“Chú Trương, ông già có nhà không?”
Cho dù xưng hô với người giúp việc trong nhà cũng lễ độ hơn với khi xưng hô với Tống Hưng Quốc.
Quản gia Trương nhìn Tống An Cửu từ trên xuống dưới, sửng sốt thật lâu mới gọi giúp việc nữ bên cạnh, “Mau, mau đi nói cho ông Tống, đại tiểu thư đã về!”
“Đại tiểu thư, thật sự là cô?” Quản gia kích động hỏi.
“Vâng.”
“Cô thế này… Rất xinh đẹp.” Quản gia nói từ đáy lòng.
Mặc dù cô bé này ngang ngược bướng bỉnh, xấu tinnhs nhưng chưa từng làm khó người làm bọn họ, ngược lại nữ chủ nhân Phương Như mới tới kia, khi vui thì thưởng cho ít tiền, khi không vui thì hoàn toàn không coi họ là người, bảo mẫu mới bị xa thải cũng là vì hiểu rõ ngộ nhỡ bị bà ta phát hiện mình không trông thằng bé sẽ có kết quả gì nên mới nói dối.
“Cám ơn chú.” Tống An Cửu cất bước đi vào cửa nhà.
Hơn một tháng không quay về, cứ như cách một đời.
“An Cửu đã về!”
Qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Tống Hưng Quốc dùng khuôn mặt vui cười chào đón cô, ngay đến Phương Như cũng không bày ra vẻ mặt cau có.
“An Bình đi học mỹ thuật, còn chưa về. Ngồi xuống ăn cơm trước đã! Ba bảo nhà bếp làm thêm hai món.”
“Không cần.”
“Sao lại không cần, hôm nay ba tự xuống bếp làm cho con, khong phải con thích nhất món cánh gà rán sốt coca và ớt cay da hổ mà ba làm sao?”
Mệt cho ông ta còn nhớ hai món ăn này, đó là bởi vì chỉ có hai món này ông ta làm mới có thể vào miệng, hơn nữa lần làm cuối cùng đã không biết là bao nhiêu năm trước.
Tống Hưng Quốc mặc tạp dề nấu ăn trong bếp, Phương Như làm trợ thủ, An Cửu ngồi ở sofa xem ti vi, người giúp việc bưng cho cô một bát chè đậu xanh ngân nhĩ, trên đĩa không có hạt dưa hấu.
“Đồ ăn xong rồi! Mau qua nếm thử tay nghề của ba! Đã nhiều năm không xuống bếp rồi.”
Trên bàn cơm, Tống An Cửu rất phối hợp gắp một cái cánh gà.
“Thế nào?”
“Rất ngon.”
Tống Hưng Quốc cười vui mừng, “Ba rất vui khi thấy con về.”
“Đúng thế! Ngày đó ba con đã cố gắng ngăn cản mà vẫn chậm một bước, mấy ngày nay luôn lo cho con.” Phương Như gắp một miếng bóng tôm [1] cho cô.
[1] Một món ăn bình dân ở vùng Vũ Hán Hồ Bắc.
Tống An Cửu không nói chuyện, chỉ vùi đầu ăn cơm.
Tống Hưng Quốc và Phương Như liếc mắt nhìn nhau, không ai tức giận vì thái độ không lạnh không nhạt của cô. Cô không như trước lời vừa ra khỏi miệng đã khiến không khí bế tắc, bây giờ ngoan ngoãn ngồi ăn cơm với bọn họ đã gọi là kỳ tích rồi.
Tống Hưng Quốc không ngừng gắp thức ăn cho cô, tỏ vẻ đau lòng, “Hiếm khi thấy tính tình con thu liễm nhiều thế này. Những ngày qua có phải con đã phải chịu khổ bên ngoài? Gầy đến thế này, sắc mặt cũng không tốt!”
“Cũng tạm.” Tống An Cửu hàm hồ đáp.
“Sau này dọn về nhà ở đi?”
Phương Như phụ họa, “Đúng thế! Phòng con ngày nào mẹ cũng cho người dọn dẹp. Chung quy ở bên ngoài cũng không tốt, người không biết còn tưởng mẹ không tốt với con.”
Tống An Cửu đột nhiên che miệng lại, kiềm chế cơn cuồn cuộn trong dạ dày.
“Sao vậy?” Tống Hưng Quốc lo lắng hỏi.
“Không có việc gì.”
Sắc mặt Phương Như trở nên rất khó coi, “An Cửu, không phải con… có rồi chứ!”
Chương 48
Người si nói mộng
Tống Hưng Quốc khẩn trương thiếu chút nữa rơi đũa, “An Cửu con…”
“Dạ dày không thoải mái thôi.” An Cửu hờ hững trả lời.
Tống Hưng Quốc thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không yên tâm, “An Cửu, đừng hờn giận với ba nữa, hai người đàn ông đó không có ai là kẻ lương thiện cả.”
Phương Như nói tiếp, “Đúng thế! Có lẽ con không biết, Phó Thần Thương kia thật ra đã kết hôn rồi.”
Quả nhiên Tống An Cửu đang giữ cảm xúc không dao động lớn liền đổi sắc.
Phương Như thấy thế tưởng lời mình nói có hiệu nghiệm, vì thế không ngừng cố gắng, “Con gái phải giữ tự trọng, trước kia nhất định con bị tướng mạo của cậu ta lừa, bây giờ biết rồi thì không thể qua lại với cậu ta nữa. Phó Hoa Sênh kia là dân chơi có tiếng ở thành phố A, càng không chấp nhận được, cậu ta không thể nào thật lòng với con. Con gái có bao nhiêu năm tuổi trẻ? Tiêu tốn tuổi xuân trên người những kẻ này thật không đáng giá.”
Tống Hưng Quốc thành khẩn thấm thía vỗ tay cô, “An Cửu, ba lưu ý đối tượng cho con rồi, đối phương tuấn tú lịch sự gia thế lại tốt, hôm nào đó dẫn con đi gặp, nhất định con sẽ thích. Đúng rồi, cậu ấy hình như học cùng trường con, tên là Tiết Hạo, nói không chừng con cũng biết.”
Khóe miệng Tống An Cửu hơi nhướng lên, khuôn mặt thất vọng, nhưng hơn nửa là như trút được gánh nặng.
Rốt cục, rốt cục vẫn phải nói ra chân tướng sao?
Cô nhịn đến bây giờ, nhẫn nại đến mức muốn ói, kết quả đợi được… Thật đúng là làm cô hết sức an tâm.
Như vậy mới đúng, như vậy mới là người ba mà Tống An Cửu biết.
Cô vẫn cảm thấy mình tồi tệ, cho nên mới bị vứt bỏ vô tình.
Mà bây giờ, Tống Hưng Quốc rốt cục vắt óc suy tính nghiền ép cô tới tận giá trị cuối cùng – liên hôn.
Trông thấy điệu cười của con gái, Tống Hưng Quốc tưởng cô cảm động, tiếp tục nói ra điều kiện tự cho là hấp dẫn, “Ba biết con không thích đi học, không thích thì sau này nghỉ, ngày mai ba giúp con làm thủ tục nghỉ học, mấy ngày nữa mời giáo viên đến dạy lễ nghi cho con.”
Nghe nói Phó Thần Thương mới kết hôn không lâu, không biết là thiên kim nhà ai, nhưng thân phận tuyệt đối sẽ không thấp, còn về Phó Hoa Sênh, ông ta tuyệt đối không tin An Cửu chịu được cậu ta. Tống Hưng Quốc rất rõ gia thế nhà họ Phó thế nào, cho dù mình ngửa đứt cổ cũng không với nổi, làm không tốt đến cuối cùng không trèo nổi nhà danh gia còn bị người ta nhạo báng.
Cho nên, ở tiệc rượu mấy ngày trước, khi Tiết Chấn Sở thời gian qua lạnh nhạt với ông ta chủ động bắt chuyện, cũng không rõ ràng nhắc tới An Cửu với ý kết thân, ông ta lập tức quyết định đây là hôn sự tốt nhất. Ông ta và công ty của Tiết Chấn Sở luôn cạnh tranh quyết liệt, nếu có thể có mối quan hệ này, hóa thù thành bạn hai bên cùng có lợi, liên hợp của hai kẻ mạnh tuyệt đối là trăm lợi không có hại.
Bên đây, Tống Hưng Quốc đang nghĩ tới tương lai sau này, đối diện, Tống An Cửu nhìn ông ta, gằn từng chữ, “Tống Hưng Quốc, ông đúng là người si nói mộng!”
“Con…” Tống Hưng Quốc trợn to mắt, không ngờ Tống An Cửu lại đột nhiên giở giọng.
Trong con ngươi Phương Như thoáng qua tia tức giận, nhưng vẫn giữ giọng dịu dàng khuyên nhủ, “An Cửu, con làm sao vậy? Ba con đều vì tốt cho con!”
“Bà im miệng cho tôi, ở đây không có phần cho bà nói.” Tống An Cửu không nhìn bà ta lấy một cái, giương mắt nhìn chằm chằm Tống Hưng Quốc.
Phương Như luôn mang vẻ kiêu ngạo ác liệt sợ tới mức im lặng, cuối cùng không dám tiếp tục nhiều chuyện. Tống An Cửu không dễ đối phó, bà ta đã sớm biết.
“An Cửu, sao con không hiểu chứ, ba chỉ mong con được sống tốt thôi.” Tống Hưng Quốc vẫn cố gắng khuyên giải như trước.
“Ha! Tống Hưng Quốc, con mẹ nó sao ông đạo đức giả thế! Ông cứ nói thẳng với tôi này, tôi “ở nhà chỉ lãng phí lương thực, ở ngoài cũng chỉ làm ông mất thể diện, tác dụng duy nhất chỉ có liên hôn, đừng có không biết xấu hổ” tôi còn có thể tin ông là đàn ông. Lúc không có chuyện gì thì chỉ mong tôi chết bên ngoài, khi có việc liền nhớ ra ông còn có đứa con gái hả? Lúc tôi bị người ta bắt nạt ở trường thì sao ông không nhớ? Khi tôi sốt cao 40 độ sao ông không nhớ?”
Tùy tiện gả cô cho người nào đó, chẳng những có được trợ lực lớn mà còn có thể giải quyết được một phiền toái lớn, cũng thành toàn thanh danh của ông ta, không hổ là Tống Hưng Quốc, đúng là tính toán chặt chẽ!