Lúc này, Thẩm Nguyệt quay đầu nhìn con trai và để lộ đôi mắt đỏ hoe của bản thân.
Cậu nhóc nhìn thấy liền tức giận, nhưng mới chạy mấy bước đã bị một lực lớn nhấc bổng lên trời mà không phản kháng được. Lệ Tư Dạ bế con trai lên, có chút kích động dùng sức ôm lấy thằng bé.
Thẩm Tư Hạo cựa quậy mấy cái, vừa đập vào vai anh vừa nói:
“Sao chú dám làm mẹ cháu khóc?”
Bộp bộp bộp.
Nắm tay bé xíu của thằng bé không ngừng công kích Lệ Tư Dạ, chẳng khác nào gãi ngứa. Thẩm Nguyệt ở bên cạnh ngơ ra rồi cười trong nước mắt, cô còn có thể nói gì đây?
Lệ Tư Dạ mặc kệ cho con trai đấm mình, anh giữ thằng bé trong lòng, khó nén được sự kích động, hai mắt cũng đã đỏ lên từ lúc nào.
“Chú buông cháu ra!”
Bé con cựa quậy và hô hào liên tục:
“Cháu cắn đó! Aaaaa! Cắn thật đó!”
Thấy Thẩm Tư Hạo giãy giụa mạnh hơn, Lệ Tư Dạ mới buông thằng bé xuống. Anh nhìn chăm chú vào khuôn mặt đang bực bội của thằng bé, gò má trắng trắng mềm mềm đáng yêu kia như đang mời gọi anh. Phản xạ trong vô thức, anh lại gần và hôn một cái thật mạnh lên mặt con trai.
Bất ngờ bị “đánh lén”, Thẩm Tư Hạo che mặt, mắt mở to rồi la lên:
“Chú làm gì đó?”
Lệ Tư Dạ tiếp tục hôn thêm một cái.
“Á! Mommy, cứu con!”
Bé con thấy Lệ Tư Dạ khác lạ thì sợ hãi hô lên, định tẩu thoát nhưng cả người vẫn bị giữ lại. Thẩm Nguyệt tiến tới, vừa lau nước mắt vừa ngăn cái hành động ngốc nghếch của hai cha con họ lại:
“Anh làm Tư Hạo sợ đó.”
Mãi đến lúc này, Lệ Tư Dạ mới bình tĩnh thả lỏng tay và buông Thẩm Tư Hạo ra.
Vừa được giải thoát, Thẩm Tư Hạo liền gấp gáp chạy ra sau lưng mẹ trốn, chỉ lộ một đôi mắt hoang mang và đầy rối rắm nhìn Lệ Tư Dạ. Ban đầu cậu còn hùng hồn tuyên bố sẽ bảo vệ mẹ, nhưng kẻ địch biến thái quá đi mất, không đánh mà lại sử dụng tuyệt chiêu “hôn hôn” với cậu, làm cậu hãi muốn chết.
Thẩm Tư Hạo ôm chặt chân mẹ, khóc không ra nước mắt:
"Mommy, chú Lệ thật đáng sợ."
Thẩm Nguyệt sờ sờ đầu tóc của con trai, cảm thấy nếu hiện tại nói ra sự thật chắc thằng bé sẽ không tiếp nhận nổi. Vì vậy, cô quay sang nhìn vào Lệ Tư Dạ:
"Tư Hạo cần chút thời gian, em vào nói chuyện với con trước."
"Ừm, đi đi."
Thẩm Nguyệt chỉ chờ có thế liền ôm con trai lên rồi bế thằng bé vào phòng, bắt đầu công tác khai thông đầu óc cho thằng bé.
"Mẹ có chuyện rất quan trọng muốn nói với con. Cục cưng, chú Lệ không hề ức hiếp mẹ, chỉ là chú ấy hơi kích động mà thôi."
"Con hiểu..." Thẩm Tư Hạo đâu phải đứa trẻ bình thường, tuy rằng rất khó chịu khi mẹ bị người ta làm đau nhưng nếu mẹ đã nói đến vậy, cậu cũng chỉ có thể tin tưởng.
"Nghe này, mẹ tìm được daddy của con rồi, cũng đã tìm thấy sợi dây chuyền quan trọng của gia đình chúng ta. Nhưng mà trước khi mẹ nói cho con biết thì con phải thật bình tĩnh mới được.”
Thẩm Tư Hạo mím môi lắng nghe, vừa rồi ở bên ngoài mẹ và chú Lệ nói gì đều không truyền vào trong phòng, cậu vẫn còn hoang mang. Cậu nghe lời mẹ hít sâu mấy hơi, cố gắng không quá khích.
Tay Thẩm Nguyệt đặt lên gò má của con trai, ngón cái vuốt ve da thịt mềm mại với mục đích xoa dịu cảm xúc của thằng bé, cô nói:
"Con vẫn luôn thích chú Lệ và muốn nhận chú ấy làm daddy mà phải không?"
"Vâng." Thẩm Tư Hạo miễn cưỡng chu môi, nếu không có chuyện ban nãy thì đúng là cậu thích chú Lệ thật.
Thẩm Nguyệt đưa ngón trỏ khảy khảy môi dưới đang trề ra của con trai, cười nói:
"Ngốc thật, chú Lệ chính là cha của con, là người mà mẹ đang tìm đó.”
Phản ứng đầu tiên của Thẩm Tư Hạo không phải bị sốc hay ngạc nhiên gì, mà là thấy khó hiểu:
“Vậy kết quả xét nghiệm ADN thì sao…”
Từ lần đầu gặp mặt cậu đã trộm chân tóc của chú Lệ đi xét nghiệm rồi, người kia nói họ không có quan hệ huyết thống mà?
“Chắc là nhầm lẫn ở khâu nào đó.” Thẩm Nguyệt nói. “Mẹ đã nói chuyện với chú Lệ của con rồi, đúng thời gian đó, hơn nữa chú Lệ còn giữ sợi dây chuyền của mẹ, lần này không sai đâu.”
Thẩm Tư Hạo quay đầu nhìn người đang đứng bên ngoài, cách một tầng thủy tinh dày, cậu cũng có thể trông thấy vẻ mặt hạnh phúc của chú Lệ. Vậy lý do lúc nãy chú ấy hôn cậu…
Cậu đưa hai tay lên vò tóc, nói:
“A, trời ơi, rắc rối quá! Con không biết đâu!”
Người cậu muốn nhận làm daddy đã thật sự trở thành daddy của cậu rồi!
Thông tin bất ngờ ấy khiến cả ba người đều trở nên mơ hồ, là thật hay giả, họ cũng không dám chắc chắn 100%, nhưng mà chỉ cần trở về làm xét nghiệm, vậy sẽ biết ngay.
Thẩm Tư Hạo đứng trong phòng rên ư ử cả buổi, mắt thấy cửa mở ra và daddy của mình tiến vào, cậu nghẹn họng nhìn. Bốn mắt quan sát nhau thật lâu, sau đó, cậu òa khóc nức nở và kêu lên:
"Daddy!"
Dứt lời, Thẩm Tư Hạo chạy tới ôm chầm lấy chân ba mình mà rơi nước mắt, mếu máo nói:
"Daddy của con!"
Lệ Tư Dạ quả thật cũng có xúc động muốn khóc, anh ngồi xuống ôm con trai lên, lúc này thằng bé không cựa quậy nữa mà giữ chặt cổ anh, nấc nghẹn từng hơi.
Thằng bé luôn mồm gọi:
"Ba ơi."
"Hửm?"
"Ba ơi."
"Ba ở đây." Lệ Tư Dạ đưa tay xoa tóc con trai.
Áo của anh đã dính đầy nước mắt của Thẩm Nguyệt, bây giờ càng bị nước mũi của con trai bôi tèm lem ra.
Thẩm Tư Hạo nói năng lộn xộn:
"Con xét nghiệm, người ta nói không đúng, con tìm lâu lắm rồi, con nhớ ba lắm!"
"Ba đây rồi, ngoan lắm."
Cả tay cả chân cậu bé đều ra sức bám chặt vào người Lệ Tư Dạ như sợ buông ra sẽ khiến daddy của mình biến mất, thậm chí cơ thể còn run rẩy dữ dội.
Thẩm Nguyệt tiến lên lau nước mắt cho con trai, lệ nóng quanh tròng:
"Ngốc chết đi được."
Họ đã tìm Lệ Tư Dạ lâu lắm rồi, trong mấy năm này, chưa lần nào Thẩm Tư Hạo tìm được. Thằng bé cố gắng hết sức để khiến cô không lo lắng, mỗi lần nhầm người cũng chỉ hơi thất vọng rồi lại lấy tinh thần tiếp tục việc tìm kiếm. Cô không tưởng tượng được tình cảnh khi gặp cha ruột thì Tư Hạo sẽ phản ứng thế nào, cho đến khi tận mắt thấy. Khóc đến nỗi sắp không thở được rồi.
Thẩm Nguyệt ôm con trai về lòng mình, yêu thương hôn thằng bé một cái:
"Ngoan nào, không khóc nữa."
Bé con sụt sịt mấy tiếng, đầy mặt là nước mắt nước mũi.
Buổi tối đó, Thẩm Tư Hạo khóc mệt rồi ngủ quên trên vai Thẩm Nguyệt.
Lệ Tư Dạ và Thẩm Nguyệt ngồi trên giường cùng nhìn nhau, nhìn con trai của họ.
Truyện đề cử: Kiều Nương Xuân Khuê
Lệ Tư Dạ giữ chặt bàn tay nhỏ của Thẩm Nguyệt mà không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô. Anh đâu biết được một đêm đó vô tình ngủ với cô, lại khiến cô mang thai. Một cô gái mới mười tám tuổi còn chưa trải sự đời đã bị xâm hại và mang thai, chuyện ấy kinh khủng đến mức anh không dám tưởng tượng. Cho dù cô không nói, anh vẫn cảm nhận được sự vất vả và khổ cực bao năm qua mà cô phải chịu đựng. Cảm giác tội lỗi dâng trào trong lòng, Lệ Tư Dạ chỉ muốn dành tặng cho vợ con những thứ tốt nhất trên đời để bù đắp khoảng thời đã gian qua.
Nhân duyên như một sợi tơ hồng được Nguyệt Lão trao tặng và gắn kết hai người với nhau, cho dù đã sáu năm trôi qua, họ vẫn có thể tìm thấy nhau giữa biển người mênh mông.
Thẩm Nguyệt đã thôi không còn kích động, một tay nắm tay Lệ Tư Dạ, một tay vỗ nhẹ lên lưng con trai.
Từ giờ khắc ấy trở đi, mối quan hệ của họ đã có chuyển biến cực lớn.
Thẩm Nguyệt kể cho anh nghe về quá khứ của mình, từ lúc đón sinh nhật, bị bỏ thuốc đến khi cô bị tai nạn. Nửa sau câu chuyện cô không kể gì cả, chỉ nói:
“Em không rõ khi ấy ai bỏ thuốc vào ly rượu của em, nhưng em chắc chắn một điều, người đã lái xe đâm vào em là Thẩm Na.”
Đôi giày cao gót đêm đó cô ta mang trông vô cùng đặc biệt, quen thuộc, Thẩm Nguyệt trong lúc hấp hối đã cố gắng khắc ghi vào đầu một sự thật: Thẩm gia hại cô.
Đêm muộn, Thẩm Nguyệt cũng mệt mỏi, chìm vào ngủ say.
Lệ Tư Dạ ngồi ở mép giường, thấy con trai đột nhiên đạp chăn thì đưa tay kéo chăn về vị trí cũ, sau đó mở cửa đi ra ngoài hóng gió đêm.
Ánh trăng sáng treo giữa bầu trời đêm tĩnh lặng, xung quanh không có nổi một ngôi sao nào lấp lánh, chỉ độc một màu đen u tối.
…
Sáng hôm sau, một nhà ba người lên xe trở lại Vân Thành. Vốn dĩ Lệ Tư Dạ còn định đưa mẹ con Thẩm Nguyệt đi chơi thêm nửa ngày, nhưng sự việc hôm qua đã khiến anh thay đổi quyết định.
Trợ lý Thẩm ở Vân Thành sớm nhận được tin tức, gửi toàn bộ thông tin về Thẩm gia qua cho Lệ Tư Dạ.
Chiếc xe màu đen đỗ lại trước nhà của Thẩm Nguyệt, Lệ Tư Dạ gọi thêm vệ sĩ đến bảo vệ hai mẹ con cô rồi nói:
“Anh phải trở về Lệ gia một chuyến để lấy sợi dây chuyền ngọc thạch cho em.”
Đồng thời nhìn xem Lệ Tư Không đang làm gì ở Lệ gia rồi.
Thẩm Nguyệt cười trêu:
“Vòng cổ đó thật sự rất quan trọng với em, anh phải giữ cẩn thận đó.”
“Ừm. Anh đi đây.”
Dứt lời, Lệ Tư Dạ nhìn về phía con trai đang đứng bên cạnh, ánh mắt chờ mong.
Thẩm Tư Hạo còn chưa thích ứng được, ấp a ấp úng rồi mới lưu luyến nói:
“Tạm biệt, ba đi cẩn thận ạ!”
“Ngoan lắm.” Lệ Tư Dạ xoa xoa tóc thằng bé khiến nó xù cả lên. “Đợi ba quay lại từ Lệ gia sẽ đưa con đi làm giấy khai sinh.”
Muốn ghi tên thằng bé vào gia phả của Lệ gia thì cũng phải có kết quả xét nghiệm ADN mới được, anh đã gửi mẫu xét nghiệm lại cho Thẩm Nguyệt để cô đi cùng con trai. Nếu không làm vậy, đám người luôn rục rịch tìm điểm yếu của anh sẽ phản đối và bắt lấy cơ hội để hạ bệ anh, chúng sẽ không công nhận sự tồn tại của Tư Hạo.
Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh, chỉ chừa lại hai mẹ con Thẩm Nguyệt nhìn về phía phương hướng anh rời đi, tim Thẩm Nguyệt đột nhiên đập mạnh hơn. Giác quan thứ sáu dường như muốn nhắc nhở hay thông báo cho cô về chuyện gì đó không may. Cô lẩm bẩm:
“Hy vọng là do mình nghĩ nhiều.”