• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 7: Quét dọn

Về đến nhà, căn phòng bỏ trong một tuần lễ đã thành một đống hỗn độn. Hộp thức ăn mua ngoài ăn còn dư lại, bình nước, vớ bẩn…… Có thể thấy được ở khắp nơi.

Phó Thần Thương xoa mi tâm, mặc dù đã sớm đoán được, nhưng không ngờ ‘Tình hình tai nạn’ nghiêm trọng như thế: “Trong vòng hai tiếng phải dọn dẹp xong.”

Nói xong rồi tự mình bỏ đi tắm, dáng vẻ khiến cô không dám phản đối.

Tống An Cửu dồn khí đan điền, vuốt ngực một, đây chính là do cô làm, quả thật nên do cô dọn dẹp, nhưng mà, tên kia mang dáng vẻ đại gia, giọng ra lệnh, không khác gì chạm vào vảy ngược của cô, làm cô bỗng muốn phản kháng.

Trong lúc đó, Phó Thần Thương tắm xong lau tóc đi qua đi lại trong phòng, thỉnh thoảng vung tay múa chân, khăn lau phải ngâm trong nước sát trùng, sàn nhà ít nhất phải lau ba lần, ngay cả sợi tóc cũng không được bỏ qua, đồ ăn vặt, mỹ phẩm bị ném hết sạch, cô kìm nén đến mức bóp chặt quả đấm vang lên tiếng răng rắc.

Cứ liên tục nhắc nhở bản thân không thể kích động, không thể nổi giận, dưới tình huống này nhất định phải tỉnh táo, hoàn toàn không hiểu rõ người này, yên lặng theo dõi biến hóa mới là thượng sách, không tin anh không có nhược điểm.

Sau đó còn quá đáng hơn, không biết tên kia tìm ra tạp dề vẽ con HelloKitty ngu ngốc này từ đâu, lúc cô không kịp tránh đã nhanh chóng mặc cho cô: “Không nên làm bẩn mình.”

Tốt cuộc Tống An Cửu không thể nhịn được nữa đưa tay muốn tháo ra: “Đừng cho tôi mặc mấy cái thứ đàn bà này!”

Phong cách của đại tiểu thư nhà họ Tống dũng mãnh, mọi người đều biết cô còn đàn ông hơn cả đàn ông.

Phó Thần Thương khẽ cười một tiếng, không nhanh không chậm cầm tạp dề bị ném trên mặt đất lên, run run, mặc vào cho cô lần nữa: “Thật sự nghĩ mình là đàn ông à?”

Tống An Cửu tiếp tục kéo, Phó Thần Thương thuận thế ôm cô từ phía trước, khóa đôi tay cô ở phía sau: “Tôi mặc kệ trước kia em như thế nào, là hạng người gì, bắt đầu từ khoảnh khắc em gả cho tôi, cuộc sống sau này của em do tôi tiếp nhận.”

Đối với tiếp xúc thân mật của anh, Tống An Cửu vô cùng phản cảm, càng ác cảm với việc bị uy hiếp nhưng không thể phản kháng.Chỉ mới quen thôi mà, tại sao anh có thể ôm cô như điều đương nhiên vậy, tại sao lại nói sẽ tiếp quản cuộc đời cô như thế!

“Phó Thần Thương, rốt cuộc tại sao anh cưới tôi?” Tống An Cửu thở dài, có chút bất lực.

“Tôi nghĩ lúc tôi cầu hôn đã nói rất rõ.” Vẻ mặt Phó Thần Thương khó lường.

“Vừa thấy đã yêu?” Tống An Cửu cười hỏi.

Lý do này không khỏi quá hoang đường. Phải biết, lúc ấy cô mới vừa đua xe về, vấp ngã, toàn thân máu bụi, hơn nữa cách ăn mặc hoàn toàn không nhìn ra là một phụ nữ. Ban đầu lúc anh ta nói ra lý do cưới cô trước mặt mọi người thì không chỉ có cô, cằm của tất cả mọi người cũng rớt xuống.

“Anh chắc chắn mình không phải GAY, bởi vì không thể cưới đàn ông, cho nên mới cưới tôi đấy chứ?” Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có khả năng này thôi.

Phó Thần Thương rất bình tĩnh đánh giá cô: “Dù tôi có tìm đàn ông, cũng sẽ không tìm người như em đâu.”

“……” Xem như anh lợi hại.

*

Cuối cùng từ trên xuống dưới cũng quét dọn xong, Tống An Cửu đã mệt mỏi đến eo cũng không thẳng lên nổi nữa rồi.

Tắm xong, đi đến cửa phòng ngủ, thấy Phó Thần Thương còn chưa ngủ, mặc màu áo ngủ xám nhạt tựa vào đầu giường, đeo cặp mắt kiếng, cầm quyển sách trong tay.

Tống An Cửu ngây dại, xong rồi, mới phản ứng kịp cô đã kết hôn rồi, đừng nói sẽ phải ngủ chung một giường với anh đấy?

Chương 8: Tôi thế này mà anh cũng nuốt trôi được cơ đấy?

