- Chào buổi sáng!
Tống Thiên Hoàng có chút bất ngờ với thái độ khác lạ của cô, nhưng vẫn mỉm cười rồi đưa chiếc bánh cho cô:
- Chào! Bữa sáng cho cậu.
Vui vẻ nhận lấy chiếc bánh, tiện tay, Cố Gia Hy để vào tay cậu một chai sữa:
- Sữa chua. Cho cậu đấy.
Rồi tung tăng đi lên phía trên cậu. Tống Thiên Hoàng nhìn vào chai sữa chua trong tay liền nở nụ cười nhẹ. Đi lên phía trước, đỡ chiếc cặp cho Cố Gia Hy. Cô cũng không hề phản kháng mà để im cho cậu giúp mình nâng cặp.
Đến tiết học, Tần Bưu quan sát xung quanh lớp một chút rồi lên tiếng:
- Có bạn đã nói với thầy xin đổi chỗ ngồi vì chỗ ngồi hiện tại không mấy khả quan. Nhưng mà chúng ta không thể vì những sự cố không đáng mà bất hoà với bạn cùng bàn được. Cho nên thầy quyết định sẽ để các em ngồi lại vị trí cũ. Nhớ là vị trí đầu năm đó nha. Em nào ngồi không đúng vị trí đầu năm thì mau di chuyển về chỗ cũ đi nào.
Cố Gia Hy nghe xong liền quay đầu lại nhìn Vương Ngọc Mai. Mắt thấy cô ta không có ý định thu dọn đồ về chỗ cũ khiến cô cũng có chút khó chịu và thất vọng.
Vừa quay lên thì chợt bắt gặp ánh mắt đang nhìn mình của Tần Bưu. Tiến đến chỗ cô, Tần Bưu nói:
- Cố Gia Hy, sao em còn ngồi đây? Đầu năm em ngồi chỗ này à?
Khẽ lắc đầu, cô đáp:
- Dạ....thưa thầy không ạ.
- Vậy còn không mau về chỗ cũ.
Vừa nói, Tần Bưu vừa chỉ tay về phía bàn của Tống Thiên Hoàng. Thu dọn hết đồ của mình, Cố Gia Hy ôm cặp sách về chỗ cũ. Dù không muốn rời đi, nhưng Vương Ngọc Mai vẫn phải hậm hực đứng dậy.
Thấy lớp đã ổn định trở lại, Tần Bưu bước lên bục giảng:
- Thôi được rồi. Chúng ta bắt đầu vào tiết học thôi nào.
Giang Hạ Lam ở phía trên, vui vẻ quay xuống nói:
- Tôi đã nói với cậu rồi mà. Chỉ cần cậu muốn trở về, chúng tôi sẽ lo hết cho cậu.
Cố Gia Hy nghe vậy liền mỉm cười:
- Cảm ơn các cậu.
Ngô Hàng phía trên cũng hóng hớt quay xuống:
- Cậu không cần cảm ơn chúng tôi đâu. Người mà cậu cần cảm ơn là Tống thiếu gia của chúng ta đó. Chính cậu ấy đã nói với chủ nhiệm giúp cậu mà.
Đang hăng say nói chuyện thì Tần Bưu bỗng nhiên quát lớn:
- Bàn của Ngô Hàng, Giang Hạ Lam đang mất trật tự đấy nhá. Tập trung học đi nào.
Hai người kia vừa quay lên, Tần Bưu cũng quay lại với bải giảng, Cố Gia Hy liền kéo ghế ngồi sát lại với Tống Thiên Hoàng, cô ghé vào tai cậu nói nhỏ:
- Cảm ơn cậu rất nhiều.
Đẩy chiếc đầu nhỏ của Cố Gia Hy sang một bên, cậu lạnh lùng nói:
- Cậu phiền quá đó.
Nhưng đằng sau câu nói ấy là một đường cong tuyệt mĩ xuất hiện ở trên khoé môi Tống Thiên Hoàng.
Kết thúc tiết học, vẫn là hạnh động miệt mải chép bài vào quyển sổ ghi chép, Tống Thiên Hoàng khẽ nhíu mày, đưa tay chạm vào quyển sổ. Nhưng mới chỉ được vài giây cậu lại thu tay về rồi quay sang chỗ khác. Thấy hành động khó hiểu ấy, Cố Gia Hy quay sang nhìn cậu, thắc mắc:
- Cậu làm sao vậy?
Tống Thiên Hoàng quay qua nhìn cô, xua xua tay:
- Không có gì đâu. Cậu đừng để ý đến tôi. Mau chép bài của cậu đi.
- Ò.
Vừa đặt bút xuống trang giấy, Cố Gia Hy như nhớ ra điều gì đó liền quay đầu sang nhìn Tống Thiên Hoàng:
- Lần trước cậu có nói cách học này của tôi không hợp lý. Vậy cậu có thể nói cho tôi nghe cách học của cậu không?
Tống Thiên Hoàng tròn mắt nhìn Cố Gia Hy. Cậu tỏ ra vẻ bất ngờ vô cùng:
- Wow, Cố Gia Hy này, lần trước cậu nhất mực không nghe tôi nói. Giờ lại muốn tôi chỉ cậu sao?
Cố Gia Hy thất vọng quay mặt đi:
- Vậy thôi. Tôi không nghĩ cậu lại nhỏ nhen tới vậy đấy.
Tống Thiên Hoàng bật cười, giật lấy quyển vở và sổ tay của cô, dùng bút gạch một đường dưới dòng chữ, cậu nói:
- Cậu nhìn nhé, trong câu này, chỉ có đoạn này mới là trọng điểm thôi. Cậu có thể không nhớ những từ khác trong câu nhưng nhất định phải nhớ chỗ này. Còn đây nữa, bài này tuy nhiều công thức nhưng chỉ có công thức này là hay sử dụng và khả quan nhất. Cậu chỉ cần ghi và nhớ những chỗ tôi nói là được.
Cố Gia Hy nghe cậu nói liền cảm thán:
- Thật không ngờ đấy Tống Thiên Hoàng. Mấy cái này không ngờ cậu lại rõ đến vậy, tôi còn không thể nhìn ra. Giờ có cậu tôi sẽ không phải lo học thuộc nhiều lý thuyết nữa rồi.
- Đúng là ngốc mà.
Từ ngoài cửa lớp, một bạn nữ bước vào, tiến đến chỗ của cô và Tống Thiên Hoàng, cô gái ấy cất lời:
- Cố Gia Hy này, có người tìm cậu ở bên ngoài đấy. Cậu mau ra xem.
- Ờ....được....Cảm ơn cậu.
Gấp quyển sách lại, Cố Gia Hy bước ra bên ngoài. Tống Thiên Hoàng cũng không khỏi tò mò mà nhìn theo cô.
Đứng ở ngoài cửa lớp, nhìn ngang nhìn dọc, cuối cùng một bóng hình cao lớn, phong độ đập ngay vào mắt cô. Cố Gia Hy bất ngờ kèm theo sự vui vẻ lên tiếng:
- Học trưởng?