• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 49: Trừ khi tôi chết

An Cửu ngang bướng thì ngang bướng, nhưng ngay từ đầu không có phản nghịch và bạo lực như thế, mãi đến khi cô nhận ra không ai giúp mình, mới biết để không bị bắt nạt thì chỉ có xấu xa hơn, bắt nạt kẻ khác. Cô không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể dùng cách này để bảo vệ bản thân.

Thể chất của cô rất dễ sốt, hơn nữa lần nào tới cũng ốm nặng. Từ sau khi bà ngoại chết, người duy nhất chăm sóc khi cô sốt cao chỉ có Phó Thần Thương mà thôi.

Tống Hưng Quốc không ngờ không nổi cơn tam bành, dù sao cũng là con gái ruột thịt, ông ta đã sớm có chuẩn bị với tính cách của nó.

Tống Hưng Quốc giơ tay lên, hai vệ sĩ cao to nhanh chóng chặn cửa.

An Cửu không sợ hãi nhìn hai gã vệ sĩ, “Tống Hưng Quốc, ông đúng là không có giới hạn của mình.”

Tống Hưng Quốc biết mình không nói lại đứa con gái miệng lưỡi bén nhọn này, sắc mặt âm trầm tỏ ý hai gã động thủ, hiển nhiên mềm không được thì phải cứng.

Tống An Cửu cười giễu, dễ dàng tránh được bàn tay định túm lấy cổ tay cô. Gã vệ sĩ chỉ nghĩ là trùng hợp, sau mấy chiêu thì càng ngày càng kinh ngạc, vì vậy nghiêm túc chờ đợi, không dám coi khinh.

Tống An Cửu chỉ cao 1m6 mà lại có thể ngang tài với hai vệ sinh cao to cơ bắp cao 1m8, hơn nữa còn thiếu chút nữa là để cô chạy được. Cô gái nhìn gầy yếu mà khi vung quyền thì đầy uy lực, càng khó hơn là cơ thể cô linh hoạt, ra đòn không như lẽ thường, đùa bỡn hai gã chạy vòng vòng.

Thấy hai gã vệ sĩ mắt nổ đom đóm, cuối cùng Tống Hưng Quốc không thể nhịn được nữa đưa mắt với một người trong số đó.

Tống An Cửu bỗng thấy phần thái dương hơi lạnh, một gã vệ sĩ móc súng đè lên trán cô.

Ngay giây trước còn ăn nói ngon ngọt, ngay giây sau đã bảo người ta cầm súng chỉ vào con gái ruột của mình.

Tống An Cửu im lặng nhìn Tống Hưng Quốc, trong đôi mắt trống rỗng như có ánh sáng đang lụi tàn, chỉ còn một mảnh đen kịt.

Tống Hưng Quốc có chút không đành lòng quay đầu đi, tránh né ánh mắt cô, “Ba thừa nhận con nói không sai, nhưng ba cho rằng ba làm sai. Đối với con thì kết cục tốt nhất bây giờ chỉ có lập gia đình.”

“Phải vậy không? Ông có biết, Tiết Hạo từng dâm ô tôi ở trường không? Chính là cái lần chủ nhiệm lớp nói tôi gặp rắc rối đánh bạn học muốn gặp ông.”

Tống Hưng Quốc giữ thần sắc bình tĩnh, lông mày nhíu lại, đúng là ông ta biết chuyện này.

“Trẻ con nghịch ngợm không phải thật! Tiết Hạo rất xuất sắc, năm nay còn thi đậu Đại học B. Tuy con lớn hơn nó hai tuổi, nhưng đối phương không chê con, còn nói ấn tượng về con rất tốt, con có biết điều này khó có được thế nào không? Bây giờ cũng không bắt con kết hôn ngay, chỉ đính hôn mà thôi, hai đứa có thể từ từ bồi dưỡng tình cảm.”

Tống An Cửu cười tự giễu, bản thân mình đúng là không biết hối cải, lúc này còn nói mấy lời nhảm nhí đó với ông ta làm gì.

An Cửu không nhanh không chậm cầm họng súng, sự điên cuồng hiện lên trong con ngươi, chậm rãi nói, “Hôm nay trừ khi ông nổ súng bắn chết tôi.”

“Con…” Tống Hưng Quốc bị chọc tức run rẩy chỉ tay về phía cô.

“Sao hả? Không dám?” Tống An Cửu cười lạnh, không lùi mà tiến tới, thình lình đè lên ngón tay để trên cò súng của gã vệ sĩ.

Tống Hưng Quốc thấy động tác nguy hiểm của cô, kinh hãi há hốc mồm, “Con muốn làm gì?”

Ngay sau đó vang lên một tiếng “cạch”, động tác của Tống An Cửu cực nhanh, cùng lúc giữ tay gã vệ sĩ giữ súng trên trán mình.

