“Vừa đúng ngày mai tổ chức họp phụ huynh, kêu phụ huynh của em cần phải tới đây!”
“Em không có phụ huynh!”
Chủ nhiệm lớp đau đầu không dứt nhìn học sinh có vấn đề ở trước mặt rõ ràng trong nhà có thể tìm quan hệ vào bất cứ một trường đại học nào của thành phố A, lại đổ thừa không chịu đi, cứ thế học lại hai năm lớp mười hai, bây giờ còn chuẩn bị học lại năm thứ ba.”
“Bạn học Tống An Cửu, tôi cũng cần nói một chút với phụ huynh của em!”
Hôm nay đánh giá học phần, hùng hài tử * này lại sáu môn cộng lại là một con số, quả thật đập bể sân của ông. Quan trọng nhất là, hôm nay con bé còn chọc phải một sọt lớn.
(*) hùng hài tử: đứa nhỏ nghịch ngợm, xáo trộn mọi thứ, phá hủy và không tuân theo quy tắc
Bối cảnh của cô học sinh này thật sự hơi phức tạp. Trong nhà là nhân vật nổi tiếng của thành phố A, khi còn nhỏ cha mẹ đã ly hôn, hiện giờ mỗi người đều có gia đình riêng, cũng đều vừa sinh đứa bé, ít quản con bé.
Chỉ có điều cũng trách chính con bé thật sự quá phản nghịch, vô pháp vô thiên, không ai quản được.
Chuyện gì không thể làm con bé cố tình đi làm, ví dụ như con bé có sở trường về khoa xã hội, lại cứ chọn khoa tự nhiên; mái tóc dài thẳng đẹp là thế, lại muốn cắt bỏ giống như một tomboy, còn nhuộm thành màu vàng, mặt khác hút thuốc lá say rượu đánh nhau cua trai đẹp, chuyện học sinh xấu làm đều không sót một.
“Muốn kêu chính thầy kêu!” Tống An Cửu tỏ vẻ không nhịn được, xoay người rời đi.
Chủ nhiệm lớp vỗ bàn một, “Đứng lại, em đây là có thái độ gì! Hôm nay em đánh bạn học Tiết Hạo thành như vậy, đến bây giờ trong năm nay đã bị ghi ba lỗi nặng! Lần này nếu xử lý không tốt, trường học hoàn toàn có thể đuổi học em! Chúng tôi phải cho đối phương một công đạo!”
“Tôi biết rõ trong nhà em có tiền có thế, nhưng người bị em đánh cũng không trêu chọc! Đến lúc đó thật sự náo loạn lên, ai cũng không thể lưu em lại!”
Nét mặt không thèm đếm xỉa tới của Tống An Cửu cuối cùng cũng xuất hiện một vết nứt, cô quả thật cái gì cũng không quan tâm, cũng không quan tâm sự kiện đuổi học này bao nhiêu.
Nhưng mà, cô không muốn rời khỏi trường học. Chỉ có chuyện này không muốn.
Nhưng mà, mới vừa hoàn toàn trở mặt với bên kia, cô tuyệt đối sẽ không trở về yêu cầu bọn họ, cầu xin cũng chỉ có quở trách không phân tốt xấu.
Chủ nhiệm lớp thở dài, “Em cũng nên trưởng thành, chẳng lẽ chuẩn bị cứ không cam chịu cầu tiến như vậy sao?”
Vẻ mặt Tống An Cửu hơi hoảng hốt, trên thế giới này, có lý do để cho cô không cam chịu cầu tiến sao?
Có một người như vậy, khiến cho cô trở nên tốt đẹp, biến thành dáng vẻ người thích sao?
Không có.
Cố gắng nữa lại có ý nghĩa gì?
“Biết rồi.” Tống An Cửu bỏ lại một câu lập lờ nước đôi, xoay người đi ra phòng làm việc.
— ———- —–
Sau khi tan học, trở lại căn phòng trống không, phòng cưới của cô.
Ngây ngốc thật lâu mới gọi điện thoại.
“A lô…”
“An Cửu?” Bờ bên kia đại dương, người đàn ông ở đầu điện thoại bên kia hiển nhiên hơi ngoài ý muốn, không ngờ cô sẽ chủ động gọi điện thoại cho mình.
“…” Tống An Cửu đột nhiên không biết nên mở miệng như thế nào.
Một tuần trước, cũng chính là vào ngày sinh nhật hai mươi tuổi, cô mới vừa đi cục dân chính lĩnh giấy đăng ký kết hôn với người đàn ông này, ngày đó anh có việc gấp đi nước ngoài công tác, vừa đi chính là một tuần lễ.
Trên thực tế, cô cũng mới chỉ gặp người chồng trên danh nghĩa này có một lần.
Tất cả đều giống như một cơn mơ hoang đường không kiềm chế được.
Lấy thân phận của học sinh lớp mười hai kết hôn với người đàn ông mới quen hơn nữa lớn hơn mình tám tuổi, đây đại khái là một lần phản nghịch long trọng nhất trong cuộc đời của cô.
Mà lý do rất đơn giản, cô hận mọi người phản đối, cô tự nhiên sẽ không từ chối!
Tống Hưng Quốc phản đối, Chu Tĩnh Di phản đối, Lương Giai Giai càng thêm phản đối mãnh liệt, thậm chí tuyệt thực chống lại, huyên náo túi bụi với trong nhà.
Khoảnh khắc khi cô đồng ý người đàn ông kia, trên mặt Lương Giai Giai ùn ùn kéo đến ý hận, nghe cha mẹ chỉ trích chất vấn, có khoái cảm biến thái.
Cô sung sướng tràn trề mà hưởng thụ! Hưởng thụ tư vị sa đọa, hơn nữa sa đọa này còn có thể khiến cho bọn họ cảm thấy khố ở!
Chương 2: Họp phụ huynh cho bà xã
“Thế nào?”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông khiến cho cô phục hồi tinh thần lại.
“Anh… Khi nào trở lại?”
“Có chuyện gì sao?”
“Ừ, có chút.” Tống An Cửu không sợ trời không sợ đất lần đầu tiên quẫn bách, cuối cùng vẫn nhắm mắt mở miệng, “Ngày mai tôi họp phụ huynh.”
“Hả?”
Tống An Cửu hơi tức giận, đã nói rõ ràng như vậy còn chưa rõ sao?
“Anh có thể tới họp phụ huynh giúp tôi không!” d.đ.l.q.đ Giống như chịu nhục, cô cắn răng nghiến lợi gằn từng chữ.
Bà xã mình vừa mới kết hôn kêu anh đi họp phụ huynh giúp, người đàn ông ở đầu điện thoại bên kia trầm mặc thật lâu, hình như thật sự không ngờ tới.
Tổ chức họp phụ huynh cũng không phải chuyện ly kỳ gì, ly kỳ chính là anh lần đầu tiên đi dự họp phụ huynh, không phải cho con của mình, mà là cho bà xã của mình.
Một hồi lâu sau, anh đáp lại: “Có thể.”
Anh lại… Đồng ý?
Gọi số điện thoại chính là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, cô vốn không ôm hy vọng gì.
“Mấy giờ?” Anh hỏi.
“Hả?”
“Mấy giờ đi họp?”
“A, hai giờ chiều mai.”
“Biết rồi.”
Ngay sau đó, cô nghe thấy anh ở đầu điện thoại bên kia kêu trợ lý đặt chuyến bay.
“…”
“Còn có việc gì sao?”
“Không có nữa.”
“Ngày mai gặp ở trường học.”
“Ừ.”Tống An Cửu kinh ngạc cúp điện thoại, trong lòng ít nhiều có chút cảm kích, anh không chỉ đồng ý, còn không hỏi cô vấn đề giống như tại sao không kêu cha mẹ đi họp phụ huynh, trên thực tế anh một câu cũng không hỏi nhiều.
Đột nhiên hơi thấp thỏm, cô còn chưa nói cho anh biét, không chỉ đi họp phụ huynh, cô còn gây họa…
Buổi tối, Tống An Cửu mất ngủ.
— ———- —–
Hai giờ chiều ngày hôm sau, Tống An Cửu đến trường học, đợi ở cửa.
Cuộc họp phụ huynh hôm nay chủ yếu vì trao đổi với phụ huynh về vấn đề điề nguyện vọng. Nếu như không phải bởi vì đánh người, cô vốn không cần mời phụ huynh.
Phụ huynh lục tục tới, thấy cô một thân ăn mặc lung tung lộn xộn đều chán ghét nhíu mày.
“Sao Thịnh Cẩn lại có học sinh như vậy?”
“Chắc không phải của Thịnh Cẩn! Có phải của Minh Huy ở bên cạnh không?”
“Có thể đi!”
“Ai nói, con bé chính là học sinh của Thịnh Cẩn, nổi danh treo đuôi xe *, lớp mười hai cũng đã học lại hai năm rồi!”
(*) Treo đuôi xe: ý định ban đầu để treo trang trí ở phía sau xe ngựa, có nghĩa là chân cuối cùng hoặc chân sau, bao gồm cả ý xúc phạm.
“Hả? Thật sao? Sao Thịnh Cẩn lại thu cả người như vậy? Đừng làm hư đứa bé!”
“Là…”
Tống An Cửu dựa nghiêng vào cổng chính, trong miệng còn ngậm điếu thuốc lá, hoàn toàn mắt điếc tai ngơ với mấy lời này.
Các phụ huynh tụ tập càng lúc càng nhiều, cho đến khi họp phụ huynh bắt đầu, thỉnh thoảng có một hai phụ huynh vội vàng chạy tới.
Thời gian chậm rãi trôi đi, đảo mắt đã qua một giờ.
Trên đường Tống An Cửu gọi điện thoại qua, thông báo tắt máy.
Có lẽ vẫn còn trên máy bay đi.
Hai giờ, ba giờ…
Cuối cùng chờ đợi đến khi họp phụ huynh kết thúc anh vẫn không tới.
Ánh sáng chờ đợi giống như đầu mẩu thuốc lá trong tay mai một từng chút một, lòng thấp thỏm cũng hoàn toàn bình tĩnh lại.
Có lẽ điên rồi, lại có thể biết đi tin tưởng lời một người xa lạ nói…
Cuối cùng, chờ tới là chủ nhiệm lớp, “Rốt cuộc tìm được em, đi vào phòng hiệu trưởng với tôi.”