Sáng hôm sau, cô chuẩn bị tất cả hồ sơ đi tìm việc.
- Xin lỗi, chúng tôi tuyển đủ y tá rồi ạ.
Một vị viện trưởng đưa hồ sơ về phía Cố Gia Hy, bà tỏ vẻ vô cùng ái ngại. Nhận lấy hồ sơ, Cố Gia Hy mỉm cười:
- Vâng. Cảm ơn bà!
Nói xong cô quay lưng rời đi. Mở cuốn sổ nhỏ ra, cô gạch một đường ở dòng chữ trên đó đi, thở dài rồi tiếp tục đi đến nơi tiếp theo. Cô cũng nghĩ ở cái đất Hà Nam-thủ đô của đất nước này sẽ xin việc rất khó nhưng không ngờ lại khó như vậy. Bằng y tá của cô cũng đâu đến nỗi nào vậy mà cô đã đi đến bốn bệnh viện rồi nhưng không có nơi nào nhận. Sải dài bước chân về phía trước. Vừa đi cô vừa nghĩ đến những diễn biến tiếp theo của bản thân khi đi xin việc.
Ở trong một chiếc ô tô đen bóng, Tống Thiên Hoàng trầm tư lật xem tài liệu. Vô tình, ánh mắt cậu quay ra bên ngoài cửa kính, vừa lúc Cố Gia Hy lướt qua. Tống Thiên Hoàng giật mình vội vã bắt thư kí dừng xe lại. Nhưng khi anh vừa bước xuông xe, ngoảnh đầu lại nhìn thì không còn thấy cô.
- Mình không thể nhìn nhầm được. Chắc chắn là cô ấy mà.
Tức giận vung tay đấm thẳng vào chiếc xe của mình, cậu tức giận ngồi lên xe. Chắc gần đây công việc bận bịu quá nên cậu dễ bị hoa mắt đây mà. Nhìn ai cũng ra cô là sao chứ?
...
Trở về nhà sau một ngày dài không mấy may mắn, Cố Gia Hy lôi hộp mì gói mình đã chuẩn bị sẵn ra ăn. Vừa định đổ nước sôi vào, thì Hạ Lan đặt xuống trước mặt cô những đĩa thức ăn thơm ngon. Cố Gia Hy bất ngờ ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy Hạ Lan mỉm cười dịu dàng:
- Cậu ăn đi, ăn mì gói nhiều không tốt cho sức khoẻ đâu.
- Mình được ăn thật sao? Mấy món này trông ngon quá!
Cố Gia Hy nửa thật nửa đùa trêu trọc. Hạ Lan kéo chiếc đĩa về phía mình, cô đáp:
- Nếu cậu không ăn thì thôi vậy. Uổng công tôi chuẩn bị cho cậu.
Cố Gia Hy ngh vậy liền vội vàng chặn lại hành động của cô ấy:
- Ăn chứ, ăn chứ. Nhất định phải ăn rồi.
Vừa ăn, Hạ Lan vừa hỏi:
- Chúng mình cũng chưa có buổi nói chuyện đàng hoàng, tử tế nhỉ? Giờ giới thiệu lại nè. Tôi tên Hạ Lan, năm nay hai ba tuổi, như cậu đã biết, tôi là người gốc Hà Nam. Tôi hiện đang học năm cuối tại đại học X. Còn cậu thì sao?
Cố Gia Hy bất ngờ nhìn cô gái trước mặt, đúng là tuổi trẻ, thảo nào nhìn làn da trắng mịn màng thế kia.
- Tôi tên Cố Gia Hy, năm nay hai năm rồi, quê ở Kim Giang nhưng năm tôi mười sáu chuyển nhà lên Kim Đại đến tận bây giờ. Tôi muốn lên đây kiếm việc làm và theo đuổi một thứ vô cùng quan trọng.
Hạ Lan nhìn chằm chằm vào cô sau đó nở nụ cười rạng rỡ:
- Vậy phải gọi là chị rồi. Chị đến để theo đuổi ước mơ sao? Chị học ngành gì? Đã tìm được việc chưa?
Nghe Hạ Lan hỏi, Cố Gia Hy buồn bã lắc đầu:
- Vẫn chưa. Không ngờ đất Hà Nam này khó kiếm việc thật đấy.
Gắp một miếng thịt vào bát Cố Gia Hy, Hạ Lan gật đầu đồng tình:
- Đúng vậy. Em cũng tìm mãi mà không thấy được công việc nào phù hợp với chuyên ngành của mình.
Suy nghĩ một chút, Hạ Lan như nhớ ra điều gì đó liền nói lớn:
- Đúng rồi, chị có thể vào công ty MX thử xem. Em nghe mấy người bạn của em nói công ty ấy đang tuyển nhân viên đó.
Cố Gia Hy nghe xong mà khóc thầm trong lòng, mất công lăm năm học đại học y vậy mà giờ phải làm công ty sao?
- Được rồi. Chị sẽ xem xét.
..........
Tại thành phố Y,
Vừa quét dọn nhà cửa, Nguyên Kỳ vừa tức giận thầm chửi mắng:
- Thật là phiền phức mà. Bừa bãi như vậy đến thế là cùng, cái gì cũng phải đến tay tôi....
Nhưng lời nói còn chưa được bao nhiêu, từ đằng sau, một bóng hình cao lớn tiến đến ôm chặt lấy cậu. Mạc Quang Thành ghé sat vào tai cậu thì thầm:
- Chửi mắng như vậy đủ rồi. Cái miệng nhỏ này sao mà thâm độc vậy chứ?
Nguyên Kỳ khuôn mặt bất giác đỏ bừng, cậu vội quay lại thẳng tay đẩy Mạc Quang Thành sang một bên. Cậu vừa ngại ngùng, vừa tức giận quát:
- Mạc Quang Thành, cậu không được quá phận, không được phép chạm vào người tôi.
Mạc Quang Thành chỉ nở nụ cười vô cùng dịu dàng:
- Được rồi, được rồi. Tôi không chạm vào em là được chứ gì? Đừng tức giận chứ, sẽ nhanh già lắm đó.
Nói thật thì đến tận bây giờ, Nguyên Kỳ vẫn không thể tin được bản thân mình đã sống với Mạc Quang Thành suốt ba năm qua. Lúc đầu, trong nhóm chỉ có mình cậu là đến thành phố này học tập và làm việc.
Nhưng không hiểu sao, vào một ngày đêm tối trời mưa tầm tã, Mạc Quang Thành xách theo một đống hành lý đến nhà của cậu với lý do vừa nhận được tin tức qua đây công tác một thời gian và vì thời gian quá gấp rút lên vẫn không thể kiếm được nhà ở đành ở tạm chỗ của cậu. Với cương vị là một người bạn, Nguyên Kỳ không thể thấy chết mà không cứu đành cho Mạc Quang Thành vào ở ké. Ai ngờ hắn lại mặt dày ở nhà của cậu tận ba năm. Thậm chí có luôn cả một công việc mới ngay tại nơi này rồi. Nói hắn dọn ra ngoài ở thì nhất định không chịu lên cậu đành phải nhẫn nhịn chịu đựng trong suốt thời gian qua.