Rót trà vào chén cho Mạc Dạ, Lam Thư quan sát kĩ nét mặt của ông. Cầm lấy tách trà, Mạc Dạ thản nhiên uống một ngụm rồi nói:
- Mọi ngày con bận rộn lắm mà. Sao hôm nay có thời gian rản rỗi tới đây thăm ông già này vậy?
Lam Thư như có tật giật mình, bà nở nụ cười nói:
- Sao ba lại nói vậy? Con gái nhớ ba nên tới không được sao?
- Con nghĩ qua mặt được ta sao? Nói đi, có chuyện gì?
Nghe cái kiểu này chắc chắn sẽ không giấu được Mạc Dạ, Lam Thư mới bắt đầu trình bày:
- Ba cũng biết đó, chuyện của Quang Thành và Tiểu Kỳ à Nguyên Kỳ, hai đứa chúng nó cũng là một mối tình trong sáng, lành mạnh. Hai đứa nó cũng thật sự yêu nhau. Ba đồng ý cho chúng nó một cơ hội đi.
Mạc Dạ nghe Lam Thư nói liền tức giận hất cả chén trà xuống đất. Tiếng đổ vỡ vang khắp căn nhà.
- Ta không cho phép chuyện này xảy ra đặc biệt là trong căn nhà này. Việc đồng giới là một chuyện không hề tốt đẹp. Nó là một nỗi nhục của cả dòng họ. Đó là một căn bệnh quái gởm, những bọn quái vật. Mạc Quang Thành là người sẽ nối dõi tông đường, thay ta gánh vác tất cả mọi thứ trong nhà. Ta không thể chấp nhận được nó lấy một đứa ngay đến cả đẻ con cũng không thể được. Ngay đến cả đất nước cũng không chấp nhận chuyện này, chúng nó mà quyết định kết hôn thì sẽ đăng kí ở đâu? Chỉ là đến dọn ở với nhau thôi sao? Thế có khác gì theo trai?
Câu nói như một ngàn nhát dao đâm xuyên vào trái tim của Nguyên Kỳ đang đứng nấp ở phía sau cánh cửa. Cậu vô cùng đau lòng khi nghe Mạc Dạ nói những lời như vậy.
Bất ngờ giọng nói của Tống Thiên Hoàng vang lên:
- Ông ngoại, ông giữ cái tư tưởng đó là sai rồi. Hiện nay, trong số 220 quốc gia và vùng lãnh thổ trên thế giới, đã có 28 quốc gia/vùng lãnh thổ chính thức công nhận hôn nhân đồng giới, bao gồm: Áo Argentina, Bỉ, Bồ Đào Nha, Brasil, Canada, Colombia, Đan Mạch, Đài Loan, Đức, Ecuador, Hà Lan, Hoa Kỳ, Iceland, Ireland, Luxembourg, Malta, México (chỉ một số bang), Na Uy, Nam Phi, New Zealand (trừ Niue, Tokelau và Quần đảo Cook), Pháp, Phần Lan, Tây Ban Nha, Thụy Điển, Úc, Uruguay, Vương quốc Anh (trừ Bắc Ireland). Chính vì thế khi kết hôn hai người họ có thể đến một trong những nước đó để đăng kí. Hơn nữa đâu nhất thiết phải đẻ thì mới được. Họ có quyền được đi nhận con nuôi mà hoặc thậm chí sẽ nhận con của cháu làm con nuôi, cùng nhau chăm sóc những đứa trẻ lớn lên mà. Mọi thứ sẽ thật dễ giải quyết khi ông mở rộng tấm lòng hơn.
Từ bên ngoài, vợ của Mạc Dạ cũng đi vào, bà nói:
- Chuyện này tôi cũng theo phe mấy đứa nhỏ. Yêu đương cũng là một trong những quyền lợi của chúng. Yêu người đồng giới đâu có sai. Chính bản thân hai đứa cũng không muốn chuyện này xảy ra mà. Ông cứ khắt khe với chúng như vậy làm gì?
