- Không sao là tốt!
Đúng lúc này, điện thoại ở trong túi Tống Thiên Hoàng reo lên. Là Hàn Trọng Kim gọi đến:
- Hoàng, cậu về mau đi. Có chuyện gấp cần giải quyết rồi.
- Được rồi, tôi về ngay.
Sau khi tắt máy, dù không lỡ nhưng Tống Thiên Hoàng vẫn quay xe rời đi.
Trở về công ty, không ngờ đối tác hợp tác ở bên kia đòi sửa hợp đồng gấp. Vào phòng làm việc, cậu cẩn thận hỏi:
- Cho hỏi có chuyện gì với hợp đồng sao?
Người ở phía trước vốn không có ý định quay lại nhìn hay đáp trả lại câu hỏi của cậu. Sải từng bước chân đến trước mặt cô gái ấy, Tống Thiên Hoàng bất ngờ:
- Hạ Kiều?
Hạ Kiều thấy anh nhận ra mình liền mỉm cười vui vẻ:
- Thiên Hoàng thật không ngờ anh vẫn nhớ đến tôi.
Tống Thiên Hoàng có chút ngượng ngạo. Chỉ vì xem mắt không thành công thôi mà cô ta lại đi mách lẻo với mẹ cậu để rồi bà mắng cậu không hề thương tiếc. Đúng là trẻ con, ấu trĩ mà.
- Tôi nghĩ chúng ta không thân thiết tới mức gọi nhau bằng cái tên đó đâu Hạ tiểu thư.
Ba chữ "Hạ tiểu thư" nói ra từ miệng của cậu khiến Hạ Kiều càng trở lên bối rối. Nhưng cô vẫn cố gắng gồng mình để không bị quê, cô nói:
- Ừm.
- Vậy chúng ta nói vào chuyện chính luôn nha. Về hợp đồng không biết Hạ tiểu thư đây không vừa ý chỗ nào? Chúng tôi sẽ xem xét lại.
Hạ Kiều rút từ trong túi ra một bản hợp đồng mới rồi đưa cho cậu:
- Anh xem qua cái này đi. Tôi đã suy nghĩ kĩ lưỡng lắm rồi.
Nhận lấy hợp đồng từ tay Hạ Kiều, Tống Thiên Hoàng thản nhiên mở ra xem. Nội dung bên trong khiến cho cậu phải đứng hình không biết phải nói sao. Từ bản hợp đồng về công việc sao lại thành bản hợp đồng về tình yêu rồi?
- Hạ tiểu thư, hình như cô đưa nhầm bản hợp đồng cho tôi rồi.
Hạ Kiều nhẹ nhàng lắc đầu:
- Tôi không đưa nhầm đâu, anh suy nghĩ kĩ đi.
Tống Thiên Hoàng khẽ nhíu mày rồi nhếch mép cười tỏ vẻ vô cùng khinh bỉ:
- Tôi rất mắc cười điều này, thử hẹn hò với cô Hạ Kiều trong vòng ba tháng. Nếu hợp thì sẽ kết hôn còn không thì tìm hiểu tiếp. Cô có chắc cô đưa đúng bản hợp đồng cho tôi không vậy?
Nhìn thái độ không mấy thiện cảm của cậu, Hạ Kiều vô cùng tức giận nhưng rất nhanh sau đó cô ta lại vô cùng bình tĩnh nói:
- Cậu không cần phải đưa ra câu trả lời ngay đâu. Tôi chờ được. Mà tôi cũng phải nhắc nhở cậu một chút. Hạ Kiều tôi là giám đốc của BN, cháu gái của Arighet, trong hội dôngd quản trị của công ty anh tôi cầm trong tay 13% số cổ phiếu. Nếu như tôi rút ra khỏi dự án lần này thì anh có thể biết được hậu quả rồi đấy. Tôi nghĩ anh lên có quyết định đúng đắn một chút tránh việc phải hối hận.
Tống Thiên Hoàng khẽ bật cười:
- Cô đang đe doạ tôi sao?
- Không hề, tôi chỉ có tâm nhắc nhở anh thôi.
Tống Thiên Hoàng nhìn Hạ Kiều, khoé miệng nhếch nhẹ lên, thẳng tay xé đi bản hợp đồng vớ vẩn ấy:
- Hạ tiểu thư không biết cô có nhầm lẫn gì không, nhưng tôi sẽ không bao giờ đồng ý với mấy cái xàm xí như này đâu. Mong cô hiểu cho, giờ thì mời cô về tôi còn việc phải làm.
Trái với những suy nghĩ của Tống Thiên Hoàng rằng cô ta sẽ tức giận rời đi nhưng Hạ Kiều lại mỉm cười, bình tĩnh cất tiếng:
- Tôi không phải vội. Ai cũng sẽ có sai lầm mà. Anh cứ suy nghĩ đi. Tôi sẽ đến tìm anh sau nhưng tôi cũng nói cho anh biết rằng tôi thật sự rất thích anh nên không dễ dàng bỏ cuộc đâu.
Nói xong, cô ta cũng quay lưng rời đi. Tống Thiên Hoàng ngồi xuống bàn làm việc của mình khẽ thở dài. Đúng là một đám phiền phức. Không biết từ khi nào đối với bản thân của cậu chỉ có những người đàn bà ngu ngốc mới đâm đầu vào thứ tình yêu mù quáng như vậy.
Bỏ đi những suy nghĩ ấy, cậu bắt tay vào làm việc để quên đi mọi chuyện. Và từ lúc nào cậu lại ngủ quên trên bàn làm việc. Trong lúc ngủ cậu mơ thấy người con gái ấy và mối tình đầu khắc cốt ghi tâm của cậu. Cô ấy vẫn xinh đẹp như ngày nào vui cười trong nắng mai. Nụ cười nhẹ nhàng lại khiến tim cậu bị lỡ mất một nhịp, đem lòng thương mến.
Sáng hôm sau, khi tỉnh giấc, Tống Thiên Hoàng liền rời khỏi phòng đi về nhà thay đồ. Cậu chưa bao giờ có chuyện ngủ quên trong lúc làm việc vậy mà ngày hôm qua cậu lại có thể ngủ được một giấc ngon lành đến thế. Vừa từ thang máy chuẩn bị bước ra bên ngoài, cậu lại vô tình đụng mặt với Cố Gia Hy.
Bốn mắt nhìn nhau, trái tim cả hai đập loạn nhịp. Cả hai không thể ngờ rằng sẽ gặp nhau trong hoàn cảnh này. Cố Gia Hy vô cùng lúng túng không biết làm thế nào thì Tống Thiên Hoàng liền bước ra khỏi thang máy đi qua cô như không hề quen biết. Điều này khiến cho trái tim thiếu nữ nhỏ bé của Cố Gia Hy như vỡ vụn. Dù sao họ cũng là bạn học cũ mà, cậu có cần nhất thiết phải tuyệt tình như vậy không?