Còn một tuần cuối cùng cậu trở về trường để làm thủ tục và rút hồ sơ. Dù là vậy nhưng tần suất Cố Gia Hy và Tống Thiên Hoàng gặp nhau là rất thấp. Mà có gặp nhau thì hai người dường như trở thành hai người xa lạ, không ai mở miệng nói chuyện với nhau.
Hôm ấy, trời mưa to, Cố Gia Hy bất lực đứng ở hành lang nhìn dòng người đi về. Lúc sáng mẹ cô đã gọi điện nhắc mang ô vậy mà không hiểu vì lý do gì cô lại quên mất.
Từ đằng xa, Mạc Quang Thành nhìn cô rồi vội vã chạy đến hỏi:
- Gia Hy, mưa to như này cậu không mang ô sao?
Cố Gia Hy nở nụ cười đầy ngượng ngùng, đưa mắt nhìn Tống Thiên Hoàng ở phía sau rồi cúi đầu xuống. Mạc Quang Thành vội lấy chiếc ô trong cặp ra đưa về phía cô:
- Mưa to này chắc rất lâu sẽ tạnh. Cậu cầm đi. Tôi đi cùng Thiên Hoàng về cũng được.
Còn chưa kịp từ chối, Tống Thiên Hoàng đã cản lại hành động ấy rồi đẩy Mạc Quang Thành lên phía trước:
- Đây không phải chuyện của cậu. Mau đi về đi.
Sau đó hai người liền rời đi. Mạc Quang Thành liên tục ngoái lại nhìn Cố Gia Hy nhưng cô lại mỉm cười tỏ ra mình ổn. Nhưng vừa đi được vài bước, Tống Thiên Hoàng không hiểu sao lại quay đầu lại, chạy đến đưa chiếc ô của mình cho cô. Cố Gia Hy tròn mắt nhìn cậu. Thấy cô không có ý định cầm lấy nó, Tống Thiên Hoàng liền kéo tay cô ra rồi đặt ô vào trong tay cô. Vừa quay lưng rời đi, bàn tay cậu liền bị kéo lại.
- Về cùng nhau đi. Mạc Quang Thành cũng không cùng đường với cậu.
Tống Thiên Hoàng liền kéo tay mình lại rồi nói:
- Tôi không về nhà.
Rồi chạy về phía trước. Để lại Cố Gia Hy đứng thẫn thờ nhìn theo bóng dáng cao lớn chạy trong mưa của cậu. Không hiểu vì sao mới vừa nãy cô còn nhìn thấy Mạc Quang Thành che ô đi đằng trước cậu, vậy mà Tống Thiên Hoàng vừa mới quay lại đưa ô cho cô thôi mà Mạc Quang Thành đã biến mất rồi. Vậy Tống Thiên Hoàng phải làm sao?
........
Ngày hôm nay chính là buổi học cuối cùng của Tống Thiên Hoàng, sau tiết học của ngày hôm nay thôi, cậu sẽ chính thức sang Anh. Nằm gục trên mặt bàn, thỉnh thoảng Cố Gia Hy lại đưa mắt liếc nhìn cậu. Từng đường nét trên khuôn mặt ấy có lẽ cả đời này cô không thể nào quên được.
Vô tình, Tống Thiên Hoàng quay mặt sang nhìn cô. Bốn mắt chạm nhau. Hai má Cố Gia Hy bỗng chốc ửng đỏ, cô vội vã quay mặt đi chỗ khác để tránh ánh mắt của cậu. Tống Thiên Hoàng cũng không để ý nữa mà quay lại bài học.
Buổi học trôi qua cũng nhanh thật đấy. Mới đây thôi, giờ phút này, Tống Thiên Hoàng đã phải chuẩn bị đến sân bay rồi. Mọi đồ đạc hành lý của cậu đã được Tống Lãnh và Lam Thư đưa đến sân bay từ sớm rồi.
Cố Gia Hy và Giang Hạ Lam đi ở phía đằng trước. Đằng sau là những bạn học cùng lớp đang đi cùng Tống Thiên Hoàng. Ai cũng xôn xao gửi nghìn lời chúc tốt đẹp đến cậu.
- Thiên Hoàng này, cậu sang đấy nhớ giữ gìn sức khoẻ, học tập thật tốt nha.
- Sang đó khí hậu thay đổi, thời gian cũng khác, cậu nhớ đừng để mình bị bệnh nha.
- Sau này cậu không được quên chúng tôi đâu đó.......
Và còn nhiều lời nói khác......
Giang Hạ Lam quay xuống nhìn vẻ mặt đầy tự đắc của Ngô Hàng và Mạc Quang Thành mà thấy ghét. Người ra nước ngoài là Tống Thiên Hoàng chứ có phải họ đâu mà cái biểu hiện trên mặt của hai người kia như kiểu mình là người đi không bằng ấy. Thế mà người đi sang đó lại giữ vững bộ mặt lạnh lùng, không nói một lời. Còn ánh mắt......tại sao cứ nhìn chằm chằm về phía cô và Cố Gia Hy chứ?
Quay đầu lên phía trước, Giang Hạ Lam nói nhỏ vào tai Cố Gia Hy:
- Gia Hy, cậu và Tống Thiên Hoàng có xích mích gì sao? Cậu ấy sắp đi rồi, cậu không muốn gửi lời chúc tới cậu ấy à?
Trái với những suy nghĩ của Giang Hạ Lam, Cố Gia Hy vẫn ung dung, tay đút túi áo, khuôn mặt không chút cảm xúc:
- Cần thiết sao?
Bỗng từ phía sau một câu nói của Ngô Hàng vang lên khiến cả Tống Thiên Hoàng và Cố Gia Hy sững người.
- Thiên Hoàng à, cậu sang Anh rồi nhớ kiếm cho mình mối tình đầu nha. Ở đây cậu không có nhưng sang đấy rồi, yêu đương nhớ báo tôi.
Tống Thiên Hoàng dừng lại bước chân, cậu nói với giọng vô cùng nghiêm túc:
- Tôi có mối tình đầu rồi.
Tất cả các bạn học có mặt đều ngơ ngác, họ vốn không tin chuyện này liền hỏi:
- Ai?
- Là ai vậy?
- Là ai đã chiếm giữ trái tim của Tống thiếu gia nhà chúng ta?
Tống Thiên Hoàng bỗng nhiên nói lớn:
- CỐ GIA HY, cậu thật sự không có gì để nói với tôi sao?
Cố Gia Hy nghe đến tên mình liền dừng lại bước chân. Cô không cần quay lại cũng có thể biết rằng mọi ánh mắt hiện giờ đang đổ dồn về phía cô.
- Có vẻ như cậu hiểu lầm rồi. Tình đầu là chuyện của hai người. Tôi vốn không thích cậu.
Nói xong cô vội vã bước đi, để lại Tống Thiên Hoàng sững sờ ở đấy. Vậy là cơ hội cuối cùng của hai người đã dừng lại ở đây.