Mạc Dạ còn chưa kịp lên tiếng bảo vệ quan điểm của mình thì đồng loạt Mạc Quang Thành, Giang Hạ Lam, Ngô Hàng và Cố Gia Hy xông vào bên trong, họ cùng nhau quỳ xuống nền đất. Mạc Quang Thành bắt đầu cầu xin:
- Ba à, chúng con thật sự yêu nhau. Tình cảm ấy cũng không phải ngày một ngày mai mà thành. Con mong ba có thể chấp nhận chyện này. Ngoài Tiểu Kỳ con sẽ không yêu và đồng ý kết hôn với bất kỳ một người nào khác. Mong ba ủng hộ cho bọn con.
Ngô Hàng, Giang Hạ Lam và Cố Gia Hy cũng lên tiếng giúp đỡ:
- Ông à, ông có thể thông cảm mà ủng hộ họ không? Họ không phải người mắc bệnh càng không phải quái vật. Họ cũng muốn tiến đến hôn nhân qua tình yêu của chính mình mà.
- Đúng đó ông, ông có thể suy nghĩ lại không?
Mạc Dạ nhìn những con người trước mặt mình. Ông tức giận, thở không ra hơi:
- Mấy đứa dám ở ngoài nghe lén ta nói chuyện?
Lúc này Nguyên Kỳ cũng đi vào. Cậu nhìn Mạc Dạ bằng đôi mắt đỏ hoe. Nhưng dường như cậu đã lau sạch nước mắt để có thể chứng minh cho ông thấy rằng cũng rất mạnh mẽ, không hề yếu đuối:
- Bọn cháu thật sự xin lỗi vì đã ở bên ngoài nghe lén. Nhưng cháu thật sự rất mong có được sự đồng ý của ông trong mối quan hệ này. Chỉ cần ông đồng ý, mọi thứ dù có thế nào cháu cũng chấp nhận.
Lam Thư nhìn mấy đứa nhỏ cũng cảm động không thôi. Bà cũng quỳ xuống rồi nói:
- Ba, ba thương cho chúng nó đi mà. Ba không đồng ý mối quan hệ này con sẽ không đứng lên đâu.
Vừa nói bà vừa kéo tay Tống Thiên Hoàng cho cậu quỳ cùng tất cả.
Nhìn một hàng người đang quỳ trước mặt, Mạc Dạ có chút khó chịu. Vợ ông tiến lại gần, bà nở nụ cười dịu dàng:
- Ông còn suy nghĩ cái gì? Chúng nó đã có lòng đến như vậy, dù trái tim có làm bằng sắt đá cũng phải cảm động thôi. Cậu bé Tiểu Kỳ này cũng rất sáng sủa, xinh xắn đấy chứ.
Mạc Dạ im lặng một hồi lâu. Cả căn phòng cũng không một ai lên tiếng. Mãi một lúc sau ông mới lên tiếng:
- Cậu có biết nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa, giặt quần áo....không?
Nguyên Kỳ nghe ông hỏi thì ngẩng mặt lên ngơ ngác nhìn. Mạc Dạ vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng nói:
- Không phải cậu nói chỉ cần tôi đồng ý mọi thứ cậu sẽ chấp nhận sao? Nếu là vậy thì từ nấu cơm, rửa bát đến quét dọn, mọi thứ cậu phải đảm nhiệm.
Nở nụ cười hạnh phúc, Nguyên Kỳ đáp:
- Vâng! Cháu đồng ý!
- Vậy được....ta sẽ tạm chấp nhận. Nhưng chỉ là tạm thôi đó. Nếu làm ta không vừa ý thì cứ xác định.
Nói xong, Mạc Dạ rời đi. Những người còn lại ai cũng hò reo sung sướng trong niềm vui vô bờ này.