 

Chương 50: Ván đã đóng thuyền

Tống Hưng Quốc sợ tới mức hồn bay phách tán, Phương Như hét lên thiếu chút nữa ngất đi.

Nhưng kế tiếp không phải thấy xác Tống An Cửu, mà là không xảy ra chuyện gì cả.

Họng súng bắn vào khoảng không.

An Cửu nhìn đồng phục đã sớm đoán được hai gã vệ sĩ là người của công ty vệ sĩ Phong Hình Đặc Vệ, cô biết một người bạn sau khi giải ngũ xin làm vào công ty này, quy định hiện nay của công ty tuyệt đối không cho phép nhân viên mang súng và kiểm soát công cụ, chí ít thì đó là tử luật ở công ty chỗ cậu ta. Những khẩu súng này chỉ để khách hàng yên tâm, thật ra đều là giả, hoàn toàn không có đạn. Nhưng ngay cả vậy, cũng không phải khẳng định 100%, vẫn phải chấp nhận rủi ro, cho dù chỉ có 1%, điều này liên quan tới sống chết.

Khoảnh khắc bóp cò súng, cô thật sự có niềm thôi thúc được giải thoát.

Thật sự muốn biết, khi mình chết trước mặt Tống Hưng Quốc thì ông ta sẽ có vẻ mặt thế nào.

Tất nhiên cô không thật sự tìm chết, cái chết có cái nặng như Thái Sơn có cái lại nhẹ như lông hồng, nếu cô mà chết chẳng ra làm sao thì chẳng phải đến cái rắm cũng không bằng.

Gã vệ sĩ hiển nhiên không biết Tống An Cửu biết tin tức, mặc dù súng không có đạn nhưng vẫn bị hành động của Tống An Cửu dọa cho không nhẹ.

“Ôi… Thật đáng tiếc!” Tống An Cửu than thở, dường như có chút tiếc nuối, “Tuy không chết, nhưng vừa rồi coi như tôi trả cái mạng này cho ông đấy! Sau này, ông không còn là ba tôi nữa, chúng ta không thiếu nợ nhau, ông không có tư cách ép tôi làm gì cả, cũng không có tư cách làm – việc – tốt – cho – tôi!”

Tống An Cửu quay người định đi, chợt có hơi sương gay mũi phun tới, sau đó đầu ngày càng nặng, cả căn phòng như lung lay, nhanh chóng mất đi tri giác.

Đáng tiếc, cuối cùng vẫn không thể chơi đùa Tống Hưng Quốc.

So về vô liêm sỉ, cô mặc cảm.

Thấy sắc mặt Tống Hưng Quốc không tốt, Phương Như cẩn thận khuyên, “Hưng Quốc, đừng lo, ông làm những việc này đều là vì tốt cho nó, một ngày nào đó nó sẽ cảm ơn ông. Ông cũng biết, trước kia đều do ôm mềm lòng, không dùng phương pháp đặc biệt thì không thể đưa nó đi vào con đường chính đáng, nếu không chẳng lẽ để nó tiếp tục ở lại trường? Bây giờ luẩn quẩn trong lòng, chỉ cần Tiết Hạo đối tốt với nó, sớm muộn gì nó cũng đổi ý.”

Tống Hưng Quốc vẫn không nói gì, cơ thể hơi run rẩy.

Ông ta không ngờ đứa con gái này lại hận mình đến mức này, càng không ngờ, tàn nhẫn đến thế, An Cửu không chỉ giỏi mà còn hơn ông ta, có điều, ông ta tàn nhẫn với người khác, thậm chí với cả máu mủ, nhưng nó còn tàn nhẫn với cả bản thân.

Sự việc đã phát triển tới mức này, ông ta chỉ có thể tiếp tục. So với lợi ích to lớn đằng sau liên hôn, ông ta phải dùng mọi thủ đoạn. Huống hồ ông ta vì tốt cho nó.

***

Sáng hôm sau, An Cửu bị đưa đến một căn phòng Vip trong một khách sạn xa hoa ở thành phố A, địa điểm xem mắt được chọn thật nhanh.

Cô không phải không muốn nói cho Tống Hưng Quốc biết cô đã kết hôn, đối tượng là Phó Thần Thương. Nếu nói thật như vậy, sợ là ông ta sẽ coi mình là kẻ điên.

An Cửu nhàn nhã nằm trên chiếc giường rắc đầy cánh hoa, Tiết Hạo ngồi ở sofa đối diện mặc trang phục trang trọng, dáng vẻ bức rức bất an. Tống An Cửu thình lình giơ tay lên làm cậu ta co rụt lại.

Cô chỉ cầm lấy cốc nước hoa quả kỳ lạ ở đầu giương, lắc lắc rồi cười nói, “Tống Hưng Quốc tiêm tôi một mũi khiến tôi toàn thân vô lực, nhưng có thể khiến cậu không nhúc nhích được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang