhiêu, nhưng đó là món quà quan trọng, hắn rất quý nó. Sau khi cầm lấy đồng hồ lên, cất kỹ vào người, hắn mới quan sát cô gái đối diện một cách đàng hoàng hơn. Không giống phường trộm cắp, hơn nữa cô ta nói cũng đúng.
Thấy hắn dừng to tiếng, Thẩm Nguyệt tiếp:
“Tôi còn có việc. Nếu anh cần tìm người trộm đồ của mình thì đi ra cửa, biết đâu sẽ đuổi kịp cô gái mặc váy đỏ kia.”
Thời điểm Phong Hạc nghĩ rằng cô sẽ tức giận, cô lại bình tĩnh bảo:
“Cô ta tên Mạc Ly.”