Giọng nói quen thuộc này...Cố Gia Hy mừng rỡ quay lại nhìn. Là Ngô Hàng và Giang Hạ Lam.
- Bên ngoài đúng là nhộn nhịp thật đấy, bọn tôi cố gắng lắm mới vào được đến đây. Babe, có nhớ tôi không?
Vừa nói, Giang Hạ Lam vừa dang tay ra như chờ đón Cố Gia Hy chạy tới ôm. Nhưng mà lạ lắm, Cố Gia Hy cố gắng đứng dậy để đi đến chỗ Giang Hạ Lam nhưng lại không thể nhấc mông lên được. Tống Thiên Hoàng vẫn ôm chặt không có ý định sẽ buông cô ra.
Như hiểu được ý của hai người này, Ngô Hàng liền xoay Giang Hạ Lam về phía mình rồi ôm chặt lấy cô. Giang Hạ Lam tỏ vẻ uỷ khuất, nước mắt lưng tròng:
- Anh à, bọn họ bắt nạt em!
Ngô Hàng vội xoa xoa lưng của Giang Hạ Lam rồi lên tiếng trách móc:
- Tống Thiên Hoàng, uổng công tôi giúp đỡ cậu, vậy mà giờ cậu đối xử với vợ tôi như này à?
"Vợ?" Cô có nghe nhầm không vậy? Ngô Hàng vậy mà gọi Giang Hạ Lam là vợ sao? Chuyện gì vậy? Đưa ánh mắt nghi ngờ sang nhìn Tống Thiên Hoàng, thấy cậu chỉ nở nụ cười, Cố Gia Hy như đoán ra được phần nào.
- Vợ cơ đấy. Không ngờ hai người tiến triển nhanh như vậy.
Giang Hạ Lam ngại ngùng nói:
- Cũng không nhanh lắm.
- Sao đây Tống Thiên Hoàng? Cậu định trả ơn bọn tôi thế nào?
- Được rồi, mời mọi người đi ăn.
- Khoan đã, khoan đã!
Đang chuẩn bị đi ăn một bữa thịnh soạn thì Giang Hạ Lam bất ngờ lên tiếng. Lấy từ trong túi xách ra hai tấm thiệp đỏ chói, cô tiến đến đưa cho hai người:
- Nào, nhận lấy đi. Cuối tháng này, cùng nhau về Kim Đại nha. Nhớ chuẩn bị phong bì dày dày một chút đó.
Cầm tấm thiệp trên tay, Cố Gia Hy vui mừng, phấn khích vô cùng. Nhìn nụ cười ngây ngô trên môi của cô, Tống Thiên Hoàng khẽ thì thầm:
- Nếu em thích, đợi anh giải quyết chuyện lần này xong chúng ta kết hôn.
Cố Gia Hy ngạc nhiên quay sang nhìn anh. Có hơi nhanh quá không nhỉ? Hai người mới chính thức yêu nhau chưa đến một tháng. Nhìn cô ngơ ngác như vậy, Tống Thiên Hoàng bật cười rồi kéo cô đi:
- Không nói chuyện này nữa, chúng ta đi ăn.
Nhưng vừa ra khỏi phòng, Cố Gia Hy liền kéo tay anh lại, cô lo lắng nói:
- Xảy ra chuyện như này đi ăn có sao không?
- Không sao đâu, Cố Gia Hy cậu đừng lo lắng. Có chúng tôi ở đây mà ai dám bắt nạt bạn trai cậu chứ?
- Ừm!
Đang ăn uống, Tống Thiên Hoàng nhận được một cuộc điện thoại. Nhìn vào dãy số cậu có chút do dự. Thấy cậu nhìn vào màn hình điện thoại, Cố Gia Hy liền nói:
- Có chuyện gì sao? Sao anh không nghe điện thoại?
- Không sao, ăn đi đã!
Trở về công ty, Tống Thiên Hoàng liền gọi cho số điện thoại vừa nãy.
- Cậu điện lại cho tôi khá lâu đấy.
- Xin lỗi, tôi có chút việc.
- Vụ những tấm ảnh kia là sao đây? Sao cậu với Hạ Kiều lại có chuyện đó?
Tống Thiên Hoàng khẽ ngưng lại một chút rồi trả lời:
- Đó mới chỉ là nhà báo đưa tin thôi mà tôi đã nên tiếng đâu. Ba ngày nữa tôi sẽ có buổi họp báo chính thức, phiền lúc đó ngài Arighet cùng Hạ tiểu thư có thể đến tham dự.
- Được. Tôi cũng đang ở sân bay Hạ Nam đây, cậu có thể đến đón tôi chứ? Cũng lâu lắm rồi chúng ta chưa có cuộc nói chuyện nghiêm túc nào mà. Tôi nghĩ giờ là lúc chúng ta nên gặp nhau rồi.
- Được. Giờ tôi sẽ đến đó.
Vì Arighet là một thương nhân tài giỏi với có họ hàng ở Hà Nam lên ông có thể nói được nhiều ngôn ngữ chứ không phải nói mỗi tiếng anh nhe.
Vừa chuẩn bị rời đi, Tống Thiên Hoàng lại nhận được một cuộc gọi đến, lần này là Hạ Kiều. Cậu liền từ chối cuộc gọi nhưng cô ta có vẻ như không tha cho cậu, liền gọi thêm. Lần này cậu nghe máy.
- Có chuyện gì?
- Ồ, vẫn nóng vội như vậy sao? Chuyện tin đồn kia có vẻ như khiến anh khá bận rộn nhỉ? Nếu anh muốn em giúp thì có thể nói, chỉ cần anh làm theo điều kiện của em.
- Cô muốn cái gì?
Hạ Kiều ở bên kia nhâm nhi ly rượu, cô ta thảnh thơi nói:
- Chỉ cần tối nay anh đến gặp em thôi. Chúng ta sẽ cùng nhau bàn về cách giải quyết.
- Cô nghĩ tôi sẽ đến? Cô đừng có làm những chuyện vô bổ nữa.
Nói xong, Tống Thiên Hoàng thẳng tay tắt máy rồi đi đến sân bay đón Arighet. Thái độ của cậu khiến cho Hạ Kiều vô cùng tức giận. Cô ta vốn không tin cậu có thể làm chuyện như vậy.
Sau khi gặp Arighet, hai người cùng nhau đến một quán ăn, Ảighet bắt đầu mở lời:
- Sao rồi? Chuyện của cháu gái tôi với cậu có vẻ gây khó khăn cho cậu quá nhỉ?
- Tôi sẽ có cách giải quyết của mình. Ngài cứ yên tâm tin ở tôi. Nhưng nể mặt Hạ Kiều là cháu gái của ngài nên tôi muốn cô ấy có thể dừng lại những việc làm gây tổn hại đến tôi cũng như với những người bên cạnh tôi. Nếu như cô ấy không đồng ý thì tôi không chắc ba ngày sau sẽ có chuyện gì xảy ra đâu.
Arighet mỉm cười:
- Cậu vẫn vậy. Mạnh mẽ, quyết đoán. Được rồi, cậu cứ làm những chuyện cậu cho là đúng đi. Cậu biết mà, tôi luôn đứng về những điều đúng đắn. Nếu Hạ Kiều làm sai tôi nhất định sẽ bồi thường cho cậu.