Tống An Cửu đâm ở cửa chậm chạp không dám vào, cuối cùng nắm quyền một, sợ gì chứ? Cô vốn nổi tiếng là học sinh bất lương, nữ lưu manh, bạn trai cũ có thể bằng vài vòng sân trường……

Thật vất vả lấy dũng khí đi đến, vừa định nằm xuống, mắt Phó Thần Thương cũng không nhấc lên, nói: “Đi lấy khăn lông để gối đầu, tóc em mới vừa nhuộm có thể sẽ phai màu, còn nữa, sau này không được ăn gì trên giường.”

Lúc này Tống An Cửu mới phát hiện ra tất cả ga giường và gối đầu đều bị đổi hết.

Cô đã có thể tưởng tượng cuộc sống tương lai sẽ có nhiều đen tối lắm đây, mới vừa rồi cô đã cảm thấy có gì không đúng, quả nhiên, tên này lại có bệnh thích sạch sẽ!

“Phó Thần Thương, hay chúng ta vẫn ở riêng thôi. Nếu không không phải anh ép chết tôi, thì tôi cũng sẽ làm anh tức chết.”

Ngay cả nghĩ cũng không, Phó Thần Thương thẳng thừng bỏ qua đề nghị của cô: “Đi lấy khăn lông.”

Tống An Cửu nện bước nặng nề đi vào phòng vệ sinh cầm tấm khăn lông khô, không quên vùng vẫy giãy chết: “Hay chúng ta chia phòng ngủ? Thật ra thì tướng ngủ của tôi không tốt lắm.”

“Nếu em biểu hiện tốt, có thể suy nghĩ.”

“À? Thật sao?”

Còn tưởng rằng anh nhất định sẽ từ chối, không ngờ có thể xoay chuyển. Nhưng mà……

“Biểu hiện tốt là có ý gì? Đây cũng quá không rõ ràng rồi!”

“Trong vòng ba tháng không gây ra sai lầm lớn, em có thể đưa ra một yêu cầu.”

“Bất kể là yêu cầu gì?”

“Ngoại trừ ly hôn.”

“Ặc……” Ý định dễ dàng bị nhìn thấu.

Tống An Cửu suy nghĩ một lát, cảm thấy chuyện này không có hại gì với bản thân, dù thế nào, cuối cùng vẫn có chút hi vọng.

“Được, cứ quyết định như vậy.”

Phó Thần Thương nghe vậy, khóe môi khẽ nhếch. Ép ác quá sẽ chỉ càng làm cô bắn ngược, lúc này thích hợp có thể cho cô ít cảm giác hứng thú để kích thích tính năng động của cô.

Mặc dù cô nhóc này trông có vẻ cương quyết bướng bỉnh, không muốn bị quản giáo, nhưng ý định hung ác quá đơn thuần, chuyện gì cũng lộ rõ trên mặt.

Tống An Cửu chậm chạp bò lên, mặc dù rất không muốn đối mặt với anh, nhưng mà, lộ lưng cho kẻ địch càng không được, sau khi cân nhắc đành phải nằm ngửa, đôi tay víu vào tấm chăn mỏng, cách một khoảng không gần không xa, xa vừa đủ không đụng đến anh, cũng sẽ không ra vẻ mình sợ anh.

Nhìn rõ đáy mắt thấy chết không sờn lại cố làm ra vẻ thoải mái mà nằm xuống cạnh mình của cô, Phó Thần Thương có chút buồn cười nhíu mày.

Anh đột nhiên nhúc nhích, cả người Tống An Cửu đều cứng ngắc, vội vàng mở mắt trừng anh, lại phát hiện anh hoàn toàn không nhìn cô, cho đến khi xác định anh chỉ đổi tư thế mới thở phào một hơi.

Tống An Cửu khẩn trương cao độ, chốc lát không thể buông lỏng. Từ nhỏ đến lớn cô luôn ngủ một mình, ban đầu thì không được, nhưng càng về sau đã hình thành thói quen chỉ có thể ngủ một mình, có người bên cạnh thì tuyệt đối không ngủ được.

Càng nghĩ càng bi thương, ***! Còn có ba tháng, phải trôi qua cuộc sống này thế nào đây!

“Không ngủ được thì đọc sách đi.”

Tống An Cửu chép miệng vẫn không nhúc nhích.

Hay là thôi đi! So với đọc sách, cô tình nguyện không ngủ được thì hơn!

Phó Thần Thương liếc cô một, đặt sách trong tay vào tủ đầu giường, nghiêng người nằm xuống, cúi người ở phía trên cô: “Không đọc sách, vậy thì làm chuyện khác.”

“Anh…… Anh làm gì thế?”

“Em nói xem? Không phải đang nghĩ tôi cưới em về chỉ để trưng bày chứ?”

“Phó Thần Thương, không phải phẩm vị của anh rất cao sao?”

“Cho nên?”

“Tôi thế này mà anh cũng nuốt trôi được cơ đấy?” Tống An Cửu lòng đầy căm phẫn, phẫn nộ bắn ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK