• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 33: Nhẹ nhàng áp sát từ từ vê nắn

Những người không có nhiệm vụ đều đã rời đi hết, tất cả đều kết thúc, trong phòng khách yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.

Tống An Cửu uể oải ngồi trên ghế sa lon, cúi thấp đầu, đôi tay đặt ở trên đầu gối, dáng vẻ u oán “Sống có gì vui chết có gì khổ muốn chém giết muốn róc thịt đều tùy anh”.

Phó Thần Thương tắm xong, lấy chai nước suối trong tủ lạnh ra uống vài ngụm, sảng khoái tinh thần ngồi xuống bên cạnh cô, “Tại sao không nói gì? Đầu lưỡi bị mèo tha đi rồi?”

Hơi thở nóng ẩm xâm nhập ngay vào giác quan của cô, thân thể Tống An Cửu cứng đờ, tự giác tiếp nhận khăn lông trong tay anh lau mái tóc còn ướt giúp anh.

Phó Thần Thương cũng không từ chối, để mặc cho cô phục vụ.

Tống An Cửu nhẫn nhịn một lúc thật sự không chịu được nữa, “Phó Thần Thương, cho tôi thống khoái đi!”

Dáng vẻ vì đại nghĩa diệt thân giống như dũng sĩ bị bắt nơi chiến trường vậy.

Phó Thần Thương bóp chặt chai nước suối, giọng nói cực kì dịu dàng, “Làm sao lại như vậy chứ? Hiếm khi bảo bối em liều mạng cố gắng động não bày mưu tính kế vì anh như vậy! Dĩ nhiên anh phải yêu thương em cho tốt chứ!”

Tống An Cửu bị tức giận nói: ” Có thể đừng kỳ lạ như vậy được sao? Chuyện đêm nay là do tôi sắp đặt, dù sao không phải là cũng không thành công sao?”

Phó Thần Thương cười, “À? Vậy nếu như không có Phó Hoa Sanh số đen hơn em bị trúng kế thì đã để cho em thành công rồi? Có phải em rất vui vẻ khi anh có người phụ nữ khác không?”

Tống An Cửu mím chặt môi không nói.

“Tống An Cửu, có phải em không có đầu óc hay không?”

Một câu nói khiến Tống An Cửu quá tức giận, suýt chút nữa giật hết tóc của anh lên, “Ai không có đầu óc chứ?”

Cảm giác một cơn đau từ da đầu truyền đến, Phó Thần Thương liếc cô một cái, trầm giọng nói, “Tay cũng tàn tật rồi hả?”

Tống An Cửu phải hít sâu rất nhiều lần mới đè được cơn tức giận xuống, thu lại sức lực trên tay.

Phó Thần Thương rút lấy khăn lông trong tay cô, “Không phải không có đầu óc thì là cái gì? Chỉ nghe nói qua người vợ trăm phương ngàn kế giữ chặt trái tim của chồng, em đã từng nghe qua có người nào hao tâm tốn sức để đưa người phụ nữ khác lên giường của chồng mình lại còn chụp hình lưu niệm nữa sao? Anh đẹp trai nhiều tiền không có sở thích xấu lớn hơn em tám tuổi có thể quan tâm chăm sóc tốt cho em nghiêm khắc đối với em cũng là vì muốn em đi đúng đường cưới em là vì muốn bảo vệ em không bị tổn thương, tóm lại em còn điểm nào không hài lòng nữa?”

Tống An Cửu xoắn hai tay vào nhau không nói được câu nào.

“Lớn tuổi rồi còn học bọn trẻ chơi trò thời kỳ phản nghịch, như vậy có ngây thơ hay không ngây thơ!”

Tên khốn này! Một ngày không lời nói ác độc sẽ chết sao! Sẽ chết sao? A?

Tống An Cửu tức giận máu vọt lên đầu, nói bừa nói, “Tôi hối hận không được sao?”

“Hối hận? Biết cái gì gọi là hối hận không?”

Tống An Cửu rụt cổ lại, thầm kêu hỏng bét.

Cô biết tối nay nhất định là tránh không khỏi bị Phó Thần Thương giày xéo, nhưng, cô đoán được mở đầu, lại không đoán được kết thúc.

Giống như sự nguy hiểm trong mắt anh vừa rồi đều là ảo giác, nụ hôn triền miên lưu luyến không chút tức giận nào gần như hít lấy tất cả không khí của cô làm cô hít thở không thông, răng môi lướt qua đều để lại dấu vết mập mờ, từ trước đến giờ Phó Thần Thương đều là trực lai trực vãng có lúc thậm chí còn có chút bạo lực, mà giờ khắc này lại nhẹn nhàng áp sát từ từ xoa nắn, anh chưa từng dịu dàng như này, Tống An Cửu gần như không hề có sức lực chống đối đã buông súng đầu hàng……

Quần áo của cô bị cởi sạch, thế nhưng quần áo của anh lại vẫn chỉnh tề. Phó Thần Thương nhìn ánh mắt mê ly của cô khẽ mỉm cười, sau khi trêu trọc đến cực điểm lại đứng dậy sửa sang lại cổ áo không hề lưu luyến chút nào, lại cứ trêu chọc cô cả người là hỏa sau đó không hề làm gì mà đi ô-tô rời khỏi nhà như vậy.

Thật lâu sau Tống An Cửu mới phản ứng lại được bản thân bị làm nhục rất lớn, điều này thực sự khiến cô khó chịu hơn là đánh cô một trận. Cơ thể 1 giây trước còn lửa nóng mà giờ khắc này đã như rơi vào hầm băng, run rẩy mặc từng món quần áo vào, ôm đầu gối co rút thành một cục.

 

Chương 34: Lo lắng

Đúng, cô hối hận.

Lúc bắt đầu, cô cho rằng, kết quả xấu nhất cũng chỉ là từ một hố lửa này đến một hố lửa khác.

Chính cô cũng làm không rõ mình đang nghĩ cái gì, hạnh phúc tới quá là đột nhiên, khiến cho cả người cô đều giống cây cung bị kéo căng ra, còn khiến cô kinh hồn bạt vía hơn so với tình cảnh trước kia. Nếu như một người từng ăn xin trên đường trong thời tiết lạnh giá, đột nhiên có một ngày bị một người khác lấy một lý do qua loa lấy lệ đưa về cung ứng cẩm y ngọc thực, dỗ dành như bảo bối trong lòng, thì người đó có thể ăn được ngủ được hay sao? Người đó sẽ chỉ cảm thấy là muốn nuôi cho béo mập rồi mang cơ thể đi làm thí nghiệm biến thái gì đó……

Đối mặt với cảm giác nguy hiểm không rõ như vậy, tâm trạng lo lắng đến mức sắp điên nhưng không thể nói được với ai như vậy.

Càng làm cho cô sợ hãi, là bản thân cô sắp không giữ được rồi, trái tim từng chút từng chút sa vào nơi nguy hiểm nhưng ấm áp này, càng ngày càng không bị khống chế, càng ngày càng lo được lo mất.

Chỉ có trời mới biết cô thích sự sắp xếp cẩn thận tỉ mỉ của anh đối với cuộc sống học tập của cô như thế nào, rất yêu thích dáng vẻ anh nói những lời ác độc buộc cô phải học tập, cho dù là những lời trách móc miệng hùm gan sứa của anh cô cũng rất ưa thích……

Cô muốn, lại không dám tiếp nhận. Sợ anh rời đi, lại cứ muốn đẩy anh ra xa……

*

Phó Thần Thương tâm phiền ý loạn, suốt ba ngày đều không về nhà.

Lúc này cô nên vui vẻ thoải mái, điên khùng đến vô pháp Vô Thiên đi!

Cô nhóc này thật sự đả kích mạnh mẽ sự tự tin của anh.

Thời gian năm năm, anh thật sự có thể chịu được năm năm nữa không? Lần đầu tiên Phó Thần Thương có điều không thể xác định.

Trong đầu lại hiện ra hình ảnh Sở Mạch khiêu khích hônTô Hội Lê, suýt mất khống chế bóp nát chén nước, rất nhanh hình ảnh kia lại trở thành Tống An Cửu giương nanh múa vuốt nhảy lên nhảy xuống, lông mi mệt mỏi nhíu chặt lại thật lâu không thể giãn ra.

Lúc Hứa Đông gõ cửa tiến vào liền thấy được vẻ mặt vừa khóc cừa cười không biết làm thế nào của ông chủ anh, trong một tháng này, anh đã thấy qua vẻ mặt như vậy rất nhiều lần.

Những năm này đi theo Phó Thần Thương, biết anh từ trước đến giờ là một người không biểu lộ ra ngoài, cho dù là kích thích như thế nào, đến trên người anh, phản ứng lại chỉ có vẻ lạnh lùng lạnh nhạt vạn năm không đổi, một cốc nước dù có ném vào một viên đá to cũng không bắn lên nổi một giọt nước. Có thể khiến một người vui buồn không biểu hiện ra thường xuyên lộ vẻ mặt hao tổn tinh thần như vậy, xem ra bà chủ mới là một nhân vật rất lợi hại!

“Ông chủ, tư liệu của tạp chí Tụ Tinh đều ở đây.”

Phó Thần Thương khoát khoát tay, Hứa Đông hiểu ý để tài liệu xuống rời đi.

Phó Thần Thương lật xem tài liệu một lát, cuối cùng vẫn bị cô nhóc trong đầu quấy rối đến không có một phút an bình, cầm chìa khóa xe đi xuống lầu.

Ba ngày không đánh, nhảy lên đầu lật ngói.

Hăng quá hoá dở, anh lạnh nhạt mấy ngày nay như vậy cũng đủ rồi.

*

Trên đường Phó Thần Thương chạy xe với tốc độ rất nhanh, về đến nhà, ấn chuông cửa, không ai đáp lại, đúng là không có ở đây rồi.

Đẩy cửa đi vào, cửa ban công mở rộng, rèm cửa sổ sáng màu bị gió ngoài cửa sổ thổi tung lên, lại rơi xuống, mấy ngày nay mưa to, vậy mà cửa sổ không đóng, đi tới phòng khách là một cảnh hỗn độn nước đọng thành vũng.

Đột nhiên, ánh mắt Phó Thần Thương hơi chậm lại, dừng lại trên bóng dáng nho nhỏ cuộn lại trên ghế sofa, trên người cô vẫn còn mặc bộ quần áo hôm đó, áo thiếu hai viên nút áo do đêm đó anh giật xuống, trên cổ trắng nõn vẫn còn dấu vết bị anh mút – cắn, giờ phút này cô đang nằm yên ở nơi đó, không hề có động tĩnh gì, sắc mặt tái nhợt dọa người……

Lòng Phó Thần Thương chợt lạnh, bước nhanh tới, sờ lên trán Tống An Cửu, nóng bỏng đến kinh người!

Liên tục vượt qua nhiều cái đèn đỏ đưa cô đến bệnh viện, cuối cùng đưa cô vào phòng cấp cứu, Phó Thần Thương phanh cổ áo thở hổn hển